Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện


Không ngừng học tập.
Tô Tiểu Bạch muốn gọi nó là nghệ thuật hơn.
Nghệ thuật chạy trốn.
Đương nhiên, loại chuyện chạy trốn này cũng có hơi mất mặt.
Cho nên bình thường hắn cũng không làm.
Nếu không cũng thấy hơi xấu hổ.
Cũng không có cách nào.
Bởi vì Tô Tiểu Bạch là người cẩn thận như vậy.

Hơn nữa luôn phải phân tích những loại tình huống cực đoan có thể xảy ra.
Tục ngữ có nói trong ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Làm một người xuyên qua hắn đã đọc thuộc lòng binh pháp Tôn Tử, rất giỏi làm ra vẻ đáng thương vào thời điểm mấu chốt.
Có một số người sẽ cảm thấy như vậy rất sỉ nhục, sẽ mất vinh quang của hắn.
Nhưng Tô Tiểu Bạch thấy điều này rất vớ vẩn.
Vì sao lại nói vây?
Bởi vì Tô Tiểu Bạch không chỉ cường đại ở thể lực khỏe mạnh.
Nội tâm của hắn cũng rất cứng rắn.
Điều này cũng dễ hiểu thôi.
Bởi vì chỉ cần ngẫm lại cẩn thận sẽ thấy câu này có ý gì.

Dù sao, chỉ có người như Tô Tiểu Bạch mới cảm thấy chạy trốn không có chỗ nào sỉ nhục.
Không, đây không phải là nói hắn không biết xấu hổ.
Mà ý nói Tô Tiểu Bạch là người có nội tâm mạnh mẽ nên khi làm hành động này mới không bị gánh nặng tâm lý sợ mọi người dèm pha.
Vì sao hắn có thể làm được như vậy?
Đương nhiên là bởi vì hắn không cần biết mọi người đánh giá mình như thế nào!
Chỉ có người thật sự tự tin mới có thể ra vẻ đang thương mà không hề bị áp lực tâm lý.

Bởi vì hắn biết đối phương đã bị lừa.

Cũng biết, tương lai mình có thể giết lại.
Tô Tiểu Bạch vẫn luôn giữ niềm tin này.

Hắn là người như vậy.

Lúc này Tô Tiểu Bạch bắt đầu tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Tuy rằng vẫn luôn cưỡi Huyễn Linh Long nhưng đám người Tô Tiểu Bạch vẫn ở trong trạng thái mệt mỏi đi tàu xe.
Điều này đủ thấy hành vi chiến đấu hăng hái liên tiếp mười ngày mười đêm đã mang đến bao nhiêu áp lực cho thân thể của họ.
Cho dù là người tu tiên cũng không phải lúc nào cũng chịu được những áp lực này.
Suy cho cùng nhóm bọn hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.

Chúng nó sẽ không ngừng tích tụ.
Cuối cùng sẽ tạo thành tác dụng ngược lại rất nghiêm trọng.
Đây là tình huống Tô Tiểu Bạch không muốn nhìn thấy.
Thực tế, hắn đã nghĩ ra biện pháp giải quyết không để chuyện này xảy ra.
Vậy Tô Tiểu Bạch sẽ như làm thế nào?
Đó là tìm một chỗ nghỉ ngơi và dùng đan dược loại bỏ mệt mỏi, vận công để tăng hiệu quả.
Cách của hắn có hiệu quả không?
Khó mà nói được.
Nếu như nơi này vẫn là Linh Sơn bình thường thì bọn họ mượn linh khí mạnh mẽ ở đây để tiến hành tu luyện điều dưỡng đương nhiên cũng tiến thêm một bước để xua tan cảm giác mệt mỏi.
Nhưng mà, tình huống bây giờ không mấy lạc quan.
Làm cho bọn họ không đủ sức mạnh để đối phó với cục diện này.
Chuyện này đã không còn cách nào.
Tô Tiểu Bạch chỉ có thể thở dài cảm khái.
Hắn thở dài, cảm khái trước kia nơi này linh động bao nhiêu! Kết quả bây giờ thì sao? Hoàn toàn không nhìn thấy một chút sức sống nào!
Bây giờ khắp nơi đều là một mảng yên ắng.
Chỉ có loáng thoáng tiếng ma thú.
Tất cả đều khô cạn.
Bao gồm cây cối, hoa cỏ…
Mọi thứ.
Tô Tiểu Bạch hơi nhíu mày.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy có thực vật bị ma khí làm ô nhiễm biến chất.
Chỉ cần nhìn màu sắc là biết vô cùng quỷ dị.
Lại còn là bụi màu tím!
Nó bị bóp méo, vặn vẹo, đã mất đi bộ dạng ban đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận