Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Tình yêu rốt cuộc là cái gì đây? Vì cái gì mà ngươi lại nguyện ý vì cái gọi là tình yêu mà trả giá đây?

Từ cảnh trong mơ tỉnh lại, Sở Địa Tàng cho rằng mình đã trải qua một hồi trọng sinh. Hắn mặt không đổi sắc ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Cố Lân Đường vẫn còn đang ngủ say — Không… tên của hắn phải là… Cố Thiên Thụ.

Là một giấc mộng sao? Hắn và Sở Thiên Hoàng không có bị Cố Thiên Thụ vứt bỏ lại thế giới này, người nọ vẫn tựa như một đứa trẻ, ngủ say bên cạnh mình.

“Địa Tàng?” Giọng Sở Thiên Hoàng nhẹ nhàng vang lên: “Ngươi gặp ác mộng sao?”

Sở Địa Tàng nhìn thoáng qua Cố Thiên Thụ vẫn đang ngủ say, lại nhìn Sở Thiên Hoàng có gương mặt y hệt hắn, trầm mặc gật gật đầu.

“Đi ra ngoài một chút?” Dường như từ trong ánh mắt của Sở Địa Tàng, Sở Thiên Hoàng nhìn ra được manh mối gì đó. Hắn đứng dậy, nói: “Ta cũng đang định tâm sự với ngươi đây.”

Tâm sự? Hắn cùng Sở Thiên Hoàng đã bao lâu rồi không có tâm sự. Sở Địa Tàng không làm kinh động đến Cố Thiên Thụ, khinh thủ khinh cước* rời giường, mặc quần áo vào rồi cùng Sở Thiên Hoàng đi ra ngoài.

* Khinh thủ khinh cước: nhẹ tay nhẹ chân

Lúc này trời đã khuya, bầu trời lấp lánh ánh sao, ánh trăng sáng tỏ, khung cảnh đầy yên tĩnh thơ mộng.

“Ngươi mơ thấy cái gì?” Sở Thiên Hoàng vươn tay bẻ một cành đào đang nở rộ.

Mùa xuân vốn là mùa khiến người cảm thấy ấm áp, nhưng Sở Địa Tàng lại cảm thấy thân thể mình đang tỏa ra khí lạnh đến thấu xương.

“Ngươi yêu Cố Lân Đường sao.” Sở Thiên Hoàng nói: “Ngươi yêu hắn sao?”

“Yêu?” Nếu là ngày thường, Sở Địa Tàng nhất định sẽ kiên định gật đầu, nhưng hiện tại hắn lại vô cùng mê mang. Hắn nhìn về phía Sở Thiên Hoàng, không chút bất ngờ nhìn thấy cảm xúc mang tên là hận ở bên trong: “Yêu là cái gì chứ? Ta thật sự có tư cách thương hắn sao.”

Nếu cảnh trong mơ vô cùng chân thật kia là hiện thực, vậy thì kẻ tồn tại ở trong sách như Sở Địa Tàng hắn thì có tư cách gì để yêu Cố Thiên Thụ cơ chứ.

Sở Địa Tàng ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn bầu trời đêm trên cao.

Bầu trời này khiến hắn nhớ lại bầu trời trong vắt nọ. Sở Địa Tàng cam đoan, hiện tại hắn vẫn có thể miêu tả được từng chi tiết nhỏ nhất của những đám mây đó.


Điều này khiến cho Sở Địa Tàng cảm giác được một tia lạnh lẽo toát ra từ sâu thẳm trong linh hồn.

Những cảnh tượng đó đều là thật sao? Những sinh mệnh từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn đều là ảo giác sao? Có phải vào một ngày nào đó, bọn họ đều sẽ biến thành những hòn đá, những pho tượng hay không?

Ánh mắt Sở Địa Tàng trống rỗng đến đáng sợ, hắn nhìn về phía Sở Thiên Hoàng, chậm rãi nói: “Ngươi đã biết từ trước?”

“Đúng vậy.” Biểu tình Sở Thiên Hoàng hiện lên vẻ ôn hòa, hắn rất ít khi tỏ vẻ như vậy. Nhưng vào giờ phút này, thái độ đó của hắn lại khiến người nhìn cảm thấy vô cùng dị thường: “Ta đã biết từ trước.”

Hai năm không dài, cũng không ngắn, cảnh tượng trong mơ quấn lấy Sở Thiên Hoàng như giòi bám chân. Ban ngày hắn nhìn thấy Cố Thiên Thụ mặt lạnh tâm lãnh thì đến tối hắn lại mơ thấy Cố Thiên Thụ ôn nhu dịu dàng.

Cố Thiên Thụ nói với hắn: “Thiên Hoàng, ta muốn trở về xem thử.”

Trong mộng, Sở Thiên Hoàng kia lại đồng ý… Mỗi lần mơ thấy cảnh này, Sở Thiên Hoàng đều cảm thấy rất buồn cười. Người cũng mang tên Sở Thiên Hoàng kia và hắn tựa như hai người khác biệt.

Trong hiện thực, Sở Thiên Hoàng lạnh lùng lãnh huyết, ngoan độc bất thường… Thì trong mộng, Sở Thiên Hoàng kia lại là khiêm khiêm quân tử, từ bi vi hoài*.

* Từ bi vi hoài: kẻ nhân hậu từ bi như Phật

Sau đó Sở Thiên Hoàng nghe thấy mình nói: “Được, ngươi nhất định phải trở về đó. Ta cùng Địa Tàng… sẽ chờ ngươi trở về.”

Chờ ngươi? Chờ ngươi? Chờ đến mấy trăm năm, chờ được cái gì? Là luân hồi, lại là một lần lừa gạt nối tiếp!

Cố Thiên Thụ nói: “Ừm, ta nhất định sẽ… trở về.”

Cảnh trong mơ đúng là một màn hài kịch, làm Sở Thiên Hoàng chỉ muốn ngửa mặt cười to. Nếu là hiện tại… hắn làm sao có thể mặc kệ để Cố Thiên Thụ trở về. Nhưng màn hài kịch này lại làm Sở Thiên Hoàng cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn không muốn xem tiếp câu chuyện… nhưng hắn lại không thể không xem tiếp. Cuối cùng, Cố Thiên Thụ vẫn đi… biến mất ở trước mặt bọn họ.

“Nếu ta đã hứa với các ngươi thì ta nhất định sẽ làm được.” Khi người kia rời đi mặc bộ quần áo màu trắng, biểu tình lạnh lùng như băng bỗng hòa tan như ngày xuân hoa nở. Hắn nhìn Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, hứa hẹn: “Ta nhất định sẽ trở về.”


Trở về? Hắn chưa từng trở về. Trong mơ, ngay khi Cố Thiên Thụ rời đi, thời gian liền dừng lại.

Sở Thiên Hoàng không biết rốt cuộc mình đã trải qua bao nhiêu lần như thế. Hắn chỉ biết, trong hai năm này, hầu như đêm nào hắn cũng không ngủ được một giấc yên ổn.

Mỗi một đêm trong mộng đều xuất hiện những hình ảnh quái dị. Sở Thiên Hoàng cảm thấy mình như là đã sống mấy trăm năm, mấy ngàn năm rồi.

Năm đầu tiên trong mơ, những gì mà Sở Thiên Hoàng mơ thấy chính là câu chuyện tình giữa hắn, Sở Địa Tàng và Cố Thiên Thụ. Bọn họ hiểu nhau, yêu nhau, thề non hẹn biển.

Nhưng không bao giờ có kết cục nào được mỹ mãn.

Hoặc là Cố Thiên Thụ thành công rời khỏi thế giới này, hoặc là Cố Thiên Thụ bất ngờ chết giữa đường. Không hề có một kết cục nào mà Sở Thiên Hoàng nhìn thấy bọn họ có thể cùng chung sống hạnh phúc bên nhau.

Vì thế câu chuyện bắt đầu vặn vẹo, Sở Thiên Hoàng thay đổi, Sở Địa Tàng cũng thay đổi. Dường như sau khi trải qua vô số lần luân hồi khiến bọn bọ bắt đầu sinh ra một loại phản xạ có điều kiện — không thể để cho Cố Thiên Thụ chạy, nếu không bọn họ sẽ điên mất.

Đây là một kinh nghiệm cực kỳ không ổn, Sở Thiên Hoàng trầm mặc xem, giống như đang xem câu chuyện của một người xa lạ.

Người được mệnh danh là Trúc Chi Quân trên giang hồ lại quá xa vời với hắn. Xa đến nổi hắn không dám tin cả hai chính là một người, cùng chung một cái tên.

Người có tướng mạo y hệt hắn đang cùng Cố Thiên Thụ nâng cốc uống rượu, cười nói vui vẻ, luận thơ múa kiếm. Bọn họ quen nhau, yêu nhau, tương kính như tân* giống như đôi tình lữ vô cùng ân ái — cảnh tượng tốt đẹp đến cỡ nào… Đáng tiếc, đều là ảo giác.

* Tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng nhau, kính nhau như khách

“Là thật sao.” Chỉ mới có qua một đêm mà Sở Địa Tàng như già đi cả chục tuổi. Hắn trầm mặc nhìn Sở Thiên Hoàng, dường như đang muốn tìm kiếm một đáp án mà bản thân không hề muốn biết.

“Ân Túy Mặc là người ở thế giới kia.” Sở Thiên Hoàng nói: “Cố Thiên Thụ biết.”

“Thế nên?” Sở Địa Tàng trầm mặc nửa ngày mới thốt.

“Ngươi có biết nếu hắn muốn trở về thì cần phải có điều kiện gì không?” Bỗng, ánh mắt Sở Thiên Hoàng như được thắp sáng một ngọn lửa. Chẳng qua ngọn lửa kia lại không hề nóng bỏng, ngược lại như là băng giá đóng băng cả linh hồn.


“Hắn cần tình yêu.” Sở Thiên Hoàng nói: “Hắn cần có người yêu hắn.”

Trong nháy mắt, Sở Địa Tàng như đã hiểu được lời Sở Thiên Hoàng nói. Môi hắn giật giật, cuối cùng vẫn không nói lời nào.

“Hắn cần có người yêu hắn đến ngay cả tính mạng cũng không màng.” Sở Thiên Hoàng thở dài, vỗ vỗ vai Sở Địa Tàng: “Ở trong cái thế giới kia, ngươi là một người, mà ta… lại là một người khác.”

Bởi vì chúng ta yêu hắn, cho nên hắn mới rời đi, mới có thể vứt bỏ chúng ta một cách triệt triệt để để.

Hơi thở Sở Địa Tàng hỗn loạn, tay run lẩy bẩy, hoàn toàn không hề có dáng vẻ trầm ổn như ngày thường.

“Thần đang trêu người.” Sở Thiên Hoàng nói: “Chúng ta chỉ là quân cờ của hắn.”

“…” Sở Địa Tàng phát hiện, mình đã không thể nào nói từ yêu với Cố Thiên Thụ được nữa. Hắn sợ hãi, giống như kẻ nhu nhược đang sợ hãi, hắn sợ khi hắn nói từ này với Cố Thiên Thụ thì Cố Thiên Thụ sẽ giống như Hằng Nga bay lên cung trăng.

Hậu Nghệ có hận Hằng Nga vì đã trộm thuốc tiên không, vấn đề này vĩnh viễn không hề có câu trả lời.

Cố Thiên Thụ chính là vị thần đang chơi trò chơi kia sao? Trong mắt của người nọ, thế giới này có phải rất bé nhỏ không đáng kể, đúng không? Dù mình và Sở Thiên Hoàng có thống khổ đến nổi điên loạn thì người nọ vẫn kiên định lựa chọn lừa gạt bọn họ.

Kết cục vốn không nên như vậy, vốn nên là một kết cục có hậu.

Nhưng tất cả đều bị hủy hoại. Ngay khi Sở Thiên Hoàng tỉnh mộng, hắn đã không còn trông mong bọn họ có thể chết già.

Tây Vực đầy cát và gió đã khắc sâu vào linh hồn Sở Thiên Hoàng, hắn nhìn thấy thân thể rách nát của mình, cảm nhận được sự tuyệt vọng không có điểm cuối.

“Ta từng tự nói với mình.” Sở Thiên Hoàng nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần hắn ở lại một lần thôi, ta sẽ tha thứ cho hắn.”

“…” Ánh mắt Sở Địa Tàng hờ hững, đã hoàn hoàn toàn toàn mất đi thần thái.

“Nhưng hắn lại không hề trở về.” Ánh mắt Sở Thiên Hoàng đột nhiên lóe sáng, có lẽ là do Sở Địa Tàng ảo giác, hắn lại thấy ánh nước lan tỏa: “Hắn không hề trở về.”

Một lần cũng không. Vì thế khi bị lừa gạt một lần nữa, bọn họ chỉ có thể lần thứ hai trải qua cơn ác mộng mang tên tĩnh lặng kia.

Sợ hãi biến thành thói quen, điên cuồng biến thành bình thường. Hai linh hồn không ngừng bị đẩy vào địa ngục… dày vò… dày vò mãi cho đến khi vị thần cứu vớt bọn họ lần thứ hai xuất hiện.


Cố Thiên Thụ chính là thần của bọn họ.

Là thần cho bọn họ thời gian, là thần cho bọn họ tất cả.

Nếu như không có Cố Thiên Thụ, những gì mà Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng có đều biến thành bọt biển.

Chẳng qua… nếu như thần muốn chạy trốn thì sao? Muốn chạy trốn khỏi thế giới này, muốn vứt bỏ hai con dân hèn mọn ở lại nơi yên tĩnh đến đáng sợ này thì sao.

“Ừ… chúng ta giữ hắn lại, được không?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, giống như mang theo vui sướng khôn cùng.

“Được chứ.” Một giọng nói khác đáp lại.

“Nếu hắn muốn chạy, chúng ta liền chặt chân của hắn. Nếu hắn còn muốn chạy, chúng ta liền chặt tay hắn. Nếu hắn còn muốn chạy…” Giọng nói kia mang theo ý cười ngọt ngào, giống như là đang rót mật vào tai người nghe: “Chúng ta liền nhốt hắn vào lồng…” Đeo xích sắt lên cổ hắn, không cho hắn đi đâu hết.

“Hắn đừng mơ đi đâu được.” Một giọng nói khác nói: “Nhưng nếu hắn muốn tình yêu của chúng ta thì sao.”

Giọng nói kia trầm mặc.

“Ngươi có thể đảm bảo ngươi sẽ không yêu hắn sao?” Giọng nói kia tiếp tục đặt câu hỏi: “Có thể sao?”

Nếu yêu chính là thuốc tiên, vậy thì bọn họ có thể khống chế được bản thân, không để cho người nọ lấy được thứ thuốc tiên kia không.

“Hắn đang gạt chúng ta.” Giọng nói dần dần trở nên lạnh như băng, giống như biển sâu không thấy đáy: “Hắn muốn chúng ta yêu hắn.”

Cho nên mới dao động, cho nên mới thỏa hiệp, cho nên mới chịu đựng tất cả.

“Kẻ lừa đảo.” Một giọng nói khác đáp: “Kẻ lừa đảo đáng giận.”

“Kẻ lừa đảo.” Giống như ma chú, nhẹ nhàng than thở: “Hủy hoại hắn cũng được, bắt hắn cùng chúng ta vượt qua một đời, có được không.”

“Được chứ.” Tiếng cười vang lên, hai ma quỷ mỉm cười ký kết hiệp nghị.

“Được thôi.” Dường như vận mệnh của người nào đó đã bị vặn vẹo. Phàm nhân dám cãi lại ý chỉ của thần, sẽ gặp phải sự trừng phạt như thế nào đây.

Nhưng trừng phạt thì sao nào, cũng đã quen với địa ngục rồi, có cái gì còn… càng đáng sợ hơn nữa sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận