Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Edit: JenniferNguyen

Beta: Cà ri

Mẹ Đới đã tính toán xong hết chi phí cùng phí công nhân của căn hộ, đợi đến ngày mốt, dự tính có thể đem nốt tiền mua gia cụ cùng đồ nội thất trang trí tính hết ra.

Nghĩ đến căn hộ lớn, con trai cùng con dâu, bà không khỏi vui mừng ra mặt, ánh mắt không hề che giấu sự đắc ý. Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái. Cả tuần này, cả ngày bà mặt mày hớn hở, trôi qua hết sức thư thái.

Nghe nói, hai người có tiền có thế phú nhị đại vì A Yên mà đánh nhau, một người mà bà vẫn luôn nhớ tới Đoạn thiếu gia... lần trước đến cầu hắn, người ta cũng đã đồng ý rồi, chỉ cần A Yên trở về bên cạnh hắn, hắn sẵn sàng trả tiền mua căn hộ.

Chuyện đại sự cả đời của con trai cuối cùng cũng thành rồi.

Lúc gần tối, hai người đàn ông trong nhà về tới dùng cơm.

Mẹ Đới đã chuẩn bị tốt cơm nước thơm ngát, còn chưa bưng cơm tẻ ra, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa động trời. Bà đem tay ở trên tạp dề lau vài cái, đi qua mở cửa: "Ai vậy? đừng dục, nhẹ tay một chút, gõ hỏng cửa làm sao bây giờ?"

Cửa vừa mở ra, trợn mắt há mồm. Có năm, sáu người đàn ông vạm vỡ đang đứng trước cửa, có hai người cạo đầu bóng loáng, mặc áo không tay, từ cánh tay đến trước ngực, xăm một con rồng dương nanh múa vuốt, trông giống như nhân vật phản diện trong TV.

Mẹ Đới vội vàng đóng của lại, nhưng không kịp, bọn họ đã đi vào.

Người đi đầu nhìn ba Đới với con trái của hắn đang ngồi, lại nhìn mẹ Đới sắc mật trắng bệch, cười lạnh: "Các người chính là gia đình bán nữ cầu vinh kia?"

Cả người mẹ Đới co dúm lại: "Cái gì, cái gì bán nữ cầu vinh? Cậu đang nói cái gì, chúng tôi nghe không hiểu, tôi cảnh cáo mấy người, đi nhanh một chút, nếu còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát..."

Tên côn đồ lại cười lạnh một tiếng, thẳng hướng về phái người trẻ tuổi duy nhất của Đới gia đi qua, một phát bắt được cổ của hắn, giống như diều hâu bắt con gà, đem hắn xếch lên.

Mẹ Đới thét chói tai: "Cậu buông con trai tôi ra!"

"A, tay không gãy, chân cũng có thể đi... tiểu tử này nhìn qua tinh thần rất tốt, sao lại không tự mình kiếm tiền nuôi gia đình, còn muốn dựa vào chị gái của cậu, giúp cậu lấy vợ?" Dáng vẻ lưu manh cường tráng cùng tiếng cười nhạo, vỗ vỗ vai của hắn: "Mua nhà dựa vào chị gái cậu, cưới vợ dựa vào chị gái, lần sau lúc vào động phòng, có phải cũng dựa vào chị gái cậu không?"

Người chung quanh ồ ồ cười vang.

Mặt chàng trai đỏ lên.

"Cậu nói một chút, xem cậu có bao nhiêu vô dụng." Tên côn đồ nặng nè hừ một tiếng, bỏ chàng trai trẻ xuống: "Lúc ông đây nghèo khó hai bàn tay trắng, còn có thể tự mình kiếm ăn, cậu như vậy là không được rồi, không phải bời vì cậu nghèo, mà bởi vì cậu là phế vật, cậu nghe hiểu không?"

Mẹ Đới nhào tới chỗ con trai, trừng mắt nhìn mấy tên côn đồ khỗng rõ lai lịch này: "Ai bảo mấy người đến, rốt cuộc mấy người là ai?"

"Không quan hệ tới bà." Truyện được Cà Ri Bơ đăng tải, cái bạn vào Fb thích page Cà Ri Bơ ủng hộ tụi mình nha^^

Tên côn đồ đạp một cước lên cái ghế dài, ác bá ác khí nói: "Mấy người nhớ kĩ đây, nếu lần sau còn tới quấy rầy Đới tiểu thư, tìm người không nên tìm, nói lời không nên nói.... không cần gấp gáp chuẩn bị tiền kết hôn, trước nên chuẩn bị tiền thuốc men đi."

*

Niếp Thắng Hòa biến mấy hai ngày, lần nữa xuất hiện, trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ, vừa vào tới cửa không nghỉ một hơi, chạy thẳng thới chỗ A Yên nói: " Cho em 1 giờ thay quần áo, đeo đồ trang sức, trang điểm rồi lập tức xuất phát."

A Yên liếc nhìn mấy cái túi kia.... Tất cả đều là mấy nhãn hàng nổi tiếng cao cấp.

"Nhanh lên một chút." Niếp Thắng Hòa hai tay đút vào trong túi quần, nhìn đồng hồ, thiếu kiên nhẫn giục: "Người lớn trong nhà mời khách, Đoạn Huy cũng sẽ tới..." Hắn cười liếc mắt nhìn A Yên, nói tiếp: "Hắn ra tay đánh tôi trước, Đoạn gia cũng biết chuyện này, ba hắn bắt hắn tới xin lỗi tôi. Được rồi em còn 56 phút nữa."

A Yên không phản đối.

Hắn cho thời gian 1 giờ, nhưng cô chỉ dùng 45 phút đã chuẩn bị xong.

Địa điểm tiệc rượu được tổ chức ở khách sạn trung tâm thành phố, ít nhất cũng phải hai trăm bàn tiệc.

Nhìn xung quanh, tất cả đều là người. Phần lớn tất cả mọi người đều quen biết Niếp Thắng Hòa.

Hắn ôm eo A Yên, một đường đi tới, mọi người thấy đều tiến tới chào hỏi, kêu một tiếng "Niếp thiếu", "Niếp tiên sinh", liền thuận miệng tán gẫu mấy câu.

Có người nói: "Niếp thiếu, bạn gái thật xinh đẹp."

Niếp Thắng Hòa cong môi, đang tính trả lời, A Yên đã nhanh hơn một bước mở miệng: "Cảm ơn."

Hắn nhíu mày, ý cười càng sâu, ghé vào bên tai A Yên nói nhỏ: "Em thừa nhận là người phụ nữ của tôi?"

A Yên không nhìn hắn, đôi mắt đảo qua đám người, thấy người nhìn mặt cô bằng ánh mắt kinh diễm, liền vui vẻ nở nụ cười, nghe thấy lời Niếp Thắng Hòa nói, vẻ mặt không cảm xúc: "Tôi chỉ là thích những người khen tôi đẹp."

Niếp Thắng Hòa hừ nhẹ. Truyện được Cà Ri Bơ đăng tải, cái bạn vào Fb thích page Cà Ri Bơ ủng hộ tụi mình nha^^

Một lát sau, A Yên cảm thấy đằng sau lưng lúc nóng lúc lạnh. Vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Đoạn Huy trầm mặt bước lại gần. Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông trung niên, cùng mặt mày của hắn có mấy phần tương tự, chắc là ba của hắn.

Đoạn tổng cùng Niếp Thắng Hòa hàn huyên vài câu, đến khi bị người bên cạnh gọi đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo Đoạn Huy một chút, nhỏ giọng bảo hắn mau cùng con trai Niếp gia giảng hòa.

Lúc có Đoạn tổng, trên mặt Niếp Thắng Hòa mang theo mỉm cười giả mù sương xa, người vừa đi, hắn giả vờ cũng không thèm, hắn nắm tay A Yên thật chặt, ôm cô kéo vào lòng, nhìn Đoạn Huy nhíu mày, hoàn toàn là vẻ mặt của người chiến thắng: "Anh Đoạn, nhìn bác trai khách khí bao nhiêu, chúng ta là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, hai anh em chúng ta nói cái gì hiềm khích chứ? Hơn nữa, nếu như ngày đó không có anh không đánh em một trận, em cũng không biết A Yên đau lòng em như vậy..."

Vừa nói, vừa nhéo thịt mềm trên eo A Yên. Ý tứ rất rõ ràng, sân khấu đã có rồi, mau mau phối hợp với hắn.

A Yên nhìn hắn một chút, lại quay qua nhìn vẻ mặt khó coi, liều mạng kìm chế lửa giận của Đoạn Huy, mỉm cười nói: "Tôi không đau lòng anh."

Nụ cười trên môi Niếp Thắng Hòa cứng lại.

Đoạn Huy giật mình, lông mày thoáng giãn ra: "cô...."

Lúc hắn nghĩ có cơ hợi tưởng bở, A Yên lại nói tiếp: "Hai người ai đánh chết ai, đánh ai tàn phế, tôi đều không đau lòng. Người nào có thể thắng, tôi sẽ cùng người đó, chiến lợi phẩm như vậy rất công bằng." Cụp mắt nhìn cánh tay đang cuốn trên eo, lại nở nụ cười, nói với Niếp Thắng Hòa: "Bỏ tay ra, tôi còn phải vào phòng vệ sinh trang điểm lại."

*

A Yên từ phòng vệ sinh đi ra, trước mặt va vào một bức bức tường người. Không phải là không chú ý đường đi, mà là bức tường tự mình đụng vào, vững vàng ngăn cản đường đi của cô. A Yên ngước mắt, nhìn người thay xuống cảnh phục, gương mặt vẫn hờ hững như mọi khi, người đàn ông không có biểu hiện bao nhiêu tình cảm: "Cảnh sát Tần, anh cũng đến uống rượu?"

Tần Úc không lên tiếng, kéo cô đi về hướng bên cạnh, từ cửa hông đi ra ngoài, chuyển tới trong hành lang khách sạn.

A Yên theo hắn đi rồi một hồi, cho đến khi cảm thấy vô vị, vẫn là đi theo bên người Niếp Thắng Hòa, nghe mọi người khen bạn gái hắn xinh đẹp càng thú vị, liền vùng thoát khỏi tay của hắn, đứng lại.

Tần Úc xoay người.

A Yên đối với hắn cười: "Cảnh sát Tần, ngày hôm nay anh là trưởng bối, tôi nói vài lời hay, anh sẽ chuẩn bị cho tôi một phần lễ lì xì ra mắt chứ? "

Chỉ là một câu nói đùa. Lại làm vẻ mặt lạnh khốc cửa Tần Úc nứt ra một cái khe, ở sâu trong con ngươi đen nhen một đốm lửa, trong phút chốc lan tràn thiêu đốt cảm xúc... Rõ ràng chính là tức giận. Truyện được Cà Ri Bơ đăng tải, cái bạn vào Fb thích page Cà Ri Bơ ủng hộ tụi mình nha^^

Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn bởi vì "lãng phí tài nguyên công cộng" mà tức giận, đây là lần thứ hai A Yên thấy hắn chính tức tức giận.

"Cô cùng hắn —— " Hắn mở miệng, tiếng nói khàn khàn: "—— quan hệ gì? "

"Niếp Thắng Hòa sao? " A Yên nhướng mày, suy tư một lát, trả lời: "Không nói được. So với anh và tôi, khẳng định thân mật hơn nhiều. Tôi còn có việc, không với anh nữa."

Tần Úc giữ chặt xoay người đang muốn đi lại, bàn tay thô ráp, có có vết chai nắm lấy cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô lại, đè cô vào góc trên bước tường trắng.

A Yên không có vẻ sợ hãi, cũng không kinh ngạc, ngược lại cảm thấy buồn cười, trêu chọc hắn: "A Sir, tôi lại không phạm tội, anh làm như vậy, tôi cần phải khiếu nại chú cảnh sát phi lễ phụ nữ hư hỏng rồi."

Tần Úc hít sâu một hơi, buông tay ra: "Tìm thời gian, chúng ta nói chuyện."

A Yên ghét bỏ nhíu mày: "Không nói chuyện, có chuyện gì đáng nói, lần trước nói nhiều lời như vậy rồi, tôi thấy phiền."

Tần Úc lại trầm mặc, mở miệng: "Lần trước đều là cô nói."

...

Khoảng cách hai người rất gần.

A Yên nhìn rõ ràng sắc mặt hắn, ngay cả tình cảm chợt sáng chợt tắt nơi sâu nhất đáy mắt hắn, cũng có thể thấy rõ ràng.

Vì thế, cô lại cười rộ lên: "Cảnh sát Tần, tại sao anh tức giận? Là nhìn thấy tôi, không cao hứng, hay là —— " Ngón tay chọt chọt ngực hắn, ánh mắt nhu hòa: "—— hay là nơi này của anh chứa tôi, thấy tôi trêu hoa ghẹo nguyệt, khắp nơi lưu tình, ghen?"

Dưới đầu ngón tay, nhịp tim đập của hắn càng thêm mạnh mẽ.

Sóng mắt người phụ nữ lưu chuyển, nhìn áo sơ mi trắng như tuyết của hắn có một dấu son môi màu đỏ nhạt nhẽo, dường như cảm thấy hứng thú, sau đó chẫm rãi cúi đầu, dán môi nên, in ra một dấu son môi càng thêm hoàn chỉnh, rõ ràng hơn.

Nhịp tim của hắn... Đập thật nhanh a.

A Yên cười khẽ, bỗng chốc đẩy hắn ra: "Có thích tôi hay không, cũng chỉ có hai chữ, anh gửi tin nhắn là tốt rồi, cũng đừng không có việc gì lại cản đường của tôi."

*

Trở lại tiệc rượu, không thấy Đoạn Huy nữa, Niếp Thắng Hòa đã uống non nửa chén rượu.

Hắn hỏi: "Sao đi lâu như vậy?"

A Yên nói: "Gặp cậu nhỏ của anh."

Niếp Thắng Hòa ngẩn ra, quơ quơ chén rượu, giống như không hề để ý hỏi: "Em cùng hắn rất quen sao?"

"Mối quan hệ giữa công dân tuân thủ pháp luật và cảnh sát nhiệt tình."

Niếp Thắng Hòa khịt mũi cười nhạo, liếc xéo cô một: "Em cũng biết hắn là cảnh sát —— bớt trêu chọc hắn, nhân gia là người đứng đắn, không giống như chúng ta."

A Yên mỉm cười, không trả lời.

Người đứng đắn? Đó là khi anh còn chưa có cơ hội nhìn thấy hắn không đứng

Niếp Thắng Hòa nhấp ngụm rượu, chậm rãi nói: "Đới Yên, tôi biết em muốn cái gì. "

A Yên nhìn hắn, cổ vũ: "Nói ra nghe một chút."

Niếp Thắng Hòa liếc mắt nhìn Đoạn Huy phía xa, thu hồi ánh mắt, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, bỗng nhiên để chén rượu xuống, cúi người tới gần, cười khẽ thì thầm: "Không phải nghĩ muốn đánh chết tên họ Đoàn?... Này là nghề của tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui