Ta Có Một Vương Triều Quỷ


Tên thiếu niên âm mưu gì đó, hắn giả mù sa mưa: “Đừng khóc nữa! Ta sẽ nói chuyện này với sư phụ, người chết oán tiêu, sư phụ ta cũng không phải người ác! Bây giờ các ngươi chỉ cần giúp chúng ta qua đêm nay là được!”
Thiếu niên cố gắng an ủi vợ chồng Lưu gia, Tang Tước nhìn thấy vẻ mặt thiếu niên, cô cúi đầu rũ mắt xuống, giấu con dao gọt trái cây vào trong tay áo, vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

“Tên ta là Minh Chương, lúc nãy đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp.

Cô có thể cho ta biết ca danh quý tánh không?” Minh Chương từ phòng bước ra và nói.

“Mộc Lan.”

Tang Tước thuận miệng trả lời, hồi cô học lớp 10 từng gặp việc không được đúng đạo lí thường tình lắm nên ra tay giúp, một trận thành danh, từ đó cô có thêm một biệt danh mới - Mộc Lan.

Minh Chương hơi nheo mắt lại nhìn Tang Tước.

Hắn nhận ra cách ăn mặc của cô cùng những người ở đây rất bất đồng, cả khẩu âm cũng không giống, thực sự rất kì quái.

Da mặt cô so với các tiểu thư khuê các trông còn thanh tú trắng trẻo hơn, nhưng tay cô lại có vết chai, phần dưới rất vững vàng, rõ ràng sức lực không nhỏ.
“Không biết Mộc Lan cô nương từ đâu đến? Tại sao cô lại xuất hiện ở làng Hắc Sơn vào lúc này?”

Minh Chương tiếp tục hỏi thăm, trong lòng thầm tính toán một chút.

Trong mắt Tang Tước không bộc lộ chút cảm xúc nào, cô kìm nén mọi cảm xúc lại, giả vờ lạnh lùng.

“Lạc đường.”

Tốt hơn là nên nói ít lại, để tên Minh Chương này tự mình tìm hiểu phần còn lại rồi tự bổ não, hợp lý hóa mọi chuyện đi.

Tiết lộ nhiều quá chưa chắc đã có ích.
Minh Chương chưa kịp hỏi lại thì Tang Tước đã quay đầu nhìn lá bùa trên cửa chính.

“Bùa đang cháy.”


Nghe đến đây, lòng Minh Chương run lên, vội chạy tới kiểm tra thì thấy bùa trên cửa càng lúc càng cháy nhanh hơn, hắn bị hoảng.

“Không xong rồi, ác linh chắc chắn đang ở ngoài sân vẫn chưa đi.” Minh Chương đưa mắt gần khe cửa nhìn ra ngoài.

Tang Tước thầm nghĩ, không phải ở ngoài sân mà ở ngay trước mặt ngươi đó, đang nhìn ngươi luôn.

“Cứ thế này chúng ta không sống đến bình minh được đâu, ác linh kia sẽ vọt vào giết chết tất cả chúng ta mất, phép hộ pháp cũng không còn tác dụng nữa.”

Trong dân gian, cữ hễ xây nhà mới, người ta sẽ tổ chức nghi thức hiến tế sát gà bái thần.

Khi đó, ban đêm tới chỉ cần đóng cửa và thắp đèn lên là có thể ngăn chặn được sự xâm nhập của tà ma.

Ban đêm tà ma hoành hành, ở trong nhà giữ im lặng, cơ bản không có nguy hiểm gì.

Nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ.

Một số ác linh cường đại hoặc đặc biệt, chúng sẽ không tuân theo cái nghi lễ gì đó mà vào thẳng nhà để giết người.

Minh Chương đột nhiên quay người lại, hắn nhìn chằm chằm vào Tang Tước, trong mắt có chút tham lam.
“Mộc Lan cô nương, có phải trên người ngươi có bảo bối có thể đối phó tà ma không, nếu có được thứ bảo bối đó trợ giúp, thêm phù của ta nữa, chúng ta chắn chắn có thể thoát ra, chỉ cần đến chỗ sư phụ của ta, chúng ta sẽ giữ mạng được.”
Tang Tước lập tức nghĩ đến bùa hộ mệnh trên cổ, đó là một đồng xu, cùng loại với đồng xu cổ có lỗ vuông ở giữa.
Toàn bộ đồng xu đều là màu đen nhánh, hoa văn và chữ viết trên đó có màu đỏ sẫm.

Cô không biết nó có từ thời đại nào nhưng cô đã đeo nó từ khi còn nhỏ.

Cô cũng nghiên cứu khá nhiều nên biết được đồng xu này ở thời xưa được dùng để cầu phúc, trừ tà, diệt ma,...!Có rất nhiều loại công dụng khác nhau.

Đồng xu đồng của cô một mặt có hình bát quái còn mặt kia là một câu thần chú Đạo giáo gồm 27 ký tự.


Khi bị đôi tay kia đặt lên vai ở nhà Tần Lộ, cô có thể trốn thoát là nhờ niệm chú hai mươi bảy kí tự trên đồng xu, sau đó thì bị đưa đến đây.

Từ nhỏ đến lớn, cô cũng thường xuyên đọc câu thần chú đó, cảm thấy nó có khả năng giúp cô bình tĩnh lại, nhưng ngoài ra thì nó chẳng có tác dụng gì.

Chỉ có Tần Lộ lần này có gì đó bất thường, có lẽ là do cô phải tiếp xúc với ác linh mà Minh Chương nhắc đến trong miệng nên đồng xu mới có thể phát huy tác dụng.

Tang Tước tất nhiên không đưa đồng xu cho Minh Chương.

Đây là con át chủ bài của cô, quyết định có quay lại được hay không còn tùy thuộc nó đấy.

Sau một hồi suy nghĩ, Tang Tước nói: "Trên người ta không có gì đặc biệt cả, hơn nữa bên ngoài không chỉ có một con ác linh kia, trên cây còn có hai con nữa."

Tang Tước nói xong, cô tự hỏi tại sao chỉ có cô mới có thể nhìn thấy.
“Hai?!”

Minh Chương giật mình há mồm, nhìn cây hòe trong sân vườn qua khe cửa, hắn chỉ thấy mỗi thi thể của Lưu Thải Phượng.
“Chẳng lẽ cô đã mở cửa quỷ môn quan, xuống Cửu U rồi sao? Cô xuống bao nhiêu tầng rồi?" Minh Chương hào hứng hỏi.

Tang Tước cảm thấy trong mắt Minh Chương có một tia ghen tị, tuy yếu đuối, đã bị đè nén nhưng nó vẫn tồn tại.

Cô là một người luyện võ, với mấy điều như này cô rất nhạy cảm.
Quỷ môn quan mà Minh Chương nhắc tới, xuống đó, chẳng lẽ đó là nơi mà nàng lúc trước vẫn hay nằm mơ rơi xuống, đó là Cửu U sao? Địa ngục Cửu U?
Từ tên là có thể đoán được, Cửu U có chín tầng.
Những người vào Cửu U là có thể nhìn thấy cái gọi là tà ám sao?
Tại sao không trực tiếp gọi nó là ‘quỷ’?
Tại sao một kẻ biết cách sử dụng bùa, hiểu cách xua đuổi tà ma như Minh Chương, lại không thể nhìn thấy nó?
Có liên quan gì đến việc xuống Cửu U không?
Hay là vì lý do khác?
Tang Tước mang trong lòng có rất nhiều nghi vấn, tạm thời không hỏi, cô vẫn duy trì lạnh lùng, im lặng, sau đó lại ngước mắt nhìn bùa đang cháy dở.


Minh Chương nhìn theo thầm chửi rủa: “Chết tiệt! Quá muộn rồi! Nếu không tìm ra cách, tất cả chúng ta sẽ chết!”

Minh Chương hô hấp nặng nề, hắn đi đi lại lại, nghiến răng lẩm bẩm.

“Ta đã tiến vào Cửu U tầng một, nhưng hai ác linh ở ngoài ta lại không thấy được, tức là hai ác linh này thâm sâu hơn ta, là ác linh ở cuối tầng thứ nhất hoặc là tầng thứ hai.”
“Nếu là tầng hai, ta không chống lại chúng được, vừa tiếp xúc là sẽ chết.

Chúng ta phải tìm cách đến được chỗ của sư phụ, từ đây đến cuối làng, nếu chạy nhanh thì ít nhất cũng phải… một nén hương.”

Tang Tước suy nghĩ một chút, một nén hương có ba cách nói: năm phút, ba mươi phút, một giờ.
Một nén nhang ngắn mà Minh Chương nhắc tới rất có thể là năm phút.

Minh Chương suy nghĩ một lúc rồi nhìn quanh phòng, tiếng khóc đã lắng xuống, hắn quay lại nhìn Tang Tước, biết rõ cô sẽ không chủ động lấy ra thứ bảo bối ngăn chặn ác linh kia.
Nhưng họ đã không còn đường lui, phải trốn ra ngoài ngay lập tức.

Minh Chương lao vào trong buồng kéo vợ chồng Lưu gia ra ngoài, hai người họ hoảng loạn, run lẩy bẩy.

Minh Chương kìm nén cơn tức giận, hắn hét lên: “Tình cảnh bây giờ đều là do các ngươi dung túng Lưu Thải Phượng cả, nếu còn muốn sống thì các người liền đi theo ta trốn.”
Hai chân lão bà Lưu gia yếu ớt, trực tiếp nằm liệt ở nhà, bọn họ cũng không hề biết gì cả, Thải Phượng nhốt hai người bọn họ ở trong buồng, ai ngờ Thải Phượng lại gây họa lớn như vậy.

Bà lão vừa khóc vừa hét: “Bên ngoài có ác linh, sao chúng ta dám ra ngoài.”

Minh Chương nghiến răng nghiến lợi, nếu như Tang Tước không ở bên cạnh nhìn, hắn ước gì có thể một dao giết chết hai lão già hung ác này!
“Các ngươi cũng biết mà, phàm là ác linh, đặc biệt là ác linh cấp thấp thì giết người đều có quy tắc, chỉ cần không chạm tới cái quy tắc đó thì sẽ cơ hội sống sót.”
“Đối phó ác linh bị treo cổ là dễ nhất, chỉ cần không muốn tự sát, không ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt thi thể dưới dây, sẽ không bị nó tấn công.

Khó nhất bây giờ chính là một con ác linh không rõ kia.

Nó bắt đầu tỏa ra tà khí rồi, ác linh có tà khí đều không dễ đối phó.”
“Người bình thường đi vào tà khí nhất định sẽ lạc đường, vĩnh viễn không thoát ra được.

Nhưng ác linh chỉ có thể tự do trong phạm vi tà khí.

Ta chỉ còn một lá bùa trừ tà cuối, chỉ cần chúng ta chạy nhanh, cố chống đỡ đến nôi của sư phụ thì không còn vấn đề gì.”


Nhắc đến điều này, Minh Chương liền muốn mắng người, nếu sớm biết ác linh có thể vào cửa hắn sẽ không lãng phí bùa trên cửa chính và mấy cái cửa sổ.

Mặc dù uy lực của bùa trừ tà rất hạn chế, nhưng liều một phen đã, chưa chắc đã không thoát ra được.

Vừa rồi hắn không còn nhìn thấy thanh kiếm sắt và ống mực trên xe lừa nữa.

Hắn thấy tà khí hung hãn nên rút lui.

Đáng tiếc, bây giờ có nói cái gì cũng muộn rồi.
Minh Chương dừng một chút, hắn nói : “Ác linh mang theo tà khí sẽ tạm thời trấn áp những ác linh yếu hơn xung quanh nó.

Tuy ta không biết quy tắc giết người của ác linh đó là gì, nhưng chỉ cần con ác linh đang nhìn chằm chằm đuổi theo chúng ta, những ác linh khác sẽ không đến gần, có thể coi là một loại bảo vệ."

Minh Chương vừa nói xong, trước khi Lưu gia kịp nói gì, lá bùa còn lại trên cửa chưa cháy đầy một phần ba đột nhiên bốc cháy.

Một cơn gió hung hãn từ xuất hiện, ngọn lửa trong những ngọn đèn trong phòng đung đưa, đột nhiên biến thành một màu xanh kỳ quái.

Minh Chương thấy vậy, hắn sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, vội vàng lùi ra khỏi cửa sổ, Lưu gia cũng sợ hãi co rúm lại.

Tang Tước nhìn thấy hai cánh cửa gỗ cũ kỹ đang mục nát với tốc độ cực nhanh, xuất hiện những vết ố ẩm màu đỏ sậm, mùi thối rữa càng lúc càng nồng.

Bóng tối dày đặc bên ngoài như sương mù tràn vào qua khe cửa.

“Con ác linh kia hiện...!hiện giờ nó đang ở đâu?” Minh Chương lo lắng hỏi Tang Tước, giọng nói run rẩy không kiềm chế được.

Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, mặt mày bọn họ như phủ lên một tầng sương lạnh.

Tang Tước nắm chặt con dao gọt trái cây trong tay áo, thận trọng lùi lại, nhìn chằm chằm vào cửa.

“Ngoài cửa...!đã vào!”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận