Editor: Đào Sindy
Phùng Niệm về chỗ tú nữ thu dọn, sau đó dọn sang Trường Hi cung.
Hoàng Thượng cũng không ở thêm, Nhu Phúc cung chỉ còn mẫu tử Mẫn phi. Mặc dù thấy toàn bộ quá trình, Mẫn phi vẫn không hiểu, lúc này trong đầu nàng ta hỗn loạn: "Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ đến nay, chưa từng làm chuyện hoang đường như thế, lúc đầu đợi đến tuyển chọn mới giữ lại bảng tên của nàng, sao không kịp chờ đợi như vậy?"
Nhị Hoàng tử cũng hoảng hốt, nghe nói như thế đúng là có chút kì lạ nói: "Phùng Mỹ nhân dáng dấp tốt như vậy, phụ hoàng thích cũng không lạ mà."
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Sau khi Mẫn phi nghe xong không thể tin được!
" Vừa rồi con nói với bản cung, nàng tâm địa lạnh lẽo cứng ngắt không phải cô nương tốt."
Nhị Hoàng tử suy nghĩ, hắn nghe Thế tử Khang Vương kể khổ tâm sau đó hồi tưởng lại mình vốn muốn xem thử dáng vẻ của nữ nhân ham mê hư vinh kia, kết quả nhìn đến mê mẩn, bị câu đến mất hồn. Khi ấy, trên mặt Nhị Hoàng tử cũng có chút không nhịn được, ngượng ngùng đánh mặt mình giảng hòa: "Ta chỉ nói dáng dấp nàng tốt, chứ không nói nàng là người tốt."
Lời này Mẫn phi cũng không thích nghe, xì khẽ, nói: "Mỹ nhân trong cung còn thiếu sao? Bản cung thấy nàng chỉ thường thôi, luận tướng mạo, Lệ phi nàng còn không bằng? Tĩnh tần nhìn còn đẹp hơn nàng."
Nhị Hoàng tử không nhớ được tôm tép, Lệ phi và Tĩnh tần phân vị cũng được coi là cao, sao hắn lại không biết?
Nhị Hoàng tử không đồng ý với cách nói này, cho rằng trong lòng mẫu phi không không thoải mái mới có thể mở mắt nói lời bịa đặt, thật ra nàng ta muốn giẫm Phùng Mỹ nhân hai cước.
Không chỉ như thế, hắn sinh ra hoài nghi với Bùi Trạch, Nhị Hoàng tử biết Bùi Trạch do dự giữa hai nữ nhi phủ Lại bộ Thượng thư thật lâu. Trong lòng Bùi Trạch thích Phùng Niệm hơn, nhưng Phùng Niệm từ khi còn bé đã không có nương, trong phủ không khác gì kẻ ngoài lề. Kế mẫu Từ thị đối với nàng chưa đến mức cay nghiệt, nhưng cũng không tốt, phụ thân Phùng Khánh Dư càng không nói, tâm tư không ở trên triều thì cũng trên người nhi tử, đối với thứ nữ Phùng Hi còn có chút yêu thương, chạm mặt trưởng nữ không được bao lâu... Bùi Trạch lo lắng hắn ta cưới Phùng Niệm không chiếm được giúp đỡ của phủ Lại bộ Thượng thư, cho nên rất xoắn xuýt.
Trước đó Nhị Hoàng tử không cảm thấy kì lạ, sau khi thấy tận mắt Phùng Niệm, hắn thật không nghĩ ra.
Các nam nhân truy cầu quyền thế cũng chỉ vì tiền tài mỹ nhân, sao một mỹ nhân như thế đưa đến trước mặt hắn ta, hắn lại còn do dự xoắn xuýt??
Muốn mượn thế còn có cách khác, thần tiên phi tử như thế mà bỏ lỡ, hẳn là tiếc nuối lắm đây?
Bùi Trạch thật là ngu.
May Nhị Hoàng tử không nói lời trong lòng ra, nếu không thì Mẫn phi sẽ hộc máu.
Ở hoàng gia, sinh được nhi tử còn nuôi lớn không hề dễ dàng, nàng ta cực khổ lắm mới nuôi đến mười bốn tuổi, kết quả thấy một tú nữ đã bị mê muội.
May mắn Mẫn phi không biết suy nghĩ của hắn, đối với việc Phùng Niệm được phong Mỹ nhân ngay tại cung của mình, nàng nghĩ rất phức tạp, nhưng dù sao chỉ là Mỹ nhân, cũng không tạo ra uy hiếp gì.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Mẫn phi nghĩ chỉ cần việc này truyền ra, mấy Mỹ nhân hoặc là Tiệp dư Chiêu nghi còn lại chắc chắc sẽ coi nàng là cái đinh trong mắt, đằng sau sẽ làm gì, chờ xem.
Nàng ta chỉ nghĩ đến đó, không để ý đến tiếp theo.
Việc này truyền ra, rất nhiều nữ nhân trong cung đều ghen ghét điên lên quả không sai, muốn tìm Phùng Niệm gây phiền phức cũng rất đúng, các nàng thuận tiện ghi hận lên Mẫn phi, cảm thấy Hoàng Thượng sắc phong nàng tại Nhu Phúc cung, việc này không liên quan gì đến Mẫn phi ư?
Không thể nào!
Người là Mẫn phi gọi đến.
Trùng hợp như vậy, đi qua liền gặp được Hoàng Thượng.
Trùng hợp như thế, Hoàng Thượng còn chọn trúng nàng, sắc phong Mỹ nhân ngay tại chỗ ngay cả quy củ tổ tông truyền lại cũng không để ý. Đã sắc phong Mỹ nhân, còn ban cho Trường Hi cung, chủ vị Trường Hi cung trống không, nàng sống càng thoải mái?
"Nô tỳ biết Phùng Mỹ nhân này, nàng là đích trưởng nữ của Lại bộ Thượng thư, thân phận không thấp, nhưng kiếm ăn trong tay kế mẫu."
"Người là kế mẫu nuôi, trái lại Mẫn phi lót đường cho nàng?"
"Nương nương đừng nóng vội, nghe nô tài nói. Lúc mẫu thân Phùng mỹ nhân còn sống quan hệ rất tốt với Khang Vương phi, ngài ngẫm lại Khang Vương phi và Mẫn phi nương nương là biểu tỷ muội!"
"Ngươi nói có lý, nhưng bản cung vẫn cảm thấy không đúng. Mẫn phi không phải kẻ ngốc, coi như Khang Vương phi thiện tâm vì Phùng Thị cầu xin đến trước gót chân nàng, nàng ta dựa vào đâu giúp một mối nguy hại cùng chung dưới tàng cây chứ? Bây giờ Phùng Mỹ nhân là Mỹ nhân không sai, nhưng chỉ cần Hoàng Thượng thích nàng, sớm muộn sẽ thăng lên."
Ma ma suy nghĩ, nói: "Có thể nàng ta không ngờ tới."
"Có ý gì?"
"Nương nương nghĩ xem, nếu Phùng Mỹ nhân thật sự là diễm áp quần phương*, thanh danh sớm nên truyền khắp, thế nhưng ngay cả ngài cũng chưa từng nghe qua, điều này nói lên điều gì? Nô mới cảm thấy có phải Mẫn phi nương nương thuận tay bán một nhân tình, nàng ta không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy."
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
*đẹp điên đảo, lấn át tất cả.
"Ngươi nói là người này trời xui đất khiến khiến Hoàng Thượng đối khẩu vị? Mẫn phi cũng không ngờ tới chuyện lại biến thành thế này? Mẫn phi bị tức chết?"
Trong cung không ngừng có người nghị luận, ngoài cung cũng như thế.
Sơ tuyển mới qua bao lâu? Tuyển chọn còn cần một khoảng thời gian nữa, trong cung lại có thánh chỉ truyền đến, nói nữ nhi của Phùng Thượng Thư rất được Thánh tâm,