Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Đoàn người Tô Tiểu Bạch, hữu kinh vô hiểm*** đi tới lối vào Ma Vực.
***Gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm
Ở trong này bọn họ thấy cảnh tượng tan hoang trước mắt.
Đây từng là Linh Sơn.
Giống như tên gọi nó từng tràn ngập linh khí.
Nhưng mà sợ là bây giờ nó đã không thể gọi cái tên này nữa.
Ít nhất sau khi thở dài một tiếng người ta gọi nó là hữu danh vô thực.
Vì sao?
Linh Sơn rốt cuộc là gì?
Thật ra vừa nhìn là biết nơi này có phải bị biến thành lối vào Ma Vực hay không.
Đúng vậy.
Sau khi nơi này biến thành lối vào Ma Vực thì bị hút khô linh khí.
Có thể thấy lối vào Ma Vực mới mở ở trong này thôi.
Nhưng mà một thời gian ngắn như vậy cũng đủ rồi.
Đủ làm cho Ma Vực hấp thu gần hết linh khí ở đây.
Điều này làm cho người ta vô cùng đau đớn.
Tuy rằng lần đầu tới đây nhưng tô Tiểu Bạch cũng cảm nhận được một chút đau xót với bi thương.
Điều này có thể liên quan đến việc hắn đang nắm giữ lực tự nhiên.
Bởi vì có được sức mạnh thiên nhiên cường đại nên hắn mới cảm ứng được nguyên tố thiên nhiên.

Mà hắn cảm ứng được tất cả nguyên tố tự nhiên ở đây đều bị bóp mép.
Hắn có thể không cảm thấy bi thương được sao?
Tô Tiểu Bạch thở dài một tiếng.
Hắn thở dài là bởi vì phong cảnh đẹp ở đây đều bị hủy diệt.
Nơi nơi đều là cây cối héo úa, mặt đất mục nát.

Xung quanh tản ra sương mù dày đặc.

Nếu không phải mang linh thạch về cứu vớt Thanh Khâu kịp lúc.

Thì sợ là bây giờ Thanh Khâu cũng biến thành bộ dạng quỷ này.
Một trong những hành vi không thể tha thứ của người Ma Vực là thích phá hủy hoàn toàn hệ sinh thái nơi chiếm lĩnh được, biến thành nơi quỷ quái chim không thèm đậu.

Không chỉ thảm thực vật bị phá hủy hết, mà khắp nơi cũng bị sương mù dày đặc bốc lên bao phủ.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Không ai biết.
Một số người cho rằng là ma khí hóa thành.
Nhưng mà hình như không đúng lắm.
Bởi vì ở trong sương mù không cảm nhận được nhiều ma khí lắm.

Cho nên chắc là không phải ma khí hóa thành, nếu không thì không hợp lý.
Cho nên phải xem xét các khả năng khác có thể xảy ra.
Đương nhiên, Tô Tiểu Bạch cũng lười đi lo lắng nhiều như vậy.
Hắn chỉ cần giáo huấn người Ma Vực một trận thật tốt là được.
Ma Vực đã mang đến bao nhiêu tai họa cho thế gian, nhìn cảnh tượng của Linh Sơn này là biết.
Chỉ cần không mù đều có thể nhìn thấy.
Tô Tiểu Bạch cắn chặt răng, cảm thấy rất phẫn nộ.
Hắn đã quyết định rồi, nhất định phải để Ma Vực trả giá thật lớn.
Hắn không biết Linh Sơn bị Ma Vực phá hủy thành bộ dạng này từ khi nào.
Có lẽ là mười ngày trước?
Mặc dù có mười ngày nhưng như vậy cũng quá nhanh đi.
Linh Sơn có rất nhiều linh khí.
Nhiều như vậy cũng không đủ để ngăn cản người Ma Vực xâm lấn sao?
Tô Tiểu Bạch càng cảm thấy người Ma Vực là một tai họa.

Nếu có thể hắn rất muốn dỡ lối vào Ma Vực xuống, nhưng vẫn cần dùng nên không thể làm như vậy.
Hơn nữa cho dù có làm gì thì Linh Sơn cũng không cứu được nữa.
Điều này là khẳng định.

Bởi vì linh khí của nó đã hoàn toàn khô cạn.
Chỉ cần không hoàn toàn khô cạn thì vẫn có cơ hội sống lại.
Nhưng mà hiện giờ thì sao?
Hiện giờ Linh Sơn không phải trong tình trạng bệnh tình nguy kịch, ở giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Mà đã hoàn toàn chết rồi!
Không còn khả năng cứu chữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận