Ta Có Một Vương Triều Quỷ


“Nhanh! Chạy về phía cuối làng!”

Một vầng trăng máu đỏ tươi treo trên đầu, bóng cây giương nanh múa vuốt, chúng không ngừng tiếp cận bốn người đang chạy trốn như điên trên đường.

Minh Chương một tay cầm mảnh bùa đang dần bị thiêu cháy, một tay cầm rìu, xua đuổi vợ chồng Lưu gia, hắn cùng Tang Tước trốn khỏi ngôi nhà của Lưu gia qua cửa sổ phía sau rồi chạy về đường chính.

Lấy Minh Chương làm trung tâm, Tang Tước đi theo sát bên, phía sau ba mét cuồn cuộn sương mù đen, vô số cặp móng vuốt trong sương mù đang lao về phía họ, áp sát.

Những dấu tay xanh đen trên cổ tay Tang Tước căng chặt, cô cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm không biết phải làm sao.

Gió gào thét không ngừng nghỉ, Tang Tước phát hiện ra rằng vợ chồng Lưu gia tuy rằng đã già, lúc nãy khóc đến xụi lơ cả người nhưng hình như cũng không ảnh hưởng khả năng chạy trốn của họ, nhanh như tên Minh Chương kia vậy.
Người dân ở đây có lẽ đã quen với tình huống này, gặp ác linh không la hét, họ biết rằng chỉ có chạy nhanh có thể sống sót.

Tang Tước vừa chạy vừa đánh giá xung quanh, dưới chân là đường đất, hai bên là những ngôi nhà bằng đất thấp và đổ nát.

Trông như một cái thôn nhỏ lạc hậu.

Nhà nào cũng đóng kín cửa, không có âm thanh nào cả.

Đánh giá cảnh vật xung quanh, cách ăn mặc, khẩu âm của Minh Chương và mọi người, cả những miêu tả về ác linh và phản ứng hành vi của họ, có khả năng cao là nơi này không phải thế giới ban đầu của cô, mà là một thế giới cổ đại khác

“Chết tiệt!”

Minh Chương đột nhiên chửi rủa.

Chạy ra chưa đầy hai phút, một nửa lá bùa trong tay đã bốc cháy, tốc độ đốt cháy càng lúc càng nhanh.

Màn sương đen phía sau hắn đã sớm kéo gần khoảng cách tới cỡ hai mét.
Họ sẽ sớm bị bao phủ trong sương mù đen và vĩnh viễn không thể trốn thoát.

Nghĩ đến điều này, Minh Chương quay lại đá ông lão Lưu gia không chút do dự.
Ông già Lưu gia vốn gầy yếu lại đang trong tình trạng không chút phòng bị, lão bị đá ra xa hơn một mét

“Ông nó!”

Bà lão Lưu gia hét lên, lao tới khóc.

Tang Tước trợn mắt bàng hoàng , cô như chết cứng tại chỗ.


Minh Chương nhanh chóng lùi lại với ánh mắt tàn nhẫn.

Khi ánh sáng của lá bùa dần bị dập tắt, làn sương đen cách đó không xa đột nhiên nuốt chửng vợ chồng Lưu gia.

“Ahhh! ! ! ”
Tiếng hét chói tai, đinh tai nhức óc, kèm theo tiếng thịt xương bị xé nát.

Một lượng lớn máu chảy ra từ rìa màn sương đen, màu đỏ tươi và chói mắt.

“Ngươi tìm cái chết à, nhanh đi theo ta!”

Minh Chương tức giận hét lên với Tang Tước đang âm trầm, cô âm thầm nắm chặt tay, quay người đi theo Minh Chương.

“Quả nhiên có tác dụng!”

Thấy lá bùa trong tay cháy chậm hơn, Minh Chương thầm vui mừng liếc nhìn làn sương đen phía sau, bởi vì nó đang nuốt chửng vợ chồng Lưu gia, tốc độ truy đuổi giảm dần và bị kéo xa cả năm mét.

Minh Chương nhìn thấy vẻ mặt u ám và ánh mắt khinh thường của Tang Tước, trong lòng nhổ nước bọt.

Nếu không phải hắn cố ý mang theo hai lão già này, bọn họ căn bản không có cơ hội thoát khỏi đám sương mù kia, giả vờ thanh cao!
Hai người cứ như vậy chạy chừng hai phút, trong đêm tối, một khoảng sân nhỏ bằng gạch xanh hiện ra trong tầm mắt.

Còn sót lại chút bùa đang cháy, bám trụ chạy vào khoảng sân nhỏ bằng gạch xanh sẽ không thành vấn đề.

“Nhìn xem ác linh ở đâu?” Minh Chương gấp gáp hỏi Tang Tước.

Tang Tước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sương đen lại đuổi tới cách ba mét, nàng không nhìn thấy bóng dáng con quỷ đồng kia, nhưng dấu tay xanh đen trên cánh tay càng ngày càng lạnh, lạnh đến tận xương.
Sau tai đột nhiên vang lên tiếng xé gió.

Minh Chương lợi dụng lúc Tang Tước quay lại, hắn đứng ở điểm mù, cầm rìu lên chém vào cổ Tang Tước.
Chỉ cần hắn giết Tang Tước, bảo bối đối phó ác linh sẽ thuộc về hắn, không cần lo bị sư phụ độc chiếm, còn thi thể Tang Tước hắn sẽ kéo về cho sư phụ báo cáo, một mũi tên trúng hai con chim.

Nghĩ tới đây, Minh Chương không khỏi cong khóe miệng, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

Sau đầu vang lên tiếng xé gió, ánh mắt Tang Tước cứng đờ.
Bốp!
Tay của Minh Chương bị Tang Tước kẹp giữa không trung.


Minh Chương sửng sốt nhìn chằm chằm!

Tang Tước lùi sang một bên, ném mạnh Minh Chương xuống đất bằng một cú ném qua vai rồi cúi đầu nhìn hắn.
Sau đó, cô lấy dao gọt hoa quả đâm thủng bàn tay hắn ghim xuống đất.
“Cặn bã!”

Tang Tước nhẹ nhàng phun ra hai chữ, toàn bộ quá trình cô làm rất lưu loát.

Vốn là cô đã luyện tập thử nó trong đầu rất nhiều lần.

Minh Chương choáng váng một lúc trước khi cơn đau dữ dội khiến hắn hét lên.

“Ahhh! Đồ tiện nhân!!!” Minh Chương trợn mắt đỏ ngầu, hắn hét lên một cách điên cuồng.

Tang Tước mặt vô cảm, cô không có chút thương cảm nào với kẻ độc ác này.

Quyển sách bìa trắng ở trong ngực hắn, bên hông còn có túi tiền, cả vài tấm bùa còn sót lại trên mặt đất, tất cả cô đều lấy hết rồi quay người bỏ chạy không chút do dự.
Chỉ cần lá bùa còn cháy thì ai cầm cũng không quan trọng, đều phát huy tác dụng bình thường cả.

“Đồ tiện nhân kia! Ngươi quay lại đây mau! Tiện nhân! Tiện nhân!”
Minh Chương kinh hãi hét lên, nhìn thấy sương mù đen càng ngày càng gần mình, hắn cố chịu đựng cơn đau, kéo bàn tay đang bị ghim bằng dao trên đất ra rồi bò trốn đi.

Nhưng đáng tiếc, Tang tước đã đi rất xa rồi.

Sương mù đen không thương tiếc nuốt chửng hắn, giống như nuốt chửng vợ chồng Lưu gia ban nãy.

Phía sau truyền đến một tiếng hét thảm thiết, Tang Tước cau mày, quả quyết băng qua đạo quan, cô chạy về phía con đường bên ngoài thôn.
Không hiểu sao lại chạy đến đây, trải qua sự tình trước đó Tang Tước liền biết bất kể là bị ác linh truy đuổi, hay là đi theo Minh Chương đến chỗ sư phụ hắn thì cô đều phải chết, ánh mắt đầu mưu mô của Minh Chương kia, cô sớm đã nhìn thấu.
Nhưng mà bây giờ cô nên làm thế nào để giữ mạng đây?
“Tìm quy tắc giết người của quỷ đồng?”
Nghĩ đến những dấu tay màu xanh đen trên cổ tay mình, Tang Tước cảm thấy việc hiểu quy tắc của quỷ đồng là vô ích, con quỷ đồng đó đã đánh dấu cô ấy, vì vậy chắc chắn sẽ giết cô ấy.

Ngõ cụt!

Cảm giác tuyệt vọng và bất lực tự nhiên trỗi dậy, Tang Tước chậm rãi dừng lại dưới vầng trăng tròn màu máu khổng lồ, trên cánh đồng ngoài làng, lúa mì vàng trải dài ngút tầm mắt.


Sàn sạt!

Sóng lúa nhấp nhô, đan xen lúc nông lúc sâu.

Ở giữa cánh đồng lúa mì có một con bù nhìn mặc quần áo rách rưới.

Đột nhiên quay đầu 180 độ, khuôn mặt không có ngũ quan nhìn về phía Tang Tước.

Từng bóng màu đen bay ra từ cánh đồng lúa mì, hội tụ thành hình người mảnh khảnh với tứ chi vặn vẹo, nó loạng choạng về phía cô.

tang Tước hô hấp dồn dập, tim đập loạn xạ, cô nhanh chóng rời khỏi cánh đồng lúa mì, lá bùa trong tay đã cháy sắp hết, sương mù đen ngòm ở phía sau, cách đó chưa đầy hai mét.

Cô ấy không thể trốn thoát được!

Nghĩ đến người mẹ bị tật ở chân vẫn đang đợi cô về nhà, nếu không có sự bảo vệ và chăm sóc của cô thì bà ấy cũng sẽ rất khó khăn.

Bất luận thế nào, cô cũng phải sống sót trở về.

Một luồng dũng khí bùng lên từ tận đáy lòng, Tang Tước nghiến răng nghiến lợi liều mạng!
Tia sáng cuối cùng trên lá bùa biến mất, Tang Tước rút sợi dây đồng xu trên cổ ra, sợi dây màu đỏ quấn quanh ngón tay, đồng xu đặt vào lòng bàn tay, cô quay người nhìn làn sương đen đang dần đến.

Vô số đôi bàn tay trong sương mù điên cuồng vung vẩy, suýt nữa bắt được Tang Tước.

Hơi thở lạnh lẽo khiến cô dựng tóc gáy, toàn thân cứng đờ, cảm giác hoảng sợ tột độ dâng lên không thể kiềm chế.

Đột nhiên, phía sau lưng sự lạnh lẽo tăng lên rất đột ngột, Tang Tước lại quay người lại.
Đôi mắt trống rỗng của quỷ đồng đang ở sau lưng cô, khuôn mặt vô cảm, nó ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Vai phải cuả quỷ đồng hạ xuống một cánh tay có vẻ không thuộc về nó, một cánh tay rất dài, buông thõng xuống đất và có tay áo đạo bào.

Hai mắt Tang Tước đau đớn, máu chảy ra, quỷ đồng bước tới gần cô, vô số bàn tay xanh đen lao ra từ lỗ bị thủng trên bụng nó.

Vào lúc những cái tay đó sắp chạm vào Tang Tước, cô giơ tay phải lên, là cánh tay mà cô nắm chặt đồng tiền, cô nhanh chóng đọc chú văn trên đó.

“Lôi đình lôi đình, sát quỷ hàng tinh...!Phụng Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh!”

“Lệnh!”

Cuối cùng, vừa dứt lời, ánh sáng đẫm máu bùng phát ra từ cái lỗ vuông ở giữa đồng tiền, cuốn lên một cơn gió và nuốt chửng mọi thứ xung quanh trong giây lát.

Sương mù đen biến mất và gió mạnh ngừng thổi.

Cái bóng đen trên cánh đồng lúa mì mất mục tiêu, biến thành tro bụi rồi trôi đi một mình dưới ánh trăng đẫm máu.


Sóng lúa cuồn cuộn, sàn sạt tiếng vang.

Xung quanh không có ai, như thể không có chuyện gì xảy ra.

*
Sáng sớm, gà gáy ba hồi.

Khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào làng Hắc Sơn, dân làng lần lượt chạy ra khỏi nhà và tìm thấy thi thể thê thảm của Lưu gia và Minh Chương ở bên ngoài.

Minh Chương là học trò của Nghiêm đạo sĩ, Nghiêm đạo sĩ lại giống như vị thần bảo hộ làng Hắc Sơn này vậy.

Không có Nghiêm đạo sĩ, ở một ngôi làng miền núi như Hắc Sơn, quan phủ căn bản sẽ không cử ai đến phụ trách.

Cho dù tất cả họ có chết dưới tay ác linh cũng không ai quan tâm.

Dân làng lập tức đi báo cho Nghiêm đạo sĩ, vốn nghĩ rằng Nghiêm đạo sĩ sẽ tức giận rồi giết người để trút giận.

Không ngờ, sau khi hắn nhìn thấy thi thể, sắc mặt tái nhợt, giữa lông mày có chút lo lắng và hoảng sợ.

“Không ngờ con quỷ đồng này lại ghê như vậy.”

Nghiêm đạo sĩ ăn mặc như một đạo sĩ, vẻ ngoài hốc hác, có chòm râu dê, trên người hắn luôn luôn có một luồng khí mạnh mẽ.

Hắn hiển nhiên biết lai lịch của quỷ đồng và rất sợ quỷ đồng.

Chỉ là vào lúc này, ác linh mà hắn đang điều khiển không cảm nhận được một chút khí tức nào của quỷ đồng, nhưng nhìn trạng thái thê thảm của thi thể thì không thể nhầm lẫn được.

“Thật kỳ lạ!”

là kẻ nào đã loại bỏ con quỷ đồng này?

Khi Nghiêm đạo sĩ nhìn thấy con dao gọt hoa quả cắm vào tay phải trên thi thể Minh Chương, hắn hơi nhướng mày, rút con dao gọt trái cây ra để kiểm tra.

Tay cầm bằng gỗ, lưỡi dao sáng, sáng đến độ có thể soi được bóng người, so với gương đồng còn rõ hơn, lưỡi dao cũng rất sắc, không phải sắt, là chất liệu hắn chưa từng nhìn thấy trước đây.

Chắc chắn đêm qua phải có người khác đến đây!
“Tối hôm qua các ngươi có thấy Minh Chương đi cùng ai không?”

Nghiêm đạo sĩ hỏi những người dân xung quanh, họ đồng loạt lắc đầu, do ảnh hưởng của sương mù đèn nên đêm qua họ chỉ nghe được chút âm thanh, không nhìn thấy người.
“Chẳng lẽ...!cô ta lại xuất hiện?”
Nghiêm đạo sĩ như nghĩ ra được gì, mắt hắn phát sáng, sau đó phân phó thôn dân.
“Trong ngày hôm nay, các ngươi cẩn thận tuần tra trong và ngoài thôn, một khi phát hiện bất kì người sống nào, lập tức báo lại.”
Nghiêm đạo sĩ cất con dao gọt trái cây rồi rời đi, hắn lại không để ý thấy trong đám thôn dân đó, có một người đang cau mày, thần sắc rất không bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận