Ta Có Một Bầy Họa Thủy



Editor: Đào Sindy

Quý phi bị bệnh, la đau đầu liên tục rất nhiều ngày, đau đến sắc mặt trắng bệch. Trường Hi cung thì có nữ y, bắt mạch cũng không nhìn ra có vấn đề gì, nhưng sắc mặt trắng bệch kia không phải giả vờ nên bọn họ đành phải mời Thái y tới. Người hầu trong cung đều có hi vọng cao với Thái y, kết quả vẫn không có lời giải thích.

Trần ma ma hỏi có thể châm vài châm không?

Thái y lắc đầu.

"Bệnh trên đầu, phải biết là vấn đề gì mới dùng châm, nếu không đâm hỏng lão hủ đảm đương không nổi. Cũng do lão hủ tài sơ học thiển, mọi người vẫn nên tìm thêm mấy người tới xem xem, trong Thái y viện có rất nhiều người y thuật cao minh hơn ta."

Thái y nói rõ ông ta không được, ai còn dám ép ông ta trị chứ?

Cát Tường lại tìm hai người tới.

Thái y còn đang bắt mạch, Bảo Đại Thụy Châu ở bên cạnh theo khóc nức nở nói rõ tình huống ――

"Không chỉ hôm nay, hai ngày trước nương nương đã có triệu chứng không thoải mái, nhưng không tính là nghiêm trọng, nghỉ một lát lại tốt rồi, ai ngờ hôm nay lại đau thành thế này. Vừa rồi nương nương đau đến sắc mặt tái nhợt, trán thì lạnh như băng... Người xem đây rốt cuộc là vấn đề gì?"

"Người là thần y bậc nhất quốc gia, nhất định phải chữa cho nương nương chúng ta thật tốt!"

Hai nha hoàn còn muốn nói thêm vài câu, Phùng Niệm đã liếc mắt qua: "Được rồi, đừng ảnh hưởng thái y xem bệnh."

Nàng vừa nói xong, thái y đã thu tay lại.

"Đã xem ra chưa? Bản cung mắc phải bệnh gì?"

Thái y cau mày nói: "Xem mạch tượng, thân thể nương nương cực kỳ tốt, hạ thần không nhìn ra bất cứ vấn đề gì."

"Nữ y trong cung ta cũng nói như vậy, nhưng bản cung vẫn không thoải mái, có khi choáng đầu, có khi đau đầu, nhưng nó không kéo dài, cắn răng nhẫn nhịn lại không sao."

Thái y do dự một chút: "Hay là hạ thần xem lại cho người?"

Phùng Niệm vươn tay để ông ta xem thêm lần nữa, vẫn không có kết quả.

Hiện tại mới mùa xuân, thái y đã đổ mồ hôi đầy đầu, mà hiện giờ trong group đã có người nghi ngờ.

Đông Ca: "Là giả bộ sao? Thật sự đang giả bộ à? Nhìn cứ như thật vậy."

Tây Thi: "Phối hợp sử dụng kỹ năng của ta, cống hiến chỗ ta đã tăng lên."

Khách Ba Ba: "Kỹ năng của tỷ à?"

Tây Thi: "Muội vào sau có thể không biết, đó chính là Tây Tử ôm ngực. Xem ra lúc nàng không thoải mái, hẳn thật sự không quá dễ chịu, nhưng chỉ là sắc mặt trắng bệch thân thể suy yếu, choáng váng hay đau đầu toàn là diễn đấy."

Vương Chính Quân: "Liên tục gọi ba thái y, Bùi Càn hẳn phải biết nhỉ?"

Dương Ngọc Hoàn: "Chắc chắn rồi, hắn chó thì chó nhưng đối với Niệm Niệm vẫn rất để ý, chờ một lúc hắn sẽ tới thôi."

...

Quả thật chuyện Trường Hi cung triệu Thái y liên tiếp đã truyền đến ngự tiền, bọn họ cố ý gạt Lục công chúa, chỉ để báo cáo một tiếng với Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng lập tức chuẩn bị đi qua, mới đi ra khỏi đã bị đứa con yêu ôm chân.

"Phụ hoàng đi đâu thế?"

Nhìn bộ dáng nàng ngửa đầu nhu thuận, Bùi Càn mềm lòng, lại nghĩ tới đứa nhỏ này vẫn luôn nghiêng về Quý phi, cho nàng biết Quý phi không ổn nàng có thể khóc đến không ra hơi. Bùi Càn tùy ý tìm lý do để người ở lại, lại dùng ánh mắt cảnh cáo mấy người chơi cùng đứa con yêu không cho phép bọn họ nói chuyện này, sau đó mới đi đến Trường Hi cung.

Thường ngày y đi qua, Quý phi luôn lười biếng ngồi ở trên giường mỹ nhân, hoặc là đang lật sách hay trêu chọc nữ nhi, hôm nay đi qua trên giường không có ai, hỏi mới biết được người đang nghỉ ngơi trong phòng.

Bùi Càn đi vào trong phòng, tiếng bước chân của y làm Phùng Niệm mở mắt ra: "Là Hoàng Thượng à."

Phùng Niệm muốn ngồi dậy lại bị Bùi Càn ngăn lại: "Không thoải mái cứ nằm, nàng và trẫm còn cần chú trọng gì chứ?"

"Mới vừa rồi cảm thấy đau đầu, hiện tại đã hết đau, là đám Trần ma ma chuyện bé xé ra to nhưng Thái y không chịu châm cho ta mà nhất định bảo ta nằm xuống nghỉ ngơi, còn vội vàng nấu canh gà bổ thân thể cho ta, người nói xem canh gà có thể trị đau đầu không?"

Lúc nàng nói còn đang cười, Bùi Càn lại không cười nổi, nghiêm túc hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Không biết, từ hôm qua ta đã cũng có chút choáng váng, hôm qua có đau đầu nhẹ, hôm nay đau càng dữ dội hơn. Gọi mấy Thái y xem cũng không thể nói, bọn họ cảm thấy mạch tượng của ta rất tốt, không có vấn đề."

Choáng váng và đau đầu mấy ngày mà Thái y lại nói không có vấn đề gì???

Bùi Càn không tin thái y sẽ bị mua chuộc, cố ý làm trễ bệnh tình, lời bọn họ nói đại khái là thật, vậy chuyện này thật kỳ lạ. Bỗng nhiên y nghĩ đến một loại khả năng: "Không phải nói B Nhi mà bị bệnh, sẽ chuyển dời đến một trong hai chúng ta sao, có phải nàng không thoải mái là vì chuyển cho nàng cho nên Thái y không nhìn ra không?"

"Thần thiếp đã nghĩ tới, nhưng tiểu hài tử dễ dàng bị phong hàn hay cảm cúm gì thôi, làm gì mà bị choáng váng hay đau đầu chứ, chẳng lẽ mấy ngày nay nàng bị đập hỏng đầu rồi?"

"Không, tuyệt đối không có."

"Vậy là không phải rồi?" Phùng Niệm nhìn Bùi Càn đang ngồi bên cạnh mép giường hỏi: "Hoàng Thượng hết bận rồi à? Nếu

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui