Ba ngày sau, Hứa Ninh đi theo đám người Đào Vân Cương giao nhận hàng hóa.
Cùng lúc đó, Đào Vân Cương còn phải tốn công sức an bài ổn thoả đám thân tín, tiêu tốn không ít thời gian.
Rốt cục, ba ngày sau, sáng sớm ngày thứ ngày thứ năm sau khi rời khỏi nhà, hết thảy cuối cùng cũng làm xong, mọi người bắt đầu lên đường về nhà.
Ra khỏi Khang Vân huyện thành, càng đi xa thì người càng lúc càng ít đi.
"Ngồi xe lừa lần này xong, lần sau cô phụ ta sẽ đổi thành xe ngựa."
Quách Dã cùng Hứa Ninh ngồi trên xe lừa chạy sau xe Đào Vân Cương.
"Lần này Cương thúc kiếm được bộn tiền rồi nhỉ?"
Hứa Ninh hỏi.
"Hai ngàn lượng." Quách Dã nhỏ giọng, "Đây là lợi nhuận sau khi đã trả hết chi phí."
"Hai ngàn lượng?" Hứa Ninh giật mình, "Chuyến buôn bán này, ba tháng đi một chuyến, Cương thúc một năm thu nhập không dưới tám ngàn lượng a?"
"Cũng không khoa trương như vậy."
Quách Dã khoát khoát tay: "Còn cần phải nhìn thời điểm.
.
.
Mấy tháng này đúng lúc vào mùa thu, dược liệu mọc tốt cho nên thu hoạch tương đối nhiều.
Đến cuối tháng chạp, còn có thể thu được nhiều loại dược liệu khác nhau, chất đầy cả xe hàng, vì thế mới kiếm được nhiều tiền."
"Hơn nữa lúc vận chuyển hàng không phải tình hình cướp đường." Quách Dã nói tiếp, "Nếu gặp phải kẻ hung ác, bị đánh cướp hàng, có khả năng một năm làm không công, thậm chí đến cả tính mạng còn phải gặp nguy hiểm nữa."
Hứa Ninh suy nghĩ một chút Quách Dã: "Cũng đúng.
.
."
Đào Vân Cương chuyến này nhìn như kiếm lợi lớn nhưng công sức bỏ ra vẫn phải gánh chịu nguy hiểm.
Xe lừa còn đang không ngừng lăn bánh, thời gian trôi qua hai canh giờ, mọi người lại phải đi qua đường núi hai bên mọc cây um tùm.
"Cảnh giác tinh thần lên một chút.”
Đào Vân Cương giữ vững tinh thần, lại nhắc nhở đám người lần nữa.
Hứa Ninh cũng nắm chặt cương đao, đề phòng có khả năng phát sinh nguy hiểm.
Lúc này mặt trời đã lên thật cao, như muốn cháy da.
Hai bên trên sườn núi, ngẫu nhiên truyền đến một tiếng thú rống hoặc là mấy tiếng chim hót, ngược lại lộ ra vô cùng hoang vu.
"Qua chỗ này, chúng ta lại ăn trưa"
Đào Vân Cương nói mấy người sau lưng.
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.
Cộc cộc cộc
Bất ngờ trên sườn núi truyền đến tiếng ngựa hí, rồi tiếp đến là tiếng vó ngựa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua.
Thì thấy hai bên ngọn núi, đều có một đám người phi ngựa lao xuống.
Trên người bọn hắn mang theo vũ khí, ánh mắt hung ác tham lam, một thân lộ khí thế trộm cướp, bao vây cả toàn bộ bốn chiếc xe lừa lại.
Chỉ cần lướt qua thì phải có mười mấy người.
"Bọn chúng là bọn mã phỉ chặng đường cướp của sao?"
Thấy tình hình như vậy, trong lòng Hứa Ninh bỗng nhiên đạp mạnh.
Thấy khí thế hung hăng của đám mã phỉ, Hứa Ninh nắm chặt chuôi đao, chuẩn bị đối phó nguy cơ sắp sửa xảy ra.
Trên thực tế, Hứa Ninh có chút khẩn trương, mặc dù đã đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng khi chân chính đối mặt, hắn vẫn không thể giữ bình tĩnh được.
Hắn đã đối mặt qua dã thú hung tàn, nhưng vẫn chưa có gặp được võ giả liều mạng.
"Vậy mà vẫn gặp.
.
."
Đào Vân Cương chau mày, như lâm vào đại địch
Bất quá Đào Vân Cương cũng không phải là lần đầu tiên gặp tình huống này, trước tiên hắn ra dấu cho mọi người đừng có nhúc nhích.
"Không biết vị trang hảo hán nào đến kết giao bằng hữu vậy"
Đào Vân Cương cũng không cầm vũ khí, tay không tấc sắt nhảy xuống xe ngựa, đi về phía trước người dẫn đầu bọn mã phỉ.
"Ngươi chính là Đào Vân Cương?"
Người nói chuyện chính là người thủ lĩnh đám mã phỉ.
Thủ lĩnh đám mã phỉ là đại hán đầu trọc, cả người bắp thịt, vẻ mặc hung ác.
Gã chính là trại chủ đầu chọc đã nhìn chằm chằm vào đội xe Đào Vân Cương tới huyện thành lúc trước.
"Hử?"
Đào Vân Cương nghe được đối phương gọi tên của mình, trong lòng máy động.
Theo bản năng, hắn cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Giống như mình sớm đã bị người ta để mắt đến.
"Tại hạ chính là Đào Vân Cương của Đào gia trang."
Trong lòng cảnh giác, nhưng mặt ngoài, Đào Vân Cương vẫn nhẹ như mây gió.
Hắn hai tay ôm quyền, chắp tay một cái, bộ dáng lộ vẻ phóng khoáng.
Trong lời nói vừa rồi, hắn cố ý nói rõ ba chữ Đào gia trang, cũng là nhắc nhở cho đối phương một cái.
Một trong ba đại điền trang của Khang Vân huyện thành, bên ngoài Đào gia trang cũng rất là có danh tiếng.
"Đúng là ngươi thì tốt rồi.
.
."
Gã đại hán Đầu trọc xoa cái đầu của mình một cái: "Gọi người của ngươi bỏ vũ khí xuống, xuống xe ngay."
Nghe vậy, lông mày Đào Vân Cương xiết chặt.
Nghe giọng điệu của tên đại hán trọc đầu này, tựa hồ như không thèm để ý thân phận của mình, ngược lại, thái độ của gã rất là nguy hiểm.
"Nhìn vị hảo hán này rất lạ mắt, còn không biết họ tên là gì?"
Đào Vân Cương không để ý lời nói vừa rồi của gã đại hán đầu trọc mà hỏi thân phận của gã.
Gã đại hán đầu trọc cười lạnh một tiếng: "Ta họ Triển, các huynh đệ ta đều gọi ta là Triển Tam Đao."
"Triển Tam Đao huynh đệ." Đào Vân Cương vẫn như cũ không nhanh không chậm, "Chúng ta mới quen biết nhau, cũng coi như có duyên phận.
Ta xin gửi huynh đệ ngươi năm trăm lượng bạc xem như là lễ gặp mặt, ngươi chừa cho chúng ta một lối, được không?"
"Năm trăm lượng?"
Triển Tam Đao nghe được cười một tiếng, cũng có chút ngoài ý định.
Không chỉ là Triển Tam Đao, trên xe Quách Dã lộ vẻ mặt nghiêm túc.
"Hứa Ninh, chúng ta sợ là gặp phiền toái lớn rồi."
Quách Dã ngậm miệng, nhỏ giọng thầm thì nói.
"Sao vậy?"
"Vốn lúc trước tiểu tặc chặn đường cướp của, cô phụ ta chỉ cần bỏ ra hai trăm lượng là đuổi đi được.
Lần này mở miệng liền cho năm trăm lượng, nói rõ đối phương khó chơi, hai trăm lượng cũng chưa chắc gì thỏa mãn được lòng tham bọn hắn."
Quách Dã giải thích nói.
"Chuyện này.
.
."
Được Quách Dã nhắc nhở, trong lòng Hứa Ninh lại cảnh giác hơn.
Hắn xem chừng, nếu như Đào Vân Cương không có cách nào đàm phán được, chỉ sợ hôm nay phải lưỡi đao gặp nhau.
"Năm trăm lượng, quá ít."
Triển Tam Đao cười, nhưng giọng điệu uy nghiêm đáng sợ: "Thêm chút nữa đi."
Đào Vân Cương nghe được, hai mắt nhắm lại, nhưng nụ cười trên mặt không giảm: "Tốt, lần đầu ta gặp Triển huynh đệ ngươi liền quen mặt, hơn nữa hai ta có duyên.
Đã như vậy, lễ gặp mặt ta thêm đến một ngàn lượng."
Triển Tam Đao làm bộ ra vẻ khoa trương, hít mạnh một luồng khí lạnh: "Sảng khoái, sảng khoái!"
"Đã như vậy.
.
."
Đào Vân Cương thấy Triển Tam Đao có ý nhường đường, vừa định lấy tiền ra, đã thấy sắc mặt Triển Tam Đao thay đổi.
Chỉ gặp gã gõ vào đầu trọc của mình, toét miệng: "Một ngàn lượng rất là động lòng người, thế nhưng huynh đệ này của ta lại không đáp ứng a!"
Dứt lời, sau lưng Triển Tam Đao, một gã nam tử cụt tay cưỡi ngựa tiến đến bên cạnh Triển Tam Đao.
Sắc mặt gã âm trầm, nụ cười hung ác, nhìn chằm chằm vào Đào Vân Cương: "Đào Vân Cương, đã lâu không gặp a."
"Ngươi.
.
."
Đào Vân Cương nhìn thấy người kia, con ngươi co rụt lại.
"Quản Ưng Câu, là ngươi!"
Đào Vân Cương nhận ra người này, gã Quản Ưng Câu này, chính là mã phỉ từng chặng đường cướp của mình.
Ba tháng trước cũng trên con đường này, Quản Ưng Câu dẫn người chặng đường cướp của, cũng ngay ở đây ra yêu cầu giao ra ngàn lượng bạc.
Đào Vân Cương không đưa, ngược lại mượn cơ hội phản sát, giết hoặc đánh trọng thương đám thủ hạ, hơn nữa còn phế bỏ một cánh tay của Quản Ưng Câu.
Vốn tưởng rằng Quản Ưng Câu không còn đám thủ hạ cũng như cánh tay bị phế, không chỗ để đặt chân ở đây nữa, không nghĩ rằng vậy mà lại gia nhập vào người khác, lần nữa tới đây cướp bóc mình.