Ta Có Một Vương Triều Quỷ


Tang Tước cảm thấy như mình đang ngã xuống.
Khung cảnh xung quanh là sương mù tối tăm, lạnh đến tận xương.

Vệt đỏ nhạt trên đầu cô ngày càng xa, giống như một con mắt quỷ to lớn hung dữ, nó thấp thoáng trên bầu trời đen tối, đang quan sát cô.

Cô cứ rơi mãi, cơ thể không còn nơi tựa, bên dưới dường như không có điểm kết thúc.
Nơi đây chỉ còn bóng tối và cô ấy!

Một cảm giác cực kì hoảng loạn lan tràn trong lòng, giống như bị một bóng ma đè xuống giường, Tang Tước không thể hét lên mà chỉ có thể vùng vẫy và la hét trong đáy lòng.

Dậy đi! Thức dậy!

Một luồng ánh sáng máu đột nhiên phun ra từ tấm bùa trên ngực cô, bao trùm toàn bộ cơ thể cô.

Giống như lúc cô ở nhà Tần Lộ.

……

Mặt trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời, ban đêm phủ một lớp ánh sáng hồng đỏ.

Tang Tước nặng nề rơi xuống đất, tiếng côn trùng kêu khàn giọng, tiếng chó sủa từ xa vọng đến.

Gió lạnh như đao, Tang Tước hít một hơi mạnh rồi tỉnh dậy.

Cô vội vàng kiểm tra thì phát hiện trên người vẫn còn mặc chiếc áo khoác thể thao màu đen mặc khi ra ngoài, ngoại trừ chiếc điện thoại, mọi thứ khác trên người cô vẫn còn nguyên.

Cô vẫn còn nhớ khoảnh khắc bị đôi bàn tay đó tóm lấy ở nhà Tần Lộ, cô niệm chú trên tấm bùa, sau đó cô có cảm giác như rơi xuống.

Mọi thứ đều hư ảo như một giấc mơ!

Bây giờ cô ở đâu?
Mùi máu tràn ngập trong không khí, Tang Tước ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại, đồng tử run rẩy.

Một vầng trăng tròn khổng lồ màu máu treo cao trên bầu trời, giữa sân gạch đổ nát, hai người phụ nữ mặc vải thô, trang phục cổ xưa treo thẳng đứng dưới gốc cây hòe già, chúng giương móng vuốt và hàm răng sắc nhọn.

Mái tóc đen của thi thể bay trong gió lạnh, đôi mắt mở to lồi ra, khóe miệng nhếch lên tận cùng, tạo thành một nụ cười cực kỳ quái dị và đáng sợ.

Dưới thi thể có một con gà trống bị bẻ gãy cổ, mặt đất đầy máu và lông, trông thật gớm ghiếc và đáng sợ.

Lúc này, một cái chân từ sau thi thể đá ra, thì ra còn có một thanh niên mặc đạo bào treo lơ lửng trên cành cây phía sau, hắn dùng hai tay bắt lấy dây thừng treo cổ, dùng chân đá mạnh để vùng vẫy.

“Cứu...cứu tôi...”


Tang Tước chấn động.

Tình hình ở đây không rõ, mọi thứ đều quái dị vô cùng....có lẽ thiếu niên kia sẽ biết gì đó

Cứu người trước đã!
Tang Tước nhanh chóng lia mắt khắp nơi thì thấy trong sân có hai ngôi nhà bằng đất, cả hai đều không phải xây theo phong cách hiện đại.

Lúc này, cửa nhà đất đóng chặt lại, nhưng vẫn có một luồng ánh sáng vàng nhạt mỏng manh lộ ra, không biết bên trong có người hay không.

“Có ai không? Cứu người với!”

Tang Tước hét lên, không có phản ứng nào cả, nhìn thấy trước nhà có một chiếc rìu, cô lao tới nhặt chiếc rìu lên.

Ngay khi cô vừa quay lại, hai cái xác lúc đầu quay lưng về phía cô, bây giờ đã lảo đảo quay lại, chúng nhìn chằm chằm cô.

Sốt ruột cứu người, Tang Tước đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.

Một luồng động lực từ cơ thể truyền đến tay cô, cô vung rìu.

Vì lý do gia đình, cô đã luyện tập võ thuật từ khi còn nhỏ.

Trong hai năm qua, cô bắt đầu có hứng thú với cung tên, luyện tập nhiều nên độ chính xác của cô rất tốt, đôi tay cũng rất vững vàng.

Nói chung sẽ không run rẩy vì sợ hãi.

Lần đầu tiên cô đấu tay đôi với người khác khi còn nhỏ, thầy dạy võ đã kể cho cô nghe chuyện đó.

Ta có thể thua một đối thủ mạnh, nhưng không bao giờ được thua nỗi sợ hãi của chính mình.
Bang!
Chiếc rìu cắm chính xác vào cành cây, sợi dây thừng bị chặt đứt, chàng trai mặc đạo bào ngã xuống đất.

Một sợi dây thừng quỷ dị vốn treo trên cành cây đang nhanh chóng cuộn về phía cổ Tang Tước.

Tang Tước né sang một bên, nhưng cô không ngờ sợi dây thừng lại nhanh hơn, tay trái của cô bị quấn lấy, đột nhiên siết chặt.

Tang Tước lảo đảo mấy bước, tay nhanh mắt lẹ chộp lấy cục đá trong sân, cô căng người, vùng vẫy.

Dây thừng đen nhánh, như thể đã thấm đẫm máu, nó lạnh lẽo, trơn trượt và còn mang theo mùi hôi thối, càng ngày càng siết chặt hơn.

Cách đó không xa, thanh niên mặc đạo bào từ dưới đất đứng dậy, hắn ôm cổ lao ra khỏi sân mà không hề quay đầu lại nhìn Tang Tước.


Lòng Tang Tước thắt lại, cô chỉ biết dồn trọng tâm ra sau tay, lấy con dao gọt trái cây từ trong túi quần ra rồi chém vào sợi dây thừng.

Không ngờ sợi dây giống như một làn khói, con dao gọt hoa quả trực tiếp xuyên qua nó.

Tang Tước trợn to mắt.

Sợi dây thừng quấn lấy cổ cô rõ ràng có cảm giác rất chân thật, con dao sao lại đâm xuyên qua được?

Chuyện xảy ra vào lúc này đã hoàn toàn phá vỡ sự hiểu biết của cô!
Nói cách khác, mọi thứ cô nhìn thấy bắt đầu từ nhà Tần Lộ đều vô cùng hư ảo.

Sợi dây thừng ngày càng chặt hơn, Tang Tước bị kéo lê hai chân về phía trước, càng ngày cô càng gần hai thi thể nữ quỷ dị kia.

Thi thể từng chút một giơ tay lên, hai cánh tay nhanh chóng tách ra, biến thành vô số sợi dây giống như thịt cuốn về phía cô.

Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một ngọn lửa yếu ớt đột nhiên lan ra từ ngoài sân, mang theo những luồng hơi ấm xua tan không khí lạnh lẽo xung quanh.

Sợi dây thừng trên cổ tay Tang Tước đột nhiên rút lại như thể bị đốt cháy.
Chàng trai mặc đạo bào vừa chạy vừa chộp lấy một lá bùa vàng đang cháy từ từ, hắn lăn bò vào từ ngoài sân.

Bóng tối dày đặc như sương mù, lập tức bao trùm toàn bộ sân.

Bức tường sân nhanh chóng mục nát, phủ đầy vết đỏ sậm.

Mọi thứ trong vườn rau ở góc sân đều khô héo rồi thối hư.

Con chuột sợ hãi chạy ra khỏi tường sân, chưa được hai bước đã ngã xuống đất, biến thành một vũng nước xác tanh.

Tiếng chó sủa ầm ĩ và tiếng côn trùng kêu ríu rít biến mất ngay lập tức, xung quanh yên tĩnh và lạnh lẽo đến lạ thường.

Người thanh niên ngã xuống đất, toàn thân run rẩy.

Ánh sáng từ lá bùa trong tay bị bóng tối áp chế và chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi hai mét.

“Tránh ra, đừng đến đây, cút đi!!”

Người thanh niên tái mặt, đá chân ra sau và hoảng sợ nhìn xung quanh, giống như hắn ta gặp phải điều gì đó cực kỳ đáng sợ.

Trng bóng tối, một bóng người thấp bé xuất hiện ở lối vào sân.


Đó là một cô bé trông chưa đầy mười tuổi, làn da xanh xao, cứng ngắc.
Nó Không có mắt, chỉ có hai hốc mắt trống rỗng đang rỉ máu.
Còn thiếu một cánh tay phải, bụng có một cái lỗ lớn, trong lỗ có mấy ngón tay màu xanh đen lộ ra.

Tang Tước nhạy bén nhận thấy tên thiếu niên vẫn liên tục quan sát xung quanh nhưng không thấy đứa trẻ.

Bóng tối đã bao trùm cả sân.

Chàng trai liếc nhìn Tang Tước, hắn nghiến răng nghiến lợi leo lên chạy về phía cửa ngôi nhà đất, đá tung hai cánh cửa gỗ cũ kỹ.

Tang Tước vội vàng đi theo, khi vừa tới cửa, cổ tay đột nhiên bị siết chặt.

Vô số tiếng hét chói tai thê thảm nổ tung trong đầu, một cảm giác lạnh buốt trong nháy mắt bao trùm toàn thân cô.

Quỷ đồng xuất hiện sau lưng Tang Tước, thì ra có một bàn tay xanh đen teo tóp thò ra từ bụng, kẹp chặt lấy cổ tay cô.

Cũng may trong chốc lát, ánh sáng bùa ấm áp từ trong phòng phát ra, sự lạnh lẽo cùng tiếng la hét lập tức biến mất.

“Sao không vào nhanh đi!”

Người thanh niên đứng trước cửa nhà đất cầm lá bùa, giọng run run khẩn khoản.

Tang Tước không dám chậm trễ, đi mấy bước liền xông vào nhà, cái lạnh thấu xương bên ngoài lập tức yếu đi rất nhiều.

Người thanh niên đóng mạnh cửa lại, nhanh chóng lấy ra vài tờ giấy bùa rồi dán lên cửa ra vào và cửa sổ.

Sau khi dán hành lang bên ngoài, chàng trai bước vào phòng với một ít bùa còn sót lại.

Ánh sáng từ những ngọn đèn trong phòng mang đến chút ấm áp, nhưng cổ tay Tang Tước lại cực kỳ lạnh lẽo.

Cô lau đi vết máu mũi sắp chảy ra, kéo tay áo lên, nhìn thấy trên cổ tay mình có một dấu tay nhỏ màu xanh đen.
Leng keng...!Leng keng...
Qua khe cửa rộng bằng hai ngón tay, quỷ đồng lặng lẽ nhìn vào nhà với hốc mắt trống rỗng.

Mọi chuyện xảy ra vào lúc này khiến Tang Tước hoảng loạn, sợ hãi, cô tràn ngập nghi hoặc.

Chỉ là tình hình chưa rõ ràng nên cô đã cố gắng hết sức để kìm nén sự hoảng loạn và không thể hiện ra ngoài, nên trông cô tương đối bình tĩnh.

Để hiểu được tất cả sự kỳ dị này, trước tiên cô phải giải quyết cái nguy cơ này đã, sau đó đến một nơi an toàn tuyệt đối.

“Thì ra hai lão già các ngươi đang ẩn náu ở đây!”

“Tiểu đạo sĩ, xin tha mạng, tiểu đạo sĩ, xin tha mạng!”

Lối đi trong nhà có tiếng giận dữ của thiếu niên, còn có tiếng người già cầu xin tha mạng cùng tiếng đồ đạc vỡ vụn.

Tang Tước giơ cổ tay lên, chiếc vòng tay thể thao mới được sạc của cô không phản ứng, cô không biết bây giờ là mấy giờ.

Bốp!

Có thứ gì đó rơi xuống.

Nghe thấy âm thanh, Tang Tước quay đầu lại thì nhìn thấy một cuốn sách cũ đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, bìa sách dính đầy máu.

Tang Tước cau mày, cô cảnh giác không dám tới gần, kéo tay áo che cổ tay, đi vào phòng sau tìm thiếu niên.

Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy nam thanh niên đang đá một ông già dưới đất.

Có một bà lão đang quỳ cạnh cô, than thở khóc lóc.

Vốn muốn hỏi thiếu niên nơi này là nơi nào, mấy cái thứ kì cục bên ngoài là gì.

Nhưng nghĩ đến cảnh chạy trốn của hắn lúc nãy cùng màn trước mắt này, cô kìm nén suy nghĩ, quyết định chờ xem điều gì sẽ xảy ra.

“Chúng tôi chỉ có một cô con gái, giờ nó đã treo cổ trên cây bên ngoài rồi, cậu còn muốn gì nữa!!”

Một cô con gái? Tang Tước trợn mắt, trên cây bên ngoài rõ ràng là có hai người mà!

Tang Tước cau mày, cô cẩn thận nhớ lại, một trong hai thi thể nữ trên cây quả nhiên không ổn, hai chân dưới váy giống như dây rơm, lúc đó cô đang hoảng loạn nên nhìn thấy cũng bỏ qua.
“Sư phụ coi trọng cô ta, vậy mà các người không biết tốt xấu!”

Bà lão càng khóc to hơn: “Nếu Nghiêm đạo trưởng muốn cưới nó thì chúng ta sẽ chấp nhận, nhưng Nghiêm đạo sĩ muốn giết nó để nuôi tà khí thì sao chúng ta có thể trơ mắt nhìn con gái bị tra tấn đến chết? Nó chỉ mới mười bốn tuổi thôi đấy!"

Ông già ngã xuống bên cạnh cô, đôi mắt lão đỏ hoe và phẫn nộ vô cùng.

Thanh niên giận dữ: “Bây giờ thì cô ta treo cổ tự vẫn rồi, như vậy các người vừa lòng sao! Quả thực là đôi vong ân phụ nghĩa, các người cũng không thèm nghĩ, nếu không nhờ sư phụ ta đến thôn Hắc Sơn này, thì một tháng chỗ các ngươi chết bao nhiêu người nữa chứ?”
“Sư phụ của ta đã phải mạo hiểm bao nhiêu mới có thể khống chế tà ma, bảo vệ thôn Hắc Sơn thôn của ngươi an toàn? Nếu sư phụ ta không liều chết ra tay, hơn một trăm người ở thôn Hắc Sơn thôn đã chết từ lâu rồi.”

“Bây giờ sư phụ vì các người mà bị thương, nhờ các người giúp đỡ một chút, đây là cách mà các ngươi giúp đỡ sao? Một cái mạng người cũng không đưa được.”
“Nếu hôm nay không nhờ vận khí tốt thì ta sớm bị các ngươi hại chết ở nơi này, quả thật là ác độc! Các ngươi không sợ sư phụ ta giận dữ liền đồ sát thôn các ngươi sao?”
Nghĩ đến chuyện này thanh niên trẻ liền tức giận, hắn đánh xe mang thư tay từ trong huyện về cho sư phụ vừa lúc là hoàng hôn, thuận đường hắn đến Lưu gia lấy người, không sai biệt lắm đến đêm trở về là vừa đẹp.
Ba người Lưu gia tuy đều là bộ dáng khóc lóc thảm thương nhưng họ cũng không hề kháng cự, thậm chí còn chuẩn bị đồ ăn cho hắn, mong hắn thư thả một chút để gia đình cùng nhau bái biệt.
Hắn cũng nghĩ đến có uy danh của sư phụ nên không ai trong thôn Hắc Sơn dám làm gì hắn, nào ngờ lão già họ Lưu kia ác độc, trộn thuốc trong cơm canh của hắn.
Thuốc mê vừa hết tác dụng thì đã là buổi tối, lúc mà tà ma hoành hành, bọn họ ném hắn trong sân, hắn trợn mắt nhìn lão già kia bắt đầu treo cổ hắn trên cây.
Có thể nói, Lưu gia cố ý muốn giết hắn!
Lưu Thải Phượng chắc chắn là bị sư phụ chọn, sau đó trong thôn không ai muốn giúp đỡ nên cô ta muốn kéo người dân trong thôn chết cùng, tuổi còn nhỏ mà tâm tư thật ác độc.
Nếu hắn chết, sự phụ sẽ rất tức giận.

Dù không giết cả thôn, hắn cũng sẽ giết vài người để trừng phạt.

May mắn, hắn gặp một đứa nữ nhân không biết từ đâu ra đến cứu hắn.

Nghĩ đến đây, thiếu niên nhìn về Tang Tước đứng ở phía xa xa không nói lời nào, trong mắt hơi lóe lên, trong lòng đang có kế hoạch khác.

Người phụ nữ này trên người không có tà khí gì, cô ta không phải là người khống chế tà ma, có thể cắt đứt dây thừng bằng chiếc rìu bình thường kia, khẳng định cô ta có bảo bối đối phó với tà ma.
Nếu không như vậy, hắn cũng không thèm cho cô vào nhà.

Lưu Thải Phượng đã chết, nữ nhân này dung mạo càng đẹp hơn, có thể dùng làm thay thế, đỡ phải bị sư phụ trách phạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận