Hai người hàn huyên xong, Liễu Phú Vân cưỡi ngựa rời đi, mà Triệu Hưng Thái bên này, cũng bắt đầu được Dương đầu bếp coi trọng.Giang chưởng quầy là một người tâm tư linh lung, nàng đã nhìn ra được tiểu học đồ này cũng không phải người thường, ôm tâm lý trồng cây thì sẽ có quả, nàng dứt khoát bảo trượng phu truyền dạy tay nghề cho hắn, để sau này người ta niệm tình hương khói cũng không tệ.Thời gian ngăn nắp trôi qua, quán rượu không có nhiều thay đổi, điều duy nhất thay đổi là vị khách thường xuyên xuất hiện lúc nửa đêm kia không đến nữa.Điều này khiến Dương đầu bếp lấy làm tiếc, có lúc không nhịn được mà nhớ mong vài câu.
Giang chưởng quầy thỉnh thoảng cũng sẽ thảo luận với bọn tiểu nhị vị khách này đến tột cùng có thân phận gì, nhưng đáp án cuối cùng cơ bản đều không thống nhất.Triệu Hưng Thái không tham dự vào đề tài này, so với vị khách thần bí kia, hắn càng để ý đến con trai của Dương Sư phụ, Dương Anh.Ấn tượng của hắn với Dương Anh vô cùng kém.Ở thành Dương Châu, hắn đã gặp nhiều gã ăn chơi trác táng như vậy, thực không may, Dương Anh hội tụ đầy đủ những thói xấu của đám công tử ăn chơi đó, nhưng Dương gia lại không có đủ điều kiện để hắn ăn chơi như vậy.Đây là một chuyện rất nguy hiểm.
Nhưng hiển nhiên Dương Sư phụ không quản được con trai, mà lợi hại như Giang chưởng quầy, ngay cả tư cách để quản cũng không có, bởi vì nàng chỉ là vợ kế.
Hơn nữa, khi còn trẻ, còn là hoa khôi sông Tần Hoài.Từ hơn mười mấy lần xung đột giữa Giang chưởng quầy và Dương Anh, Triệu Hưng Thái đương nhiên biết hắn xem thường người mẹ kế có xuất thân thấp kém này thế nào.
Chuyện nhà của người khác Triệu Hưng Thái không tiện xen vào, nhưng hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.Thời gian chậm rãi trôi qua, đã gần đến cuối năm, quán rượu bởi vì ra một món cá mới, chuyện làm ăn vô cùng tốt.
Khi mà tất cả mọi người đều đang bận rộn, đột nhiên có một nhóm côn đồ hung ác kéo đến đứng chặn cửa quán rượu, khiến cho khách trong quán sợ tới mức không trả tiền đã chạy mất.Mà khi Triệu Hưng Thái nhìn thấy bọn họ, cảm giác đầu tiên là: Có lẽ hắn phải đổi nơi khác để tiếp tục học tập.Đám côn đồ tới để đòi nợ, ba ngày trước Dương Anh nợ sòng bạc ba vạn lượng lượng bạc trắng, mà không thấy trả, cho nên người ta tìm tới cửa.“Ba vạn lượng?” Dương đầu bếp nghe thấy con số này, trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống.Giang chưởng quầy thì bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng vừa sai người đỡ Dương đầu bếp dậy, vừa tiếp đón mời đám côn đồ ngồi xuống có chuyện gì từ từ nói, lại lén lút ra hiệu cho tiểu nhị tìm Đại Lang tới.Dù cho nàng sắp xếp đâu vào đấy, nhưng khi Dương Anh đến, bộ dạng vẫn cà phất cà phơ chẳng hề để ý nói: “Không phải chỉ là ba vạn lượng bạc sao, so với việc bị người ngoài dỗ mất, còn không bằng để đứa con trai này tiêu hộ.”Dương đầu bếp vừa tỉnh lại nghe thấy lời này, tức giận đến nỗi xông lên muốn đánh hắn.
Dương đầu bếp vừa động, Dương Anh càng là kích động: “Tôi đã sớm nghe người ta nói, có mẹ kế sẽ có cha kế.
Ông trước kia chưa từng đánh tôi, hiện tại lại vì kỹ nữ này mà định ra tay, ông có phải là cha tôi hay không!”Những lời này như con đao nhọn cắm lên ngực Giang chưởng quầy, khiến nàng gần như đau đớn mà muốn ngất đi.“Các ngươi đừng ầm ĩ nữa!” Nàng cắn răng, lý trí trong đầu áp xuống chua xót trào lên trong ngực: “Vấn đề hiện tại là, bạc này làm sao bây giờ.”Ba vạn lượng, cho dù có bán cả tửu lầu đi cũng không đủ.“Dù sao hôm nay cũng là ngày hẹn cuối cùng, nếu các ngươi không trả tiền, ta cũng chỉ có thể dựa theo quy định, chặt của hắn một bàn tay.” Gã côn đồ đứng đầu nói, lập tức có hai người túm lấy Dương Anh, ấn hắn xuống bàn, một con dao phay chuẩn bị nhắm ngay vào bàn tay hắn, khiến cho Dương Anh sợ tới mức liên tục kêu thảm thiết, mặt mũi trắng bệch.“Không!” Giang chưởng quầy và Dương đầu bếp trăm miệng một lời nói, “Chúng ta sẽ trả tiền!”“Nếu trả tiền, vậy nhanh lên, đừng dong dong dài dài.” Gã côn đồ cười lạnh nói, “Kiên nhẫn của ông đây có hạn.”Giang chưởng quầy lập tức thấp giọng nói với Dương đầu bếp: “Chàng bây giờ ra ngoài vay tiền, có thể mượn bao nhiêu đều mượn.”Bọn họ mở quán rượu, nhiều ít cũng có chỗ quen biết.
Ba vạn lượng tuy rằng rất nhiều, nhưng gom góp lại, hẳn là có thể đủ.Dương đầu bếp đồng ý, bọc áo bông lập tức ra khỏi cửa.Khoảng chùng một canh giờ sau người đã trở lại.
Có điều tiền, không mượn được, chỉ mang về một tin tức: Có người nguyện ý bỏ bạc mua tửu lầu của bọn họ.Chỉ nháy mắt này, Giang chưởng quầy đã hiểu tất cả.Những chuyện trước mắt này, không phải nhằm vào Dương Anh, mà rõ ràng là nhằm vào quán rượu này của bọn họ.Không mượn được tiền, chúng tỏ những người đó đều không muốn chọc vào chuyện này, cũng vừa lúc chúng tỏ, kẻ đứng sau mưu đồ quán rượu của bọn họ, người bình thường không đắc tội nổi.Ngay khi Giang chưởng quầy vì chuyện trước mặt mà lạnh thấu tâm can, rèm cửa chắn bên ngoài tửu lâu bị xốc lên.
Hai người mặc quần áo trắng bệch nâng một cái kiệu đường hoàng đi vào, bên cạnh còn theo một đôi nam nữ áo trắng..