Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Editor:Dương Thùy

Beta: Cà ri

Hai ngày này A Yên trải qua rất thoải mái.

Hội viên fanclub và nhóm fans thanh liên lêu lổng mỗi ngày đều đến báo cáo công việc, thu thập bình luận ngày càng trở nên thành thạo hơn, họ sẽ luôn chọn ra những bình luận có giá trị nhất, dỗ cô đến vô cùng vui vẻ, giành được trái tim cô.

Mẹ Đới đã về nhà.

Tần Úc rất lâu rồi cũng không xuất hiện.

Đoạn Huy, Nhiếp Thắng Hòa đều đang tự mình bổ não mơ mộng mấy vở kịch lớn, còn chưa tới thời gian ra trận.

Tất cả đều tốt đẹp.

Ngoại trừ dì Trần không để yên, suốt ngày lải nhải: "... Đới tiểu thư, cô cả ngày cùng đám thanh niên bất lương kia ở cùng nhau, lời đồn sẽ rất khó nghe a! Sau này nếu có bạn trai, người ta ở sau lưng sẽ nghĩ cô thế nào đây! Sao mấy ngày nay cũng không thấy cảnh sát Tần? Nhất định là năm mới sắp đến trộm cắp đặc biệt nhiều, cục cảnh sát của họ chắc rất bận rộn đi..."

Những lời này nghe vào trong tai A Yên tự động biến thành: "Blablabla....cô thật xinh đẹp....blablabla....cô thật xinh đẹp....."

Lại hai ngày nữa, chính là lễ hội võng hồng long trọng mỗi năm một lần.

Hai tuần trước A Yên nhận được thiệp mời.

Để xuất hiện trong tình trạng tốt nhất, cô đã tận dụng thời gian rảnh rỗi đem mặt mình tu sửa lại, hận không thể tu đến mẹ nhận không ra —— thế nhưng vừa nghĩ tới tu tới không ai nhận ra mình, phỏng chừng sẽ không ai nói cô mỹ nhan thịnh thế, chỉ có nhìn cô thành yêu quái, vẫn nên trở về nguyên trạng đi.

Trước lễ hội một đêm, chuông cửa vang lên không ngừng. A Yên vốn định ngủ sớm một chút, nâng cao tinh thần, rất khó chịu đi tới mở cửa với ánh mắt tràn đầy phiền chán, nhìn thấy ở ngoài cửa là Đoạn Huy mặc một thân áo gió màu đen thì càng thêm thiếu kiên nhẫn: "... Có việc? "

Ánh sáng trong hành lang rất mờ.

Đoạn Huy đứng một bên cánh cửa, vẻ mặt tối tăm không rõ: "Cô đổi khóa?"

A Yên lặp lại: "Có việc?"

Đoạn Huy môi mỏng hơi giật giật, không phát ra tiếng.

A Yên ôm tay, hơi cong khóe miệng: " Đoạn tiên sinh, có phải anh đặc biệt thích lén lút ở sau lưng bạn gái, nửa đêm tìm phụ nữ khác tâm sự?"

Đoạn Huy không tức giận, thế nhưng cũng bật cười: "Đúng thì thế nào?"

"Không thế nào."

Cách một cái cửa sắt chống trộm, A Yên cùng hắn đối diện chốc lát, mở miệng: "Tôi muốn ngủ để dưỡng dung, anh thích thì ở lại chỗ này cùng cửa tâm sự đi."

Đoạn Huy tiến lên một bước, mặt không cảm xúc: "Đới Yên."

A Yên nhíu mày.

Đoạn Huy im lặng một lát, giọng nói bình tĩnh: "Mười triệu tiền mặt, hai căn hộ, một hộ ở trung tâm thành phố, một hộ cho em trai cô."

A Yên nở nụ cười.

Đoạn Huy hầu kết chuyển động, nói tiếp: "—— làm tình nhân của tôi."

A Yên hỏi: "Mẹ tôi tìm anh?"

Đoạn Huy trả lời, chỉ nói: "Cô biết tôi không thể cưới cô, trừ chuyện này ra cô muốn cái gì tôi sẽ cho cô, cùng trước đây không khác nhau gì cả."

A Yên nhìn hắn.

Đoạn Huy hai tay bỏ vào trong túi quần, chậm rãi nắm thành đấm: "Đới Yên, cô không tìm được người đàn ông nào tốt hơn so với tôi—— trong cái vòng tròn này có bao nhiêu bẩn, người trong cuộc đều biết, người ngoài vòng, có thể thỏa mãn cô sao?... Có thể cao hơn mức giá của tôi đưa ra sao?"

A Yên nhìn hắn một lát, cười nhạo: "Trước không nói đến tôi có thể tìm được người tốt hơn so với anh không, nhưng người so với anh kẻ tám lạng người nửa cân rách nát thì tôi vung tay một cái chính là một tá." Tay để trên cửa, thu hồi ý cười: "Đoạn tiên sinh, ngủ ngon."

Đóng cửa lại.

*

Vào ngày lễ hội võng hồng, ban tổ chứ sắp xếp A Yên là người áp trục đi thảm đỏ.

A Yên thích nhất ánh đèn flash nhấp nháy, muôn người chú ý, tuy rằng trước đây thật lâu đã từng làm minh tinh, cũng cách hiện tại một khoảng thời gian, bởi vậy tâm tình vô cùng tốt đẹp, tươi cười ngọt ngào, hào phóng bày ra tư thế gợi cảm mê người, tùy ý truyền thông quay chụp.

Người đại diện Shary kéo cô, nhỏ giọng nói: "Trước công chúng, phải có điểm rụt rè. Em nhìn một cái, hôm nay nhóm chị em tốt của em, sau lưng người nào chẳng tao lãng, ti tiện, giờ tất cả đều trở thành thục nữ thuần khiết—— "

"—— Cho nên, tối nay phải cho mấy người họ chỉ có thể vươn ánh mắt nhìn em." A Yên trả lời, đẩy Shary muốn nói lại thôi ra: "Được rồi, đừng cản máy ảnh chụp em, cảm ơn."

...

A Yên ngồi bên cạnh Niên Niên.

Trước khi bắt đầu lễ trao giải, MC trên đài khuấy động bầu không khí, dưới đài, Niên Niên mở miệng, tiếng nói không nhẹ không nặng, vừa vặn có thể làm cho người bên cạnh nghe thấy: "Ngày hôm nay Đoạn Huy cũng đến, là nhà tài trợ."

So với nam nhân, A Yên đối với phụ nữ kiên trì khá hơn một chút, cho dù là chị em nilong đã tưng bán nguyên chủ: "... Cho nên?"

"Rất nhanh hắn với Bạch Cận sẽ kết hôn." Niên Niên nghiêng đầu, ánh mắt lành lạnh: "Cô biết không?"

A Yên lắc đầu: "Không biết."

Niên Niên trào phúng cười: "Tôi hẳn là chúc mừng cô, không nghĩ tới mặt của cô có thể khôi phục lại cái trình độ này."

A Yên nói: "Cảm ơn. " suy nghĩ một chút, lại nói: "Cụ thể một chút... Cái trình độ gì?"

Niên Niên không để ý đến cô đi chệch tâm điểm nhàn nhạt nói: "Coi như khôi phục, mặt có thể nhìn, người đàn ông cô thích không phải là bị người cướp đoạt đi rồi sao? Có ích lợi gì?"

Mặt có thể nhìn.

... Chỉ là có thể nhìn.

A Yên liền có chút không cao hứng, giọng điệu cũng thêm chút trào phúng, nhẹ giọng nói: "Cô xem cô một chút đáng thương biết bao, cả ngày tâm tư đều quay vòng trên người tôi, luôn mồm luôn miệng nói mặt của tôi như thế nào, người đàn ông của tôi như thế nào... Tại sao cô không nhìn lại chính mình đi? Đoạn Huy ở sau lưng tôi ngủ với cô, cô dương dương tự đắc, không cảm thấy buồn cười sao? Hắn cùng bàn bè nói qua, hắn quăng tôi vì Bạch Cận tốt hơn —— cô lại gặp may cái gì? Tổn nhân bất lợi kỷ*, tội gì."

Tổn nhân bất lợi kỷ*:Dù mình không được lợi gì nhưng vẫn cứ hại người khác.

Niên Niên á khẩu, ngực đập kịch liệt: "Cô ——! "

Yên không nhìn cô ta, quay đầu nhìn trên đài.

Ở trên đường đi, Shary đã nói với cô, ngày hôm nay cô sẽ nhận được giải thưởng lớn "Võng hồng nổi tiếng nhất trong năm", cô mãnh liệt yêu cầu đem giải thưởng đổi thành "Võng hồng xinh đẹp nhất trong năm", nhưng mà Shary nói, căn bản không có cái giải thưởng này.

A Yên không hứng lắm, cầm lấy cái gương nhỏ trong túi, lại bắt đầu chỉnh trang.

*

Trên đài đã tiến hành đến phân đoạn trao giải.

Niếp Thắng Hòa nửa người ẩn ở trong bóng tối, tầm mắt khóa chặt ở trên người cô gái nào đó ngồi ở hàng trước trong thính phòng, vừa hướng người phía sau đưa tay ra, thiếu kiên nhẫn giục: "Hoa đâu?"

"Ở chỗ này."

Niếp Thắng Hòa nhận lấy bó hoa hồng to, lại hỏi: "Bao nhiêu bông?"

"Chín mươi chín bông."

Niếp Thắng Hòa gật đầu, một tay luồn vào trong túi áo, sờ sờ cái hộp nhỏ chứa dây chuyền kim cương.

Rất tốt, thành ý mười phần.

Chờ khi A Yên lên lĩnh thưởng, hắn sẽ đi trên đài, giống như bạch mã hoàng tử anh tuấn, không keo kiệt mà tặng chín mươi chín bông hồng, rồi mới lấy dây chuyền kim cương vô giá mà phụ nữ nhìn thấy sẽ tình nguyện cởi đồ, thành công bắt được trái tim đen của người phụ nữ kia.

Sau đó, hắn sẽ đùa giỡn thân thể cùng trái tim của cô, cuối cùng bội tình bạc nghĩa, làm cho cô khóc mà không có nơi nào để khóc.

Đây là kịch bản hoàn mỹ nhất.

Niếp Thắng Hòa tính toán kỹ càng, cúi đầu liếc nhìn âu phục màu trắng đắt giá, lại nhìn một chút gương mặt phản chiếu trong kính thủy tinh bên cạnh -- hắn vẫn thật anh tuấn. Có tiền có mặt, không có người phụ nữ nào hắn không bắt được.

Rốt cục, A Yên ở bên trong tiếng vỗ tay như nước thủy triều, ung dung đi tới trên đài trao giải.

Niếp Thắng Hòa cười rộ lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người phía dưới, tự nhiên hào phóng đi tới trước mà cô gái, nâng bó hoa hồng lên nói: "Tặng cho em."

A Yên nhận lấy hoa, so với khán giả dưới đài đang kinh ngạc tán thán không thôi, thì cô có vẻ vô cùng bình tĩnh: "Cảm ơn anh."

Giọng nói Niếp Thắng Hòa trầm thấp: "Ngày hôm nay em rất đẹp."

A Yên nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

...

Nụ cười trên mặt Niếp Thắng Hòa thoáng cứng lại một chút, lập tức lại khôi phục như cũ, không để ý lắm: "Lời ngày hôm đó em nói, tôi đều nhớ kỹ. Em xem... thành ý của tôi đủ không?"

Tay của hắn luồn vào túi áo, lấy ra chiếc hộp nhỏ được buộc bằng sợi ruy băng tinh tế, mở ra.

Ánh sáng loá mắt.

Ánh mắt nữ MC nhìn chằm chằm cái viên kim cương kia, không nhịn được khẽ nhếch miệng.

"Nghe nói, kim cương là vật cứng rắn nhất trên thế giới." Hắn tiến đến bên tai A Yên, hôn một cái lên gò má của cô: "-- chứng minh tình yêu của tôi đối với em kiên định không đổi."

Tiếng tán thán xung quanh lại vâng lên.

Đôi mắt A Yên mang theo ý cười: "Tôi rất hài lòng."

Niếp Thắng Hòa cong khóe môi: "Anh chỉ biết -- "

A Yên đánh gãy lời hắn: "Niếp công tử, anh quay đầu lại nhìn một cái."

Niếp Thắng Hòa ngẩn ra, mới vừa quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng đột nhiên mắt tối sầm lại, bị người ta đấm một đấm ngã xuống đất.

"Mẹ kiếp, Niếp Thắng Hòa -- quả nhiên vẫn luôn là mày đào góc tường của lão tử!"

A Yên đi tới một bên, nhìn Đoạn Huy đột nhiên xông lên đài cùng bạch mã hoàng tử xui xẻo mặc âu phục trắng như tuyết lao vào đánh nhau, hai người đều lại chật vật lại lúng túng.

Shary vội vàng lên đài: "Xảy ra chuyện gì? mẹ nó, sao Đoạn Huy hắn lại đánh người? Lúc nào thì em với hắn lại trộn cùng nhau, còn có Niếp thiếu -- "

"Thật là đẹp mắt. "

Shary ngẩn người, theo ánh mắt A Yên, nhìn dây chuyền kim cương từ trong hộp rơi xuông đất, tia sáng kia thật sự có thể khiến người mù mắt: "Cái này đắt bao nhiêu... "

A Yên lắc đầu: "Em đang nói bọn họ." chỉ chỉ hai người đàn ông đang không hiểu ra sao đánh nhau, đáy mắt lãnh đạm, ý cười bên môi thoáng qua: "... Đánh thật dễ nhìn a."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui