Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

“Này, ngươi có biết bánh trung thu không?”

“Đó là cái gì?”

“… Hừm, thứ tốt.”

“Có phải nói chuyện nửa vời với ngươi sẽ chết lúc nào không biết không hả?”

“Đúng vậy.”

“…”

Cuối cùng Sở Thiên Hoàng ở thế giới này vẫn chết, chết dưới kiếm của mình, đầu cùng thân tách biệt — Nhưng gương mặt bình tĩnh kia lại như đang nói cho Cố Thiên Thụ biết, cái chết đối với hắn mà nói không phải là một sự trừng phạt.

Trước kia Cố Thiên Thụ không thể hiểu được loại tâm tình này, nhưng hiện giờ Cố Thiên Thụ lại hiểu.

Thế giới mà thời gian bị ngưng đọng lại thật đáng sợ, đáng sợ đến nỗi ngay cả Cố Thiên Thụ cũng bắt đầu sinh ra cảm xúc không đành lòng.

“Là ta nợ bọn họ sao?” Cố Thiên Thụ tự hỏi mình. Lựa chọn sai lầm ngay lần đầu tiên dẫn đến thế giới này bị hủy hoại. Hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

“Khi đó ta thật sự lừa bọn họ để rời khỏi thế giới này sao?” Vấn đề này chính là điểm mấu chốt của toàn bộ sự kiện. Với tính tình của hắn, tuy hắn không phải là người tốt gì nhưng không lưu lạc đến nỗi phải lừa gạt tình cảm của người khác để chuộc lợi cho bản thân.

“Ngươi hỏi ta có thể trở về được hay không.” Bị hỏi, hệ thống lười biếng nói: “Đương nhiên là ta nói có thể rồi.”

— Đương nhiên là có thể, nhưng lại không phải dùng phương thức mà ngươi hy vọng để trở về.

“… Cho nên sự thật là ngươi lừa ta?” Cố Thiên Thụ thấy mình rất tốt tính, nhưng mỗi khi hắn nói chuyện với hệ thống thì luôn có xúc động muốn bùng nổ: “Ngươi gạt ta là ta có thể trở về?”


“Ta lừa ngươi chỗ nào.” Hệ thống oán hận nói: “Ta chỉ nói là ngươi có thể trở về, nhưng ta lại không nói ngươi trở về như thế nào thôi.”

Trong tưởng tượng của Cố Thiên Thụ, trở về chính là trở lại cái thế giới kia. Nhưng trở về trong miệng hệ thống thì lại chính là luân hồi thêm một lần nữa.

Thông tin không chính xác, chính là nguyên nhân của bi kịch này đi.

“Ngươi sắp tỉnh rồi.” Hệ thống nói: “Chúc ngươi may mắn.”

Nghe đến câu sau, chưa được mấy giây, Cố Thiên Thụ tỉnh lại.

Nếu có thể được lựa chọn, Cố Thiên Thụ tình nguyện mình không tỉnh lại — vì hắn còn nhớ rõ tất cả mọi chuyện. Dường như đóa hoa mà Sở Địa Tàng cho hắn nuốt không hề có tác dụng. Hắn chẳng những nhớ rõ những chuyện xảy ra ở thế giới này, thậm chí còn nhớ rõ những ký ức của những chuyện lúc trước — Đương nhiên, phương diện này là do công lao của hệ thống.

Sở Địa Tàng đang ngồi bên cạnh Cố Thiên Thụ ngủ gà ngủ gật.

Đã lâu rồi Cố Thiên Thụ mới thấy Sở Địa Tàng thả lỏng như thế này. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là một đầu bạc trắng của Sở Địa Tàng.

Quá nhiều chuyện đột ngột ập tới khiến Cố Thiên Thụ không hề chú ý đến chuyện này. Một đầu bạc trắng của Sở Địa Tàng khiến Cố Thiên Thụ câm lặng.

Nếu là trước kia còn chưa có khôi phục lại ký ức thì Cố Thiên Thụ sẽ chẳng thấy sao cả. Vì theo hắn thấy, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng nợ hắn. Nhưng hiện tại, Cố Thiên Thụ lại không thể thản nhiên được nữa.

“Tỉnh?” Giọng Sở Địa Tàng vang lên bên tai Cố Thiên Thụ.

“Ưm…” Cố Thiên Thụ rên một tiếng. Hắn không muốn để Sở Địa Tàng biết hắn đã khôi phục lại ký ức cho nên cố ý làm ra bộ dạng mờ mịt.

Có lẽ là do thường ngày Cố Thiên Thụ rất ít khi biểu hiện điều gì nên hắn đã thành công làm Sở Địa Tàng tin tưởng.

“Đói bụng chưa?” Sở Địa Tàng vươn tay, sờ sờ trán Cố Thiên Thụ, sau đó ôn nhu nói: “Có muốn ăn chút gì đó hay không?”


“Ngươi… là ai?” Do dự một lát, Cố Thiên Thụ vẫn nói ra những lời này. Hắn không biết đóa hoa màu tím kia muốn xóa đoạn ký ức nào cho nên hơi chút chần chờ một chút.

“Ta là Sở Địa Tàng.” Nhưng mà ngay sau đó, Sở Địa Tàng lại nói ra ra những lời khiến Cố Thiên Thụ kinh ngạc hết sức. Hắn nói: “Ta là người hầu của ngài, ngài là thành chủ Kính thành.”

Cố Thiên Thụ sửng sốt, hắn còn tưởng Sở Địa Tàng sẽ thay đổi thân phận của bọn họ nữa chứ.

Ánh mắt Sở Địa Tàng đong đầy ôn nhu, tiếp tục nói: “Ngài đổ bệnh nên chúng ta đang ở đây tĩnh dưỡng.”

“Tóc ngươi…” Cố Thiên Thụ ngập ngừng.

“Này sao? Ta trúng độc.” Sở Địa Tàng ôn nhu nói: “Sau khi ta trúng độc liền bạc trắng cả đầu, mà ngài trúng độc thì lại mất đi một đoạn ký ức. Nhưng không sao đâu, ta sẽ nhanh chóng tìm thuốc giải cho ngài.”

“Đói bụng chưa? Ta lấy cái gì đó cho ngài ăn nhé.” Sở Địa Tàng lại hỏi một lần nữa.

Cố Thiên Thụ khẽ gật đầu, sau đó Sở Địa Tàng liền rời đi.

Cố Thiên Thụ rất bất ngờ khi thấy Sở Địa Tàng lại đối xử với hắn như vậy khi hắn mất đi ký ức — Không vũ nhục, không xâm phạm, mà lại ân cần xen lẫn ngưỡng mộ như lúc trước.

Điều này không như những gì Cố Thiên Thụ từng nghĩ. Theo như hắn nghĩ, không còn bị trói buộc điều gì thì Sở Địa Tàng đáng lẽ phải bộc lộ ra dục vọng vô tận. Có lẽ người kia sẽ cầm tù hắn, hay là làm những điều gì khác.

Nhưng Sở Địa Tàng lại không như thế, chẳng những không mà còn trở lại bộ dạng như khi Cố Thiên Thụ mới đến thế giới này. Chợt Cố Thiên Thụ nhớ đến một cái tên đã từng bị lãng quên — Vân Đình.

Vậy thì rốt cuộc vì cái gì phải làm hắn mất đi ký ức đây? Cố Thiên Thụ mờ mịt, nhưng mà còn không chờ hắn nghĩ ra cái gì, Sở Địa Tàng trở lại.

“Ngài đang bệnh nên ta nấu cháo cho ngài dùng.” Sở Địa Tàng đưa bát cháo tới, cười nói: “Còn làm một ít điểm tâm…”


Cố Thiên Thụ cầm bát, quả thật hiện giờ hắn đang rất đói bụng.

Sau đó Sở Địa Tàng đứng lên, ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng ngưỡng mộ nhìn Cố Thiên Thụ ăn cháo.

“Ngài đang bị giang hồ truy nã.” Thừa dịp Cố Thiên Thụ đang ăn, Sở Địa Tàng bắt đầu giải thích ‘tình cảnh’ của bọn họ: “Nên hiện giờ tốt nhất là không nên để người khác thấy chúng ta…”

“Ta đã làm gì?” Cố Thiên Thụ ngẩng đầu.

“Ngài giết một ma đầu.” Sở Địa Tàng thản nhiên nói: “Mà thế lực của ma đầu kia ở trong giang hồ rất lớn.”

Ma đầu? Chẳng lẽ là chỉ Sở Thiên Hoàng? Nghe lời này, chợt Cố Thiên Thụ thấy nghẹn ngào. Hắn cho rằng mình sẽ nghênh đón lửa giận của Sở Địa Tàng nhưng Sở Địa Tàng lại cho hắn một câu trả lời như thế này.

Chẳng lẽ ở trong mắt Sở Địa Tàng, hắn giết chết Sở Thiên Hoàng lại không sai sao?

Suy nghĩ này khiến Cố Thiên Thụ cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bất an không nói nên lời.

“Sao vậy?” Biểu tình Cố Thiên Thụ biến hóa làm Sở Địa Tàng hiểu lầm. Trên thực tế hắn hoàn toàn không cho rằng đóa hoa màu tím kia lại mất đi tác dụng — Vì nếu đóa hoa đó không có tác dụng thì tôn thượng chắc chắn sẽ không dùng ánh mắt bình tĩnh này nhìn hắn. Ánh mắt kia nhất định sẽ hàm chứa vô số căm hận và thống hận, mà không giống như hiện tại…

Lúc này Sở Địa Tàng bỗng nhiên hiểu vì sao Sở Thiên Hoàng lại lựa chọn cái chết rồi vứt hết tất cả những chuyện còn lại cho mình.

Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, Sở Địa Tàng nghĩ. Cố Thiên Thụ vĩnh viễn sẽ không yêu hắn, mà hắn cũng không bao giờ cầu mong cái tình cảm không bao giờ tồn tại kia. Chỉ cần bọn họ bình yên ở đây vượt qua một đời thì cái luân hồi đáng sợ này nhất định sẽ kết thúc.

“…” Cố Thiên Thụ không biết nói gì. Mọi chuyện đều không hề giống như những gì hắn dự đoán, thậm chí còn khiến hắn luống cuống tay chân. Ánh mắt ôn nhu của Sở Địa Tàng khiến linh hồn Cố Thiên Thụ như bị thiêu cháy, mà cái đầu bạc kia lại khiến ánh mắt Cố Thiên Thụ đau đớn không ngừng.

“Nghỉ ngơi đi.” Đóa hoa kia không chỉ xóa đi ký ức mà còn có ảnh hưởng nhất định đối với thân thể người dùng. Sở Địa Tàng cho rằng khuôn mặt rối rắm của Cố Thiên Thụ là mệt mỏi nên hắn nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta sẽ trở lại thăm ngài.”

“Ngươi thật sự là người hầu của ta sao.” Đột ngột Cố Thiên Thụ hỏi một câu.

“… Đương nhiên rồi.” Sở Địa Tàng mỉm cười. Dường như hắn không hề thấy kinh ngạc khi nghe Cố Thiên Thụ hỏi. Hắn cầm lấy bát cháo đã trống không: “Ta vĩnh viễn luôn là người hầu của ngài.”

Nói xong, liền rời đi.


Sau khi Sở Địa Tàng đi, Cố Thiên Thụ cũng không có ngủ, mà đứng lên. Hắn bước đi tập tễnh, sau đó kinh ngạc trợn mắt — Hắn thấy một biển hoa.

Một biển hoa đào hồng nhạt nở rộ như ý xuân nồng đậm, lan tràn khiến tâm trí người nhìn như đang lạc vào biển cả — Chỉ có trong mơ mới có cảnh đẹp tựa mộng ảo như thế này.

Cố Thiên Thụ do dự một chút vẫn đẩy cửa ra. Bây giờ hắn còn chưa muốn ngủ, đi ra ngoài xem cảnh sắc chung quanh cũng không tồi.

Nhưng mà sau khi ra khỏi phòng, khi nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, Cố Thiên Thụ mới hiểu vì sao Sở Địa Tàng lại yên tâm với hắn như vậy.

Bởi vì bọn họ đang ở trong một sơn cốc, bốn phía đều là rừng cây rậm rạp cùng khe sâu, chỉ có thể dùng bốn chữ không một bóng người để hình dung. Cạnh nhà có một dòng suối, thậm chí Cố Thiên Thụ có thể nhìn thấy cá bơi ở trong đó.

Nơi này mặt đất bằng phẳng, giống như là chốn đào nguyên bị kẹp giữa sơn cốc. Bỗng Cố Thiên Thụ nghĩ tới điều gì — hắn phát hiện hắn lại ngủ hết cả một mùa đông.

Hè trôi, đông qua, hắn lại nghênh đón một mùa xuân về ở thế giới này.

Gió hơi lạnh, thổi phất phơ qua mặt Cố Thiên Thụ khiến tâm tình đang sầu lo cũng trở nên bình tĩnh lại. Hắn cúi đầu nhìn đám cỏ dại xanh biếc bên chân, nở nụ cười.

“Tôn thượng.” Phía sau có người khoác một chiếc áo choàng lên người hắn. Sở Địa Tàng nói: “Ngài thích nơi này sao?”

Cố Thiên Thụ gật gật đầu.

“Vậy chúng ta sẽ ở đây nhé?” Sở Địa Tàng nhẹ giọng nói.

Cố Thiên Thụ trầm mặc một hồi, lại gật gật đầu.

Phản ứng của Cố Thiên Thụ làm Sở Địa Tàng yên tâm, hắn cười đắc ý: “Vất vả lắm ta mới tìm được nơi này… Ta biết nhất định ngài sẽ thích mà.”

Nhưng đó là nếu như ngay từ đầu hắn chân chính tồn tại ở đây, thật sự là Cố Lân Đường thì… quả thật hắn rất thích.

Lúc này, đột nhiên Cố Thiên Thụ mới hiểu được những lời hệ thống nói — vì cái gì hắn trọng sinh lại nhiễu loạn tất cả. Bởi vì chỉ có ở lần luân hồi đầu tiên, hắn dùng hình thái trẻ sơ sinh đến thế giới này nên lòng trung thành đối với thế giới này mới cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng hiện tại thì sao? Hiện tại thì thế nào? Một Cố Thiên Thụ đã có lại tất cả ký ức, nhưng hắn lại không thể nắm bắt được kết cục hoàn mỹ như lời hệ thống nói… Bọn họ… thật sự có thể chạy thoát khỏi luân hồi vô tận này không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận