Editor: Hua Shenyu
Beta: Cà Ri
Ba giờ hai lăm phút.
Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại tiếng kìm nén thở dốc.
Sau lưng cô gái chống đỡ trên mặt gương lạnh lẽo, nửa híp mắt, ánh mắt mơ màng, một lát sau đưa tay lên ôm lấy cổ của thiếu niên, giống như là động tác trong vô thức, ánh mắt rơi ở trên đinh tai màu đỏ bên tai trái, màu đỏ bắt mắt kia theo động tác của hai người lay động không dừng, giống như ly rượu không ngừng lắc lư.
Vài sợi tóc của thiếu niên buông xuống, che phủ một điểm màu hồng lưu động.
A Yên nâng tay lên, hất tóc rối bên tai hắn.
Bên trong không gian thu hẹp, tất cả không khí mập mờ lưu chuyển.
Phật dạy, không thể nói. Truyện được page Cà Ri Bơ edit các bạn vào page Cà Ri Bơ (Facebook) để ủng hộ page nha^^
Ba giờ hai bảy phút.
Bên ngoài nhà vệ sinh có tiếng động, tiếng bước chân vang lên.
Anh Viên véo cổ họng, dùng giọng điệu kỳ quái nói: "Thanh Thanh? Thanh Thanh em có ở đó hay không? Fan của em đều đang đợi em đấy, đừng đùa giỡn tính tình trẻ con chơi chuột trốn mèo, có nghe thấy không? Nhanh nên một chút theo anh cùng đi ra ngoài."
A Yên cảm nhận được cơ thể thiếu niên cứng ngắc, khóe môi cong lên, cố ý dùng sức đụng về phía sau một cái, làm mặt gương chấn động phát ra một tiếng vang thật lớn.
Trang Chính Thanh bỗng nhiên ngước mắt, đón nhận ánh mắt đùa cợt của cô gái, vì thế hắn cúi đầu, tính cắn môi cô trừng phạt, trầm thấp oán giận: "Hư hỏng."
Môi A Yên bật ra một tiếng cười khẽ: "Cậu mau kêu a." Ngón tay luồn vào trong mái tóc đen mềm mại của hắn, thì thầm nói: "Tôi muốn nghe... mau kêu cứu."
Trang Chính Thanh hừ nhẹ một tiếng, động tác chưa bao giờ ngừng lại.
Anh Viên nghe thấy tiếng vang, bất đắt dĩ thở dài, đi về phía bên này: "Thanh Thanh? Thì ra em ở trong phòng vệ sinh, em nói một tiếng thì chết hả.... Nhanh ra đây, em không khỏe sao?"
Hắn gõ cửa hai cái.
Không có người lên tiếng trả lời, chỉ có tiếng vang kỳ quái vang lên.
... Kỳ lạ.
Anh Viên lại gõ cửa: "Thanh Thanh? Em đang làm gì..." Nói được một nửa đột nhiên dừng lại, hắn mở to hai mắt, sắc mặt nhanh chóng thay đổi: "Em tuyệt đối đừng vào lúc này mà có chuyện! Có phải em lại phát bệnh ở trong đó tự tổn thương mình hay không? Trang Chính Thanh! Em mở cửa cho anh!"
Hắn gấp đến nỗi trán đổ mồ hôi, dùng sức gõ cửa, rầm rầm rầm, một tiếng so với một tiếng càng mạnh hơn.
Trang Chính Thanh bật cười, vùi đầu vào cổ cô gái: "Đập hay lắm, không sợ bị nghe thấy... chị." Hắn mở to đôi mắt mông lung hơi nước, hay tay siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô gái, trong ánh mắt hiện lên vẻ ác liệt: "Chị có biết hay không, thật ra tôi không muốn gọi chị bằng chị, chị thiếu một chút nữa đã trở thành chị dâu nhỏ của tôi... Chúng ta gặp nhau nhiều lần rồi, đều là ở Kiều gia, chị quên rồi sao?"
A Yên hai tay nâng lên gương mặt nóng của hắn, mỉm cười: "Chị cũng được, chị dâu nhỏ cũng được, cậu thích gọi như thế nào, tùy thích, tôi không để ý."
Trang Chính Thanh cười nhẹ.
Ba giờ rưỡi.
Anh Viên bắt đầu xô cửa, thấy đụng không được, lại lùi ra xa một khoảng chạy lấy đà, đạp mạnh hai cái.
Trên cửa rớt rào rào xuống một tầng bụi.
A Yên nhướng mày, nhìn vẻ mặt thiếu niên không thấy mệt mỏi, lại bởi vì khẩn trương cao độ mà tập trung tinh thần, đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ, trong sáng như sao trong đêm lạnh.
"Tuổi trẻ thật tốt..."
Thiếu niên cười nhợt nhạt, dịu dàng nói: "Chị không cần nghĩ sai, không phải tuổi trẻ thật tốt..." Đáy mắt xẹt qua ánh sáng khát máu, cánh tay siết chặt, động tác tuyên bố chủ quyền: "...Là tôi rất tốt."
ba giờ ba mươi hai phút.
Anh Viên bên ngoài cũng sắp khóc rồi: "Thanh Thanh, em không cần dọa anh có được không? Anh thật sự muốn đi gọi người rồi... nhưng nếu để họ nhìn thấy em tự làm tổn thương mình, thì làm sao bây giờ? Không được, quá mạo hiểm... anh báo cánh sát đây, Thanh Thanh, em làm anh gấp chết rồi, cứ nhất định chọn giờ này... Anh biết em ở bên trong, em nói một câu có được hay không? Ít ra em cũng để anh biết em không sao..."
Trang Chính Thanh thu lại ý cười, mặt không cảm xúc vặn mở vòi nước.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên trong không gian.
Anh Viên vui mừng: "Em không sao hả? Anh biết ngay là tiểu Thanh Thanh ngoan nhất mà, sẽ không ở thời điểm quan trọng này tuột dây xích. Em nhanh ra đây, có rất nhiều người đang đợi em đấy."
Trang Chính Thanh mở miệng, giọng khàn khàn nói: ".... Biết rồi."
Anh Viên vội la lên: "Em biết rồi thì mau đi ra a!"
A Yên cảm thấy buồn cười, nổi tính trêu trọc, học giọng điệu của A Viên ghé vào lỗ tai hắn thổi gió: "Mau ra nha, nhìn cậu đầu đầy mồ hôi, mau ra nha... không ra được? Để chị giúp cậu một chút?"
Trang Chính Thanh hừ một tiếng, lại cắn môi cô, sau một lát, ôm chặt người trong lòng, đối với người bên ngoài nói: "Anh ra ngoài đợi đi, không lâu nữa."
Anh Viên sốt ruột hỏi: "Em đang làm gì?"
Trang Chính Thanh nói: "Gội đầu."
Anh Viên im lặng nửa ngày, chỉ có thể nói: "Vậy em nhanh ra nha, anh đi trước ứng phó fan của em, mọi người còn đang sốt ruột chờ em đó."
Trang Chính Thanh trả lời qua loa.
Ba giờ bốn mươi chín phút.
Kết thúc.
A Yên soi gương chỉnh sửa lại quần áo, nhìn gương mặt của mình trong gương, rồi mở vòi nước lên, tạt nước vào mặt, vỗ vỗ chút ửng hồng còn chưa rút đi trên mặt, rồi mới nhìn lại người trong gương.
Ừ, hoàn mỹ.
Quay đầu lại, nhìn thiếu niên co ro trong góc tường, hắn cũng không quan tâm trên đất có bẩn hay không, cứ như vậy ngẩn người ôm đầu gối phát ngốc, im lặng một hồi, đem mặt úp vào lòng bàn tay.
A Yên không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy tóc có chút rối của hắn, xù lên, như một con chó nhỏ buồn bã, cúi đầu ủ rũ ỉu xìu.
"Tôi đi đây."
Trang Chính Thanh không ngẩng đầu, giọng có chút sa sút, từ trong góc vang lên: "Bên ngoài có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, người đại diện, nhân viên công tác, fan, truyền thông, thậm chí cả Lưu đạo, chị xác định muốn đi ra ngoài trước?"
A Yên nói: "Cũng đúng, vậy cậu đi ra ngoài trước đi."
Nhưng Trang Chính Thanh ngồi không nhúc nhích.
A Yền liền ngồi xổm xuống nhìn hắn. Ánh mắt dời xuống, dừng lại chỗ cổ áo bị hắn kéo mở, loáng thoáng, mơ hồ có thể nhìn thấy trước ngực có vài vết sẹo dữ tợn, còn chưa lành lại. Xuống chút nữa, bụng hình như cũng có. Nâng tay lên kéo tay áo sơ mi của hắn... trên cánh tay cũng có dấu vết bị dao cắt, chỉ là rất mờ, nhìn không quá rõ.
Trang Chính Thanh tùy ý đối phương kéo loạn quần áo của mình, một chút cũng không thèm để ý, đợi A Yên dừng lại, hắn mới ngước mắt, than nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nhẹ khẽ tựa vào vai cô: "Chị..." Hắn mềm mại gọi một tiếng, lại thở dài: "... Còn chưa tận hứng."
A Yên nói: "Ba lần ngủ, không vội."
Trang Chính Thanh hỏi: "Ba lần ngủ cái gì?"
A Yên nhìn hắn: "Muốn ngủ với cậu ba lần."
"Tại sao nhất định là ba lần?" Trang Chính Thanh nhíu mày, thật lòng hỏi: "Bốn lần không được sao?"
"Trên lý thuyết có thể, trên thực tế không cần thiết."
Trang Chính Thân bật cười: "Sau khi kết thúc ba lần, chị liền cảm thấy chán tôi sao?" Ngón tay hắn nhúc nhích, đầu ngón tay tái nhợt vuốt ve vết sẹo trên ngực: "Một ngày nào đó, toàn bộ fans của tôi sẽ rời khỏi tôi, chờ đến khi tôi không thể kiếm ra tiền nữa, Anh Viên cũng sẽ vứt vỏ tôi, chị... không thể mãi mãi thích tôi sao?"
Nếu như A Yên là cô gái nhỏ mới biết yêu, hoặc là cô gái đối với tình yêu ôm ấp ảo tưởng, lúc này nhất định sẽ đắm mình vào cạm bẫy tình cảm dịu dàng này của hắn... một đôi mắt sạch sẽ trong suốt, cứ như vậy dè dặt cẩn thận thăm dò cầu xin.
Nhưng mà A Yên không phải. Truyện được page Cà Ri Bơ edit các bạn vào page Cà Ri Bơ (Facebook) để ủng hộ page nha^^
Nàng ở Tây Thiên khổ tu trăm năm, nhưng vẫn không thể thay đổi được bản tính phóng đãng của Hồ ly tinh.
Cho nên, cô nói: "Tôi vốn không thích cậu, thì nói cái gì mà mãi mãi." Sau đó lại thúc giục hắn: "Nhanh đứng lên, đi thôi."
Trang Chính Thanh cụp mắt, lạnh lùng cười, đứng dậy đi đến trước gương, chỉnh sửa lại quần áo và đầu tóc xong, mở cửa đi ra ngoài, không nói thêm gì nữa.
A Yên soi gương 15 phút, rồi mới đi ra.
Cách phòng phòng hóa trang không xa, cô nhìn thấy Trang Chính Thanh.
Xung quanh thiếu niên được vây quanh trong ba tầng ngoài ba tầng người, tất cả đều là thiếu nữ nhiệt tình, hắn thì cúi đầu, giúp một fan kí tên nên áp phích, vẻ mặt chăm chú lại ngoan ngoãn, kí xong còn không quên đem bút trả lại cho fan nữ bị kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, nói: "Cảm ơn bạn."
Đối phương nói năng lộn xộn: "Không, không cần cảm ơn... Nói cảm ơn cái gì chứ, Thanh Thanh, là chúng tôi cảm ơn cậu mới đúng, cậu tốt quá đi, cám ơn cậu mang đến nhiều niềm vui cho chúng tôi như vậy..."
Thiếu niên bật cười, cụp mắt, bóng lông mi nhỏ dài hắt xuống như quạt xòe, miệng nhỏ nhếch lên, có vẻ hơi ngượng ngùng.
Xung quanh tiếng fan la hét chói tai không dứt.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên đẹp giống như sương đọng trên lá vào sáng sớm, không nhiễm một hạt bụi, ánh sáng khúc xạ ra đều long lanh lóng lánh, lúc hắn cười lên, toàn bộ mù mịt trong thế đều tan biến không thấy.
Nhưng ở phía sau ngôi sao...
Ở trong nhà vệ sinh thiếu niên mặc sức, đinh tai màu đỏ máu lay động, ánh sáng trong mắt hắn đều là khát máu, rất có tính xâm chiếm... thậm chí...là điên cuồng.
Chuyển qua trạng thái thoải mái.
Một người đến cùng có bao nhiêu gương mặt?
Nhân loại, thật sự là động vật phức tạp mà cũng thú vị.
Có fan hỏi: "Thanh Thanh, quay phim có mệt không?"
Trang Chính Thanh lắc đầu, giọng điệu dịu dàng: "Một chút cũng không mệt, ở nơi này mỗi người đều rất chăm chỉ, tôi có rất nhiều chỗ cần học tập, chỉ có thể cố gắng gấp bội, để không kéo chân mọi người lùi về sau."
Các fan nghe vậy, lần lượt biểu hiện đau lòng:
"Сậu đừng nói như vậy, cậu diễn rất giỏi, thật đó, cả nhà tôi xem xong đều nói cậu diễn rất tốt, đừng để để ý anti, bọn họ là ghen tị cậu."
"Đúng, ít xem Weibo yêu quý cuộc sống, cậu nhất định phải sống thật tốt."
"Thanh Thanh chúng tôi đau lòng vì cậu, cậu cố gắng như vậy, đám người phê bình nhận tiền kia còn luôn chơi xấu cậu."
...
Trang Chính Thanh không nói gì, khóe môi trước sau mang theo ý cười thân thiết ôn hòa, bỗng nhiên, hắn quay đầu, nhìn về chỗ A Yên, nụ cười tà khí lóe lên rất nhanh rồi biến mất.
A Yên bật cười, quay người, đi về hướng khác.
*
Ngày mai cần phải quay sớm, A Yên đắp xong mặt nạ, lau sạch kem dưỡng ban đêm, đi ngủ rất sớm, phòng ngủ ở trong mơ là một phòng bốn mặt đều có gương sàn, cô nằm trên giường, thân thể đẹp đẽ cuộn mình, đầu gối lên đuôi lông xù bản thể màu trắng tinh, hạnh phúc nhìn mình trong gương, bày ra đủ kiểu tư thế mê người, tự mình say sưa.
Gần hừng đông khoảng một giờ, di động vang lên.
Mắt A Yên khẽ mở, không tình nguyện bò dậy, cầm di động lên, không nhìn số điện thoại, trực tiếp đặt bên tai: "Alo?"
Đầu dây kia im lặng một hồi, một đạo âm thanh xa lạ vang lên: "A Yên, mở cửa."
A Yên suy nghĩ rất lâu, mới nhớ ra người đối diện là ai, thì càng thêm mất hứng: "Kiều tiên sinh, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác thật quá đáng, đêm dài rét lạnh, anh đi tìm Tống tiểu thư làm chút chuyện có ý nghĩa đi, đừng làm phiền tôi, tắt máy."
Kiều Thần bĩnh tĩnh nói: "Mở cửa, anh ở bên ngoài."
A Yên thở dài, ngắt điện thoại.
Mở cửa, quả nhiên nhìn thấy có một người đứng bên ngoài, phong trần mệt mỏi, nhìn ra có mấy phần tiều tụy, đầu tóc luôn chải chuốc gọn gàng, lại có chút lộn xộn.
A Yên đưa tay che miệng, ngáp một cái: "Kiều tiên sinh, có việc gì?"
Kiều Thần yên lặng nhìn cô, qua rất lâu, mở miệng: "Anh có thể vào không?"
Ánh mắt A Yên lướt qua hắn, rơi vào cánh cửa nửa khép phía đối diện, trong phòng không mở đèn, từ trong khe hở tối đen, không thấy rõ phía sau có cái gì... Cô bật cười, tránh đường: "Mời."
Kiều Thần ngồi trên ghế sofa, hai tay đan nhau, không biết đang nghĩ gì.
A Yên rót hai ly nước, đưa một ly cho hắn, sau đó ngồi xuống đối diện: "Anh làm sao mà biết được số phòng của tôi?"
Kiều Thần nói: "Anh gọi điện thoại cho Trang Chính Thanh."
A Yên gật đầu.
Kiều Thần nhận ly nước, lại im lặng một lát, ngước mắt, ánh mắt ẩn chứa đau khổ: "A Yên, em trách anh, đó là đúng, anh chưa từng yêu cầu xa vời xin em tha thứ..." Hắn dừng lại, hít một hơi sâu, chậm rãi thở ra: "Nhưng em tin anh, có được không? Anh sẽ không mặc kệ em, cho dù có xảy ra việc gì, anh đều sẽ không bỏ mặc em."
Vẻ mặt A Yên hời hợt, có hơi buồn ngủ: "Kiều tiên sinh, anh cuối cùng là muốn nói gì? Có gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo, tôi đối với anh không có bao nhiêu kiên nhẫn."
Kiều Thần cầm ly lên, uống một ngụm nước. Truyện được page Cà Ri Bơ edit các bạn vào page Cà Ri Bơ (Facebook) để ủng hộ page nha^^
Cô gái đang ngồi trước mặt hắn, làm bạn với hắn ròng rã tám năm.
Lúc đầu, sau khi Tống Tân Vũ rời khỏi hắn, hắn từng một lần cho rằng, hắn sẽ cô đơn cả đời, bởi vì trong lòng hắn, không chứa được người khác nữa, mãi đến sau này dưới sự trùng hợp, hắn thấy tác phẩm xuất đạo đầu tay của A Yên, thiếu nữ đó đứng dưới cây hoa dành dành quay đầu lại cười nhẹ, làm kích động hồi ức trong lòng hắn.
Trước kia, Tống Tân Vũ và hắn cũng từng làm người khác rất ngưỡng mộ sự ngọt ngào của họ, trong sân trường làm một đôi, hắn sủng cô gái đó, giống như bảo vệ bảo vật của cuộc đời hắn.
Cuộc sống đã từng đơn thuần như vậy, đẹp đẽ như vậy.
Trong tác phẩm đó, A Yên có mấy cảnh, cực kì giống cô gái hắn yêu thương.
Vì thế, hắn động lòng.
Tính cách của A Yên không giống Tống Tân Vũ, có thể nói, hoàn toàn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, cả hai không liên quan, nhưng hắn vẫn tỏ tình, vẫn cầu hôn. Bọn họ ở cùng nhau rất hợp. (thằng chó) .<
Thế giới tình cảm của người trưởng thành, đáng chú ý thực ra thì cũng chỉ có hai từ như vậy - thích hợp.
Đối với A Yên, hắn không có loại tình cảm mãnh liệt như với Tống Tân Vũ, nhưng cũng có cảm giác dịu dàng như nước chảy xuôi dòng, dù sao đối phương chăm sóc dịu dàng, là một cô gái làm cho người ta yêu thương.
Hắn thậm chí còn có thể nghĩ đến, sau khi kết hôn, hắn và A Yên sẽ là ba mẹ vô cùng hoàn hảo, con của bọn họ thông minh xinh đẹp. Quỹ đạo cuộc đời đã lên kế hoạch xong.
Nhưng mà, Tống Tân Vũ trở về.
Tối hôm đó, Kiều Thần đã do dự - giây phút Tống Tân Vũ nhào vào lòng hắn đó, hắn đã từng muốn đẩy cô ra, nghĩ muốn từ chối, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt nước mắt như hoa lê dưới mưa đó... Đó là mộng thời thiếu niên.
Tuổi càng lớn, mọi người càng keo kiệt với trả giá. Hắn không hề giữ lại nhiệt tình và tình yêu, cô gái trong lòng luôn tùy hứng, ác liệt, lại đáng yêu làm hắn không thoát khỏi.
Nước mắt của Tống Tân Vũ, đánh đổ tâm lý phòng tuyến của hắn. Hắn nghĩ, vậy thì điên cuồng một lần đi, có lỗi với A Yên, hắn sẽ dùng cách khác để trả lại.
"Kiều tiên sinh."
Kiều Thần ngẩn ra, theo bản năng nhìn qua.
Sắc mặt của cô gái đã hiện ra mấy phần không kiên nhẫn: "Có chuyện nói, không chuyện nói ra cửa quẹo trái, không tiễn."
Kiều Thần cười khổ, xoa xoa mi tâm: "Xin lỗi, anh thất thần."
Sau khi Lưu Đạo công bố đội hình diễn viên, hắn nhìn thấy, ngoài sốc ra, chỉ còn đau lòng và lo lắng - vì cô gái kia từng thiếu chút nữa là vợ hắn.
Tám năm qua, hắn đã quen đem cho A Yên hưởng thụ sự bảo vệ dưới cánh tay của hắn, làm sao có thể cho phép cô tự làm nhục chính mình,tuyệt vọng từ bỏ bản thân đóng phim khiêu dâm.
.......dù cho không làm vợ chồng, trong lòng hắn, vẫn như cũ cảm thấy A Yên là người thân của hắn, là em gái hắn.
"Em tin tưởng anh..." Hắn mở miệng, giọng nói lộ ra đau khổ, ánh mắt lại kiên định: "Anh trước đây đã nói, anh sẽ chăm sóc em cả đời, câu nói này, bây giờ vẫn giữ lời. Anh có thể cam đoan với em, cả đời này em không làm việc, không đóng phim, cũng sẽ không thiếu tiền tiêu xài. Anh mỗi tháng sẽ cho em phí sinh hoạt, còn có tấm thẻ này..."
Hắn từ trong túi lấy ra một phong bì màu trắng, để lên bàn: " --- tùy ý cho em dùng. Vì vậy không cần dằn vặt chính mình." Âm tiết cuối cùng nhẹ lại, hắn nhíu chặt mày: "Anh biết em không phải là người như vậy. Bên phía Lưu Đạo kia, anh giúp em giải thích, anh tin hắn sẽ bỏ qua----"
A Yên mặt không biểu tình, hỏi: "Giải thích cái gì?"
Kiều Thần ngây người: "Giải thích nguyên nhân em không thể diễn."
A Yên hơi ngạc nhiên, sao đó lập tức trầm mặt xuống: "Kiều tiên sinh, anh cái người không nói đạo lí này, tôi bỏ ra nhiều thời gian như vậy, nhiều tâm tư như vậy, đem cơ thể của tôi điều chỉnh đẹp như vậy, thật vất vả để giành được diễn, anh muốn tôi từ bỏ? Anh biết tôi bỏ ra bao nhiêu cố gắng, mới đem bản thân tu thành trạng thái tốt nhất không? Vì một chút chi tiết da dẻ nhỏ, tôi tu đến muốn rớt cả con mắt --- anh nên cảm thấy may mắn vì đây không phải là ở thế giới trước, bằng không tôi lại muốn đánh người rồi."
Kiều Thần nói: "A Yên---"
"Thế giới này, mặc kệ là nhiệm vụ, hay là giấc mơ, cũng không liên quan anh, vì sao anh không nghe lời khuyên vậy?" A Yên thở dài, nhìn vẻ mặt thương hại của hắn, quyết định khuyên hắn lần cuối: "Vai diễn là tôi giành được, điện ảnh là tôi muốn diễn, anh là chồng sắp cưới trước kia của tôi, đổi cách nói, anh không là gì hết - đừng có đến quản tôi, tôi bước đi trên con đường ước mơ thênh thang, anh lại luôn nhảy ra làm đinh trên đường, tôi sớm muộn gì cũng giẫm chết anh."
Kiều Thần chỉ nghe thấy câu "anh không là gì hết" kia, trong lòng đau đớn, bật thốt: "Anh xem em là người thân."
A Yên nghiêm mặt nói: "Vậy thì anh nên ủng hộ tôi. Tôi theo đuổi giấc mơ của mình, tôi đóng phim điện ảnh thân hình của tôi xuất xắc xinh đẹp mê người, anh thân là bạn tốt của tôi, nên phải dựng băng rộn cờ cổ động viên thay tôi cỗ vũ, cả ngày đau khổ sâu sắc đến làm phiền tôi làm cái gì chứ? Không còn sớm nữa, đi ngủ đây."
Cô tiêu hao hết kiên nhẫn vốn là ít ỏi, đứng dậy đi đến cửa, trực tiếp mở cửa: "Tạm biệt, không tiễn."
Kiều Thần thở dài một tiếng, lúc đi ngang qua cô, thì dừng chân lại: "A Yên, em suy nghĩ lại đi, anh là muốn tốt cho em, đến lúc trên mạng nói bóng gió... Những cái này không phải là em nên chịu đựng."
A Yên bật cười: "Đến lúc trên mạng nói bóng gió, chỉ sẽ khen anh thật là may mắn, có thể độc chiếm tôi tám năm. Anh vui vẻ một chút, đây là vinh hạnh của anh, đừng có luôn để mặt như có tang."
Kiều Thần lắc đầu, rồi đi.
A Yên nhìn bóng lưng hắn, cũng lắc đầu, xoay người đi vào.
Cửa phòng đối diện mở một nửa két....một tiếng, mở ra hoàn toàn rồi.
A Yên dựa vào cửa, cùng người đối diện cách một hành lang.
Trang Chính Thanh mặc áo ngủ hoa văn bò sữa trắng đen, đầu còn đội mũ, bộ dạng ngái ngủ: "Сhị dâu nhỏ, không đuổi theo sao?"
A Yên nghĩ nghĩ, nói: "Chị dâu trước."
Trang Chính Thanh mím môi cười: "Lòng đều sẽ thay đổi, chị dâu nhỏ có năng lực như thế...." Hắn nghiêng đầu, đem tóc rối vén ra sau tai, lộ ra cái đinh tai màu máu, giọng nói nhẹ nhàng: ".....muốn cướp lại, cũng không phải là chuyện gì khó. Thế giới giải trí danh lợi có được đều hư vô, fan có tình cảm lâu dài ít, fan theo phong trào nhiều, tiền kiếm được càng nhiều, cũng sẽ không thoải mái bằng làm thiếu nãi nãi của Kiều gia."
A Yên hỏi: "Vậy sao cậu không quay về nhà làm thiếu gia của cậu đi?"
Trang Chính Thanh hơi run run, sắc mặt hơi ảm đạm: "... Thiếu tình yêu, thiếu quan tâm." Nói đến chỗ này, hắn dừng lại, đột nhiên rút thẻ phòng ra khỏi ổ thẻ, lắc mình chen vào phòng đối diện, vươn tay lên ôm eo cô gái, đem cô ôm vào trong, thổi gió vào tai cô: "Ở hành lang nói chuyện không tiện."
Sau khi bọn họ đóng cửa lại.
Trang Chính Thanh buông tay, đi đến sofa, ngồi xuống, cả người cuộn lại thành đống, cực kì giống người không có nhà để về, uất ức lại mềm yếu như chó con.
Có thể bản thân A Yên vốn là động vật, cảm thấy hắn giống mèo hơn, hoặc là hồ ly thực tập chưa tu luyện đến nơi đến chốn.
"Tối tôi ngủ, đều mở cửa." Trang Chính Thanh nói: "Không phải là cố ý nghe lén anh Kiều nói chuyện với chị nói."
A Yên nói: "Cậu nghe thấy cũng không sao, tôi không để ý."
Trang Chính Thanh lại nói: "Nếu như... Nếu như có ngày, chị nghe thấy tôi kêu cứu, chị phải đến xem." Hắn nhắm mắt lại, khóe môi mang theo ý cười tự giễu cay đắng: "Tôi sẽ không chơi trò giả sói đến, nếu như tôi kêu cứu mạng, vậy nhất định là thật sự sắp chết rồi."
A Yên hỏi hắn: "Сậu có bệnh trầm cảm sao?"
Trang Chính Thanh hời hợt nói: "Không phải. Chỉ là áp lực nặng, khó chịu, muốn giải tỏa."
A Yên nói: "Áp lực người khác gây ra cho mình."
Trang Chính Thanh gật đầu, giọng điệu càng tự chán ghét hơn: "Tôi biết, nhưng tôi không chịu được nữa, nghĩ đến sẽ có một ngày, tôi hết thời rồi, không nổi tiếng nữa, fan đã từng vây quanh tôi, sẽ đi chạy theo người nào đó, trong lòng buồn đến chịu không nổi...chị." Hắn lại đổi giọng, vẻ mặt dịu dàng: "Chị không thể thích tôi cả đời sao?"
A Yên mỉm cười, không để ý nói: "Cái loại yêu thích gì đó, một giây cũng không được."
Trang Chính Thanh thở dài, quay lưng lại, nhắm mắt.