Ta Có Một Toà Đạo Quan


Triệu Hưng Thái biết, những chuyện này chẳng qua là thủ đoạn cưỡng ép của kẻ đứng sau màn nhìn trúng tiệm rượu Giang Nguyệt áp dụng mà thôi.

Tiệm rượu không làm ăn được, Dương Anh không có biện pháp nào cuối cùng chỉ có thể bán tửu lầu.Nhưng mà Triệu Hưng Thái phát hiện mình quá coi thường sự tà ác của nhân tính.

Khi có thể dùng thủ đoạn càng thấp hèn để có được thứ mình muốn, rất nhiều người đã không thể xưng là người.Vào hạ tuần tháng chạp, tiệm rượu Giang Nguyệt vốn đang rơi vào tình huống làm ăn ảm đạm lại hiếm có được một lần đông khách.

Dương Anh nhiệt tình mời khách vào cửa, khách lại bởi vì ăn một miếng thức ăn của tửu lâu mà hộc máu bỏ mình.Những rắc rối lúc trước có lẽ tửu lâu vẫn kéo dài được hơi tàn, nhưng hiện tại xảy ra án mạng, chủ nhân như Dương Anh nhanh chóng bị mang đi, tiệm rượu Giang Nguyệt một đêm sụp đổ.Tiếp theo vụ án được thẩm vấn vô cùng “thuận lợi”, đầu bếp và tiểu nhị đều khai là do chủ nhân sai sử, bởi vì lúc trước chủ nhân cùng vị khách đã chết kia từng có hiềm khích.

Ngoại trừ nhân chứng, còn có vật chứng.

Thuốc độc cũng bị chứng thực là do Dương Anh tự mình mua.Nhân chứng vật chứng đủ cả, Dương Anh cố gắng biện giải, nhưng đổi lại là khổ hình.Trong tình huống sống không bằng chết, rất ít người có thể tiếp tục kiên trì.

Dương Anh càng không phải người tâm trí cứng cỏi, cuối cùng bị đánh cho nhận tội cũng là chuyện trong dự đoán.Giết người thì đền mạng, sau khi Dương Anh bị phán xử trảm ở năm ngày sau, Triệu Hưng Thái đến thăm ngục một lần.Trong ngục giam, vết máu trên người Dương Anh loang lổ, ngay cả ngẩng đầu cũng khó khăn.Hắn nhìn người trước mắt, thấy là học đồ trước đây của phụ thân, không khỏi cong khóe miệng: “Ngươi tới để chê cười ta sao?”Triệu Hưng Thái giật giật, đem một thứ từ bên ngoài nhét vào trong buồng giam: “Tấm biển này là ta nhặt được ở trên đường.

Trên đời này không có chỗ dung thân cho nó, ta nghĩ, chỉ có thể đưa đến chỗ ngươi.”Nói xong, hắn đứng dậy rời khỏi địa lao.Sau khi hắn rời đi thật laau, Dương Anh mới khẽ nhúc nhích mí mắt, nhìn bốn chữ to trên mặt biển hiệu suy nghĩ xuất thần.Tiệm rượu Giang Nguyệt....…Sau khi Triệu Hưng Thái rời khỏi nhà lao, xách theo tay nải, ngồi xe rời khỏi Thủy Huyện.Hắn vốn cảm thấy, ở nơi này học nghệ không bao lâu, khi đi hẳn là không lưu luyến mới đúng.

Nhưng nhìn tường thành nơi xa và không trung màu xám, trong lòng lại sinh ra chút không nỡ.Triệu Hưng Thái nghĩ thầm, có lẽ bởi vì đây là nơi đầu tiên đặt chân đến?Xe ngựa một đường xóc nảy, đến khi nhìn chán cảnh sắc ngoài cửa sổ, người cũng không hề phát giác mà ngủ thiếp đi.

Chờ Triệu Hưng Thái tỉnh lại, phát hiện cảm giác xóc nảy không còn nữa.Tới nơi rồi sao?Hắn xoa xoa đôi mắt, đang muốn hỏi xa phu vì sao không gọi hắn tỉnh, lại phát hiện chính mình nào phải ở trên xe, rõ ràng là nằm ở một đống cành lá cây khô mục.“……” Mông lung vỗ rớt lá cây trên người, Triệu Hưng Thái nhìn chung quanh cánh rừng, sắc hoàng hôn khiến cho khu rừng chìm trong hơi thở quỷ dị.Loại hơi thở này khiến Triệu Hưng Thái vô cùng không thoải mái, hắn không rảnh để tìm hiểu vì sao xa phu lại ném hắn xuống, lúc này chỉ muốn rời khỏi nơi này.Dọc theo con đường rừng đi về phía trước, mặt trời cũng dần dần rơi xuống chân núi, mãi cho đến chiều hôm buông xuống, Triệu Hưng Thái mới nhìn thấy phía trước có ánh đèn xuất hiện.Không muốn ở vùng hoang vu này chịu đông lạnh, Triệu Hưng Thái bất chấp, đeo hành lý đi thẳng về phía ánh đèn.Chờ đến gần, hắn đột nhiên nhìn thấy một người quen xuất hiện trước mắt.“Dương Sư phụ?” Người nọ chính là Dương đầu bếp dáng người mập mạp.

Triệu Hưng Thái không ngờ hắn lại xuất hiện ở chỗ này, sững sờ một hồi.“Ồ, là ngươi.” Dương đầu bếp nhìn thấy hắn cũng rất bất ngờ, “Quan chủ nói có khách tới, bảo ta mở cửa, thật không ngờ lại là ngươi.” Nói xong, thấy sắc mặt Triệu Hưng Thái xanh trắng, lại vội kéo hắn vào đạo quan: “Chắc lạnh lắm rồi, mau tiến vào trong sưởi ấm.”Triệu Hưng Thái cứ như vậy bị hắn kéo vào đạo quan, sau đó, hắn lần nữa gặp được vị khách thần bí thường xuyên xuất hiện tại tửu lâu…… Cùng với hai người hầu của nàng ta.“Tới rồi.” Phó Yểu đang nằm ở trên bàn viết câu đối xuân, mở miệng tiếp đón vô cùng tùy ý.Triệu Hưng Thái còn chưa lấy lại được tinh thần, có điều từ trong lời nói của Phó Yểu, hắn lại nhận ra được sự khác thường: “Ngài biết ta sẽ đến?”“Ta không chỉ biết ngươi sẽ đến, còn biết sau đây ngươi sẽ lại ở chỗ này thật lâu.” Phó Yểu viết xong chữ cuối cùng trên câu đối, buông bút lông, bảo Tam Nương đem câu đối treo trước tượng Tam Thanh.Triệu Hưng Thái lại không hiểu ra làm sao” “Ta? Tại đây?” Hắn chợt cười, lại không lập tức phản bác, “Lần này rời nhà là vì bái sư học nghệ, nơi này có được thứ ta muốn học sao?”“Nếu không, ngươi cho rằng vì sao ngươi lại tới Thủy huyện?” Phó Yểu hỏi lại hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui