Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Editor: Cà Ri

Năm giờ chiều đúng.

Dì Vương rửa xong bát đũa, ra khỏi bếp, nhìn thấy A Yên ngồi trước gương to trong phòng khách, soi gương õng ẹo làm dáng, một lúc chau mày, một lúc lại cong lên khóe môi tươi cười, quần áo trang điểm xinh đẹp, không nhịn được tò mò hỏi một câu: "Lâm tiểu thư, ngày hôm nay cũng đi ra ngoài khuynh đảo chúng sinh sao?"

"Không." A Yên từ trong gương, nhìn bà một cái: "Ngày hôm nay chỉ khuynh đảo một người."

Lòng bát quái của dì Vương lại càng dồi dào hơn, cười đi đến gần hỏi thăm: "Cô ấy nhất định rất xinh đẹp đi?"

A Yên ngớ người, ngẩng đầu lên suy nghĩ một lát, nói: "Xinh đẹp thì.... Cũng được, với tuổi của hắn mà nói, thì cũng trên trung bình."

Dì Vương nhớ lại cô gái thần bí lần trước, lại hỏi: "Tính cách cô ấy thế nào, có tốt hay không? Tôi thấy cô ấy có chút thẹn thùng, nói thế nào đây, ôn nhu nhẹ nhàng."

A Yên bật cười: "Không phải thẹn thùng, ra vẻ mà thôi." Cô quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kỳ lạ của bà, ý thức được đối phương hiểu lầm, nhất thời nổi lên lòng trêu chọc, cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc nói: "Dì có tin hay không? Chờ hắn cởi quần áo ra, so với ai thì cũng nhiệt tình buông thả hơn."

Mặt già của dì Vương đỏ ửng, khoát tay áo: "Lâm tiểu thư, muốn chết, cô không biết xấu hổ, tôi còn muốn a."

A Yên cười khanh khách, lại nhìn về phía tấm gương, nhẹ giọng nói: "....Đáng tiếc, bây giờ tôi không có hứng thú cởi quần áo của hắn."

Trình Dĩ Hàn có nhà ở trong thành phố, thế nhưng hắn cho địa chỉ gặp mặt lại là biệt thự xa hoa ở ngoại ô thành phố, mất một giờ đi đường, khi đến nơi, trời cũng đã tối rồi.

A Yên vừa mới mở của xe, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy cửa lớn của tần dưới cùng mở ra, người đàn ông đi ra, xuyên qua ánh đèn màu cam trong sân, đứng trước mặt cô,

Hắn ăn mặc rất tùy ý, áo sơ mi quần dài.

Chỉ là.... Trước ngực còn mặc tạp dề màu nâu cà phê kẻ sọc.

A Yên nhìn hắn, cười nhạo: "Thầy Trình, bộ phim mới của anh tính đóng vai đầu bếp sao? Ở nhà luyện tập trước? Thật sự rất chuyên nghiệp."

Trình Dĩ Hàn khoát tay lên cửa xe, cúi đầu bật cười hai tiếng: "Không, tối nay tôi xuống bếp."

A Yên nhìn hắn một lát, chậm rãi nói: "....Chỉ có một người khách là tôi?"

Giọng nói cố ý nói thật nhẹ nhàng.

Ánh đèn vào lúc này lóe lên một cái.

Đôi mắt Trình Dĩ Hàn sâu xa, không có ý tránh đi ánh mắt của cô gái, gật đầu: "Đúng vậy, chỉ một mình cô."

A Yên xuống xe, theo hắn đi vào trong: "Thầy Trình có lòng, nên nói sớm một tiếng với tôi, tôi đem hai chai rượu đến, tay không mà đến thật ngại."

Trình Dĩ Hàn đứng lại, nhìn cô một cái, làm như ngạc nhiên nói: "Lâm tiểu thư cũng sẽ ngại sao?"

A Yên cúi đầu bật cười: "Tùy trường hợp."

Bên cạnh phòng bếp chính là phòng ăn nhỏ.

Trên bàn bày mấy món ăn, bốn món mặn một món canh, hai mặn hai nhạt, tất cả đều là món Trung. (22h10 edit chỗ này cảm thấy thiệt đói, thôi đi ăn cái gì đây, mai làm tiếp~~)

Trình Dĩ Hàn kéo ghế dài ra, vừa mới ngồi xuống, chợt nhớ tới trên người còn đang mặc tạp dề, liền đứng dậy, còn chưa đưa tay ra cởi, phía sau đã truyền đến giọng nói êm ái của A Yên: "Để tôi."

Khóe môi của hắn khẽ cong lên, lễ phép nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."

Trên trần nhà treo đèn thủy tinh cung đình theo phong cách Châu Âu chiếu xuống ánh sáng dìu dịu, trên cái mâm tinh xảo bầy đầy món ngon màu sắc hương vị đầy đủ, hơi nóng trắng xóa lượn lờ bay lên, không khí xung quanh cũng theo đó bỗng nhiên ấm lên.

Trình Dĩ Hàn giơ tay lên, nới ra hai cúi áo sơ mi trên cùng, lúc xoay người lại cong lưng xuống, chợt léo lên xương quai xanh thon gầy khiêu gợi, như ẩn như hiện.

A Yên ngồi đối diện với hắn, vẻ mặt bất động, ý cười dưới đáy mắt sâu hơn mấy phần, hỏi hắn: "Nói chuyện công việc trước, hay ăn trước?"

Trình Dĩ Hàn nói: "Sao cũng được, không cần để ý nhiều như vậy." Hắn cầm chai rượu lên rót hai chén, một chén trong đó đẩy đến trước mặt A Yên, mở miệng nói: "Đã sớm muốn hẹn gặp mặt cô, nhưng mà gần đây Lâm tiểu thư quá nổi tiếng, lịch trình đầy ắp, vẫn không có cơ hội... Biết cô mới về nước, coi như tôi gặp may."

A Yên hỏi: "Làm sao anh biết tôi mới trở về?"

Trình Dĩ Hàn tươi cười nói: "Fan club của cô đăng ảnh đón máy bay."

A Yên gật gù: "Đúng vậy, tôi cũng thấy rồi, chụp không tồi." Giơ ly rượu lên, nhấp một ngụm, đặt xuống: "Thầy Trình cũng quan tâm đến tin tức của tôi sao?"

Trình Dĩ Hàn thản nhiên nói: "Vẫn luôn rất quan tâm -- nhất là sau khi cô tiết lộ video." Hắn cầm đôi đũa, chỉ chỉ đồ ăn: "Ăn đi, để nguội không ngon."

A Yên gắp lên một đũa đồ ăn, bỏ vào trong bát, ngẩng đầu lên nhìn hắn, chân thành nói: "Thầy Trình, anh đừng tức giận -- tôi xem đi xem lại video chất lượng cao mười mấy lần, biểu hiện ở bên trong của anh rất tốt, trong đó có một nửa công lao thuộc về Lưu đạo, tôi phát hiện hắn thiên vị anh."

Trình Dĩ Hàn nhíu mày: "Sao lại nói vậy?"

A Yên thở dài: "Cái góc độ đó, còn nữa lựa chọn thời gian đặc tả khuôn mặt.... cho dù là ai nhìn đều sẽ cảm thấy anh tài nghệ hơn người, mất hồn đến tận xương, làm cho tôi muốn ngừng mà không được."

Trình Dĩ Hàn di chuyển đũa một chút, không ngẩng đầu, cố ý giữ giọng bình tĩnh: "Lẽ nào không phải như vậy?"

A Yên mạnh dạn chăm chú nhìn hắn, giọng dịu lại, giống như đang làm nũng: "Thầy Trình, hai người chúng ta trong lúc đó, ai làm ai mất hồn, ai làm ai muốn ngừng mà không được.... anh có thể không biết sao?"

Trình Dĩ Hàn trầm mặc một lát, nói: "Vẫn lên ăn cơm trước."

A Yên bật cười thành tiếng.

Chơi trò mập mờ, đùa giỡn tán tỉnh, đời này cô chưa bao giờ thua qua.

Còn không phải hắn bắt đầu trước, đến cuối cùng cũng vẫn là hắn chịu thua trước sao.

Tối nay người giúp việc không có ở đây.

Cơm nước xong, A Yên giúp đỡ hắn cùng nhau thu dọn bát đũa, vừa mới ra khỏi phòng bếp, điện thoại trong túi vang lên. Cô lấy ra, liếc mắt nhìn, nghe máy: "Là tôi."

Giọng nói của thiếu niên vẫn ôn nhu ngon ngoãn như vậy: "Chị, chị về nước rồi."

A Yên chất chồng bát vào mâm, kẹp điện thoại giữa vai và lỗ tai: "Ừ, vừa mới trở về."

Trang Chính Thanh than một tiếng: ".... Đã thật lâu chưa gặp chị rồi."

A Yên hỏi: "Cô đơn sao?"

Trang Chính Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhớ chị muốn chết, hôm nay là sinh nhật tôi."

A Yên đang muốn hỏi "Hẹn à", còn chưa mở miệng, từ trong bếp đã truyền ra tiếng nói: "Để đó tôi bưng cho."

Đầu bên kia điện thoại trở lên yên lặng.

A Yên để mâm xuống, Trình Dĩ Hàn đi tới, cầm lấy, quay lại vào bếp, phảng phất như không nhìn thấy cô đang nghe điện thoại. A Yên nhìn bóng lưng của hắn, đem điện thoại để lên tai: "Hẹn sao?"

Giọng nói Trang Chính Thanh cực lạnh: "Chị ở đâu?"

A Yên nói: "Nói chuyện công việc."

Trang Chính Thanh tức giận nói: "Chị lừa tôi, coi tôi là trẻ con sao? Tôi nghe thấy hắn đang nói chuyện.... đúng là cái đồ âm hồn bất tán." Hắn mắng một câu, cảm xúc chập chờn kịch liệt, thanh tuyến run lên một cái, lại hỏi: "Chị ở đâu? Chị... có phải chị để hắn vào nhà của chị không?"

Vậy đại khái chính là không muốn hẹn.

Vì thế, A Yên cúp điện thoại.

Trình Dĩ Hàn đem bát đũa bẩn bỏ vào máy rửa bát, quay lại phòng khách, vừa dùng khăn lau tay, vừa ôn hòa hỏi: "Tiểu Thanh gọi tới sao?"

A Yên nói: "Đúng vậy."

Trình Dĩ Hàn bỏ khăn xuống, im lặng một lát, mở miệng: "Xin lỗi, vừa rồi là do tôi xúc động."

A Yên bật cười: "Không sao, tôi cũng không phải là lần đầu tiên thấy đàn ông vì tôi tranh giành ghen tuông.... sóng to sóng nhỏ gì cũng gặp rồi, trò đùa trẻ con, tôi không để trong lòng."

Trình Dĩ Hàn: "... "

A Yên ngồi xuống ghế sô pha, hai chân vắt chéo, vẻ mặt ôn hòa: "Thầy Trình, có thể nói chuyện công việc chưa?"

Trình Dĩ Hàn nói: "Dĩ nhiên." Hắn đem một phần văn kiện đưa cho A Yên, đợi cô lật vài tờ, mới nói: "Tôi nghĩ cô sẽ thích, bối cảnh thời đại là dân quốc, vai nữ chính là đào kép nổi tiếng một đời, phong hoa tuyệt đại."

A Yên cúi đầu lật xem, không tập chung nói: "Đúng là rất thích, có nhiều cảm giác nhập vai."

Trình Dĩ Hàn: "Cái gì?"

A Yên không trả lời hắn, lại lập vài tờ, bỗng nhiên thở dài, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Thầy Trình, anh biết không, đây là một thời đại cằn cỗi."

Trình Dĩ Hàn không hiểu.

A Yên lắc đầu, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối: "Thực sự chính là sa mạc văn học. Trên mạng nhiều bình luận khen ngợi tôi như vậy, tuy rất tốt, nhưng không có lấy một cái có thể rung động đến linh hồn của tôi, không giống...." Cô không nói tiếp nữa, dừng lại một lát, như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Tôi muốn đóng, điều kiện là gì đây?" (Lại nhớ đến Đường Tử Minh mà ~~)

*

Dì Vương xem xong một tập phim truyền hình, đứng dậy pha trà, còn chưa ngồi xuống, đã nghe thấy chuông cửa không ngừng vang lên, một tiếng so với một tiếng càng gấp gáp hơn.

"Đến đây đến đây, gấp gáp cái gì a!"

Dì Vương bất mãn nói thầm, đi ra, cửa vừa mở ra, giật mình.

Bên ngoài đứng một thiếu niên gầy gầy cao cao, nhìn trông ra cửa rất vội vã, tóc tai rối loạn, giày thể thao đi trên chân hai cái không giống nhau, tất cũng không kịp đi.

Dì Vương biết hắn, từng xem qua phim truyền hình hắn đóng, cũng thường xuyên thấy hắn bên trong quảng cáo.

Trang Chính Thanh.

Thiếu niên thở hổn hển, hỏi: "Lâm Yên đâu? "

Dì Vương nói: "Cậu là Trang Chính Thanh đi? Có thể cho tôi xin chữ ký không? Cháu gái của tôi rất thích cậu."

Thiếu niên cau mày, nói: "Để lần sau...." Hắn thật sự sốt ruột, trực tiếp chen lách đi vào, gọi hai tiếng "Lâm Yên", thấy không có ai trả lời hắn, sắc mặt trở lên trắng bệch: "Cô ấy không ở nhà sao?"

Dì Vương nói: "Đi ra ngoài từ sớm rồi."

Trang Chính Thanh cắn răng: "Đi đâu? Ăn ở nhà, hay là..." Hắn xiết chặt nắm đấm, ánh mắt dừng lại trên người dì Vương, mang theo chút đáng thương cầu xin: "Cô ấy có nói mình đi đâu hay không?"

Dì Vương khó xử: "Chuyện này..."

Trang Chính Thanh yếu đuối nói: "Dì nói cho tôi đi, tôi với chị rất quen thân, không sao đâu. Chúng tôi còn cùng nhau đóng phim, chị ấy thích tôi nhất."

Dì Vương liếc mắt nhìn hắn, khó có thể mở miệng.

Trang Chính Thanh kéo tay áo của bà: "Dì à, xin dì đó."

Dì Vương mềm lòng: "Lâm tiểu thư nói, ngày hôm nay đi ra ngoài khuynh đảo một người."

Lửa giận của Trang Chính Thanh bay thẳng lên đầu, đầu ngón tay run rẩy, cúi đầu khẽ nói: "... Đúng thật."

Máy hát của dì Vương vừa mở ra thì không thể ngừng được: "Lâm tiểu thư nói người kia không xấu hổ, thích lên mặt, chao ôi... Còn có nói mấy câu nói kia, rất ngượng ngùng, tôi là sao có thể nói với cậu."

Trong lòng Trang Chính Thanh dời sông lấp biển, mưa gió sắp đến, trên mặt lại bình tĩnh, tươi cười: "Dì, dì nói nhỏ với cháu, cháu thề sẽ không nói ra."

Dì Vương có tật giật mình khẽ thấy giọng nói: "Lâm tiểu thư còn nói, người kia giả vờ đứng đắn, cởi quần áo ra thì so với ai cũng nhiệt tình buông thả hơn, ai, có đôi khi Lâm tiểu thư nói chuyện thực hù chết người, cái gì cũng giám nói, người trẻ tuổi bây giờ lá gan chính là lớn..."

Trên mặt Trang Chính Thanh hiện ra một nụ cười lạnh lùng, trong lòng có chuẩn bị, hỏi: "Cô ấy còn ở trong thành phố sao?"

Dì Vương nói: "Không ở, Lâm tiểu thư nói sẽ trở về muộn, muốn ra nội thành, có chút xa."

Trang Chính Thanh xoay người: "Tôi đi trước, cảm ơn."

Dì Vương gọi hắn lại: "Đừng đi a, đi vào ký cái tên... không phải, vào nhà uống chén trà rồi lại đi. Vội như vậy, cậu muốn đi đâu a?"

Trang Chính Thanh, không quay đầu lại, giọng nói lạnh như băng nhẹ nhành truyền lại: "Bắt kẻ thông dâm."

Dì Vương ngây người, khoảng năm phút đồng hồ. Cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, bà che miệng lại, lẩm bẩm một mình: "Thật muốn chết mà. Không nghĩ tới, Lâm tiểu thư nam nữ đều xơi, không kén chọn.... may quá mình một bó tuổi, từng kết hôn rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui