Editor: Đào Sindy
Lúc Thái hậu nghe ngóng về nàng, Phùng Niệm cũng đang suy nghĩ, Thái hậu nương nương bình thường đều ở tông miếu không có chuyện quan trọng sẽ không hồi cung, điểm mấu chốt hồi cung lần này là gì?
Nói là về thăm Hoàng Thượng trước Tết, trước đó chưa bắt chuyện qua, nàng cảm thấy cứ có chỗ nào kì kì.
Đúng lúc trong group có người rất biết đoán lòng người, Phùng Niệm hỏi nàng.
Phùng Niệm: "Lữ tỷ tỷ xem có phải Thái hậu nghe thấy gì đó đặc biệt nên chạy về không?"
Lữ Trĩ: "Muội nghĩ như thế nào?"
Phùng Niệm: " Lúc trước Trần ma ma giới thiệu nhân sự và sự kiện trong cung có đề cập đến, mấy năm này Thái hậu rất ít ở trong cung, cuối năm mới trở về đón giao thừa cùng Hoàng Thượng, ở trong cung hơn một tháng, hai ba tháng thì đi tông miếu. Bỗng nhiên về trước Tết Trung thu, thấy thế nào cũng không giống đơn thuần là nhớ nhi tử. Còn có, ta theo nhóm phi tần đến đón Thái hậu, bà đặc biệt gọi tên ta, giống như hiếu kì với đợt tuyển kì này nên để mọi người đứng ra để xem một chút?"
Lữ Trĩ: "Muội không đối mặt nhiều với bà ấy, chúng ta ở trong group lại thấy rất rõ, Thái hậu không cảm thấy hứng thú với nữ nhân mới tiến cung, bà là muốn ngó muội."
Tây Thi: "Có phải là bà ấy nghe thấy chuyện gì có liên quan đến Niệm Niệm, đặc biệt chạy về, muốn chứng thực."
Bao Tự: "Hẳn là sàm ngôn của Quý phi rồi, nhất định là nàng ta! Nàng ta bị chủ group vả mặt, bị cẩu Hoàng đế vắng vẻ một khoảng thời gian dài, trong cung không thiếu chuyện cười nhạo nàng ta, lấy tính cách của nàng ta thì sao mà không trả đũa?"
Đát Kỷ: " Để cẩu Hoàng đế chém nàng ta!"
Lữ Trĩ: "Ngoại trừ chém chém chém thì tỷ còn biết gì?"
Đát Kỷ: "Thiếp không biết gì cả, ta muốn chém ai thì chém kẻ đó còn chưa đủ sao? Yêu Hậu như muội là đố kỵ! Đại vương của ta từ trước đến giờ ta nói gì nghe nấy, nhà muội chỉ hận muội uy vọng quá cao, không thì đã sớm phế muội rồi."
Mắt thấy hai người sắp bùng phát, Triệu Phi Yến tranh thủ thời gian ngoi đầu lên khuyên "lão tổ ngàn tuổi" của mình. Phùng Niệm cũng ho: "Đát Kỷ tỷ tỷ yên tĩnh một lát, ta đang nói chính sự. Lữ tỷ tỷ nói tiếp đi, chuyện này tỷ thấy thế nào?"
Lữ Trĩ: "Ta thấy Thái hậu không hổ là thân mẫu của Hoàng Đế, bọn họ rất giống nhau ở nhiều phương diện. Bà thấy ánh mắt của muội không tệ, ấn tượng về muội trong lòng còn tốt, có cơ hội, muội có thể đi theo con đường* của Thái hậu, có thể nắm lấy là một trợ lực lớn."
*ý chỉ cùng chung một đường/ chiến tuyến, một phe.
Đạo lý kia Phùng Niệm hiểu.
Thế nhưng chỉ là một Chiêu nghi, nàng muốn gặp lão nhân gia cũng không dễ, lấy cơ hội ở đâu đi lôi kéo làm quen đây?
Nàng đang nghĩ cách, ai mà ngờ vậy mà cơ hội chủ động đưa đến trước mặt nàng.
Thái hậu nghe Lý Trung Thuận nói, quay đầu lại nghe những nô tài ở lại trông coi Ninh Thọ cung nói, gộp cách nói của mấy người lại, ra kết luận là Hoàng Thượng sủng ái Phùng Chiêu nghi là thật, thế nhưng không có thể hiện gì trước mặt triều đình... Phùng Chiêu nghi cũng là người an phận, không thấy nàng châm dầu vào lửa chủ động gây sự, cũng không thấy nàng thổi gió bên gối của Hoàng Thượng mà mưu cầu chỗ tốt cho nhà mẹ đẻ.
Thông qua nô tài bên dưới nói tới chắp vá ra được hình tượng của Phùng Chiêu nghi, Thái hậu vẫn muốn nhìn kỹ nàng một chút, dù sao cũng vì chuyện này mà hồi cung.
Đương nhiên không nóng nảy, trước tiên bà ở cùng nhi tử qua Tết Trung thu, sau Tết chưa vội đi, mà triệu kiến Phùng Niệm.
Phùng Niệm nhớ tới Lữ Trĩ phân tích, dự định cố gắng nhìn xem, mở vầng sáng liền đi ngay.
Lần đầu gặp gỡ Thái hậu đã cảm thấy cô nương này không tệ, hôm nay lại nhìn, thấy thật ngoài định mức.
Người này ngươi chợt nhìn thì chỉ là nét đẹp bình thường, càng nhìn càng cảm thấy nàng rất thanh tú, trên người cuồn cuộn tiên khí.
Thái hậu ở tông miếu lâu dài, tính tình rất khá, bà vốn mặt mũi hiền lành, lúc này nhìn Phùng Niệm trong lòng ưa thích, biểu lộ càng thêm giãn ra, mắt đều có ý cười.
Phùng Niệm vừa mới thỉnh an, Thái hậu đã vươn tay: "Đến đây đi, đến gần chút để ai gia nhìn xem."
Phùng Niệm hơi cúi đầu quy củ đi ra phía trước.
Thái hậu dò xét trên dưới, xem xong phân phó Đường ma ma phục vụ bên cạnh: "Ngươi cầm tú đôn* tới."
*Là ghế ngồi, là đồ dùng truyền thống trong gia tộc giàu có thời Trung Quốc xa xưa dùng để làm ghế ngồi, hình tròn, phần bụng lớn, cổ nhỏ, giống như cổ, người ta gọi là cổ đôn hoặc tú đôn.
Hai người hàn huyên đến gần nửa canh giờ, chủ yếu Thái hậu đặt câu hỏi Phùng Niệm trả lời, vấn đề không giới hạn chuyện Phùng Niệm trước khi tiến cung, các loại tài nghệ nàng yêu thích vân vân.
Phùng Niệm đáp thật thật giả giả, trò chuyện rất tốt, Thái hậu có chút mệt mỏi, Phùng Niệm nhìn ra muốn khuyên bà nghỉ ngơi một chút, bà nói sống bên ngoài đã quen, trở về luôn thấy buồn bực, trên người cũng cứng, nói xong đưa tay đấm đấm bả vai.
Lúc này, Phùng Niệm linh hoạt, nghĩ đến Phùng Tiểu Liên vốn là thị nữ của Hoàng hậu Mục Hoàng Hoa đời thứ ba Bắc Tề hậu chủ Cao Vĩ, bởi vì thường xuyên nắn vai đấm chân cho Hoàng hậu, tất nhiên