Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Editor: Dư

Beta: Cà ri

A Yên rời khỏi sàn nhảy rồi nhận lấy ly rượu từ tay bồi bàn chậm rãi thưởng thức. Vệ Mẫn Chi đi nhanh tới: "Em nói gì với Đường Tử Minh vậy? Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của hắn giống như thấy quỷ vậy?"

A Yên sửa lại: "Nhìn thấy quỷ, chỉ có thể sợ đến hồn phi phách tán. Thấy hồ ly tinh mới sẽ bị hồn bay phách lạc."

Vệ Mẫn Chi nói: "Chị không nói bậy với em nữa! A Yên trở về thôi, nơi này là địa bàn của Thẩm Cảnh Niên đấy, lúc vừa nãy em đi tìm Đường Tử Minh thì trái tim chị đều treo tới cổ họng rồi."

"Chị không nói, em suýt chút nữa thì quên." A Yên quét mắt một vòng nhìn bốn phía, tầm mắt dừng lại ở một vị trí nào đó, nhìn người đàn ông luôn mang một nụ cười nhẹ như gió thoảng mây bay: "Thẩm Cảnh Niên."

Vệ Mẫn Chi theo ánh mắt của cô nhìn sang, vẻ mặt có chút khẩn trương: "Em biết là tốt rồi. Đừng xem Thẩm Nhị gia lúc nào cũng đều là vẻ mặt ôn hòa, nhìn như dễ nói chuyện kỳ thực chính là nhân vật tàn nhẫn nhất đấy."

A Yên chậm rãi nói: "Trên người hắn có mùi máu tanh. Rất đậm."

Vệ Mẫn Chi giật giật khóe miệng: "Điều đó là đương nhiên. Hắn có thể leo lên vị trí này ngày hôm nay, không biết đạp lên bao nhiêu mạng người, em còn tưởng rằng hắn là người làm ăn trong sạch? Đôi tay hắn nhuộm đầy máu tươi đã không thể tẩy sạch nữa."

A Yên không nói chỉ nhìn người kia giơ tay đặt ở bên môi nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó thả tay xuống, mặt không chút thay đổi nắm tay áo nói tiếp.

Cô bỗng nhiên nở nụ cười, cầm ly rượu lên đi về phía hắn. Vệ Mẫn Chi không kéo lại được.

*

"Thẩm tiên sinh, có thể mời ngài khiêu vũ nửa bài không?

Thẩm Cảnh Niên quay đầu lại nhìn thấy người đưa tay mời thì có chút ngoài ý muốn nhưng rất nhanh chóng vừa cười vừa đứng dậy, nhã nhặn hữu lễ: "Là vinh hạnh của tôi, xin mời."

Tay của hắn đặt ở một vị trí trên lưng A Yên nhưng không chạm vào eo cô. Mắt hắn mang theo ý cười nhàn nhạt xa cách hoàn toàn không có nhiệt độ, trầm mặt chốc lát hắn mới hỏi: "Tại sao lại là khiêu vũ nửa bài?"

A Yên đáp: "Người say không hẳn do rượu, thời gian khiêu vũ nửa bài vừa đủ để nói chuyện."

Thẩm Cảnh Niên liếc nhìn người thanh niên đứng chung một chỗ với Kiều Thu Lộ, giọng nói ôn hòa: "Xin lỗi, hôm nay không biết Trương tiểu thư cũng sẽ đến, cục diện thành ra như vậy là sai lầm của tôi."

A Yên nói:" Tiên sinh thật khách khí."

Thẩm Cảnh Niên cười cợt nhưng giọng điệu cũng không mang vẻ trêu tức hỏi: "Trương tiểu thư mời tôi khiêu vũ là do cảm thấy cùng Thẩm mỗ đều là người lưu lạc thiên nhai đồng bệnh tương liên?"

A Yên nhìn Đường Tử Minh phía xa lắc đầu: "Kém xa, tiên sinh không thích Kiều tiểu thư cũng không quá để ý tới cô ấy, tôi cùng ngài không giống nhau. Tôi đối với người chồng trước mở miệng ra là nhân nghĩa đạo lý, tự do yêu đương..... thật sự là tình thế bắt buộc."

Thẩm Cảnh Niên im lặng một hồi rồi mới mở miệng: "Thứ tôi nói thẳng."

A Yên nhìn lại, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tuấn tú nhưng tái nhợt của hắn: "Hửm, tiên sinh cứ nói."

Cô chưa chắc đã thật sự yêu Đường tiên sinh."

A Yên cười: "Một người phụ nữ muốn lấy một người đàn ông không hẳn là bởi vì yêu."

Tiếng nhạc du dương, trên sân khấu một cô gái đang hát giọng hơi trầm nhưng lại có một phong vị khác, vài câu hát ra hát về thời đại bề ngoài phồn hoa an nhàn nhưng cũng loạn lạc này.

A Yên bỗng nhiên nói: "Thẩm tiên sinh."

Thẩm Cảnh Niên cúi đầu chăm chú nhìn cô: "Cô gái hát trên sân khấu có phải là ca sĩ nổi tiếng nhất Bách Nhạc Môn không?"

"Phải."

A Yên nhoẻn miệng cười nhìn hắn nói: "Tôi hát còn tốt hơn." Thấy hắn trầm mặt im lặng, cô lại nói tiếp: "Hơn nữa ngài xem trong đại sảnh này lúc cô ấy hát trên sân khấu, mười con mắt nhìn nhưng chỉ có hai con nhìn về phía cô ấy. Đổi lại là tôi, cùng trang phục cùng hoàn cảnh thì đảm bảo, mười người đàn ông, thì chín người trong mắt chỉ có tôi."

Lần này cả gan nói vậy nếu đổi lại là người khác nghe thấy, chỉ sợ không chỉ như Đường Tử Minh ngây ngốc cả buổi sáng thì chính là la to hoang đường. Nhưng Thẩm Cảnh Niên chỉ hỏi: "Còn có một người đàn ông ngoại lệ không?"

A Yên mỉm cười thản nhiên nói: "Không phải là thanh niên đàng hoàng trong lòng xấu hổ không dám nhìn tôi thì còn lại là có tâm nhưng không đủ lực vì bệnh sắp chết." Tay cô cũng rời khỏi vai của người đàn ông đặt lên chỗ hắn đang nắm trong lòng bàn tay từ từ lấy ra tay áo dính máu, sau đó liếc mắt nhìn rồi bình tĩnh nói: "Cũng ho ra máu rồi, chỉ sợ là bệnh không nhẹ."

Thẩm Cảnh Niên ngữ khí không đổi, vẫn mang ý cười ôn hòa nhưng giọng nói mang theo chút trầm xuống: "Trương tiểu thư, khả năng quan sát nhạy cảm là chuyện tốt nhưng mà cũng có những lúc phải biết thế nào là nhìn rõ nhưng không nói ra mới có thể sống lâu."

Hắn có ý giấu đi tin mình bệnh nặng không cho người bên ngoài biết. A Yên đối với hắn giống như khích lệ nhưng thật ra là đang uy hiếp, lúc hắn không để ý ngón tay cô đã đụng tới chuỗi Phật châu hắn đeo trên cổ tay, ngẩn người một chút thì ý cười càng sâu, chế giễu nói: "Thẩm tiên sinh ngài không muốn mất lúc đang trẻ, cầu thần bái Phật không có tác dụng không bằng cầu yêu ma quỷ quái thử xem?"

Nói xong thì buông hắn ra lui lại vài bước: "Đã hết giờ nhảy nửa bài rồi, Thẩm tiên sinh chúng ta rất nhanh sẽ tạm biệt, sau này còn gặp lại."

*

A Yên về đến nhà không cẩn thận đánh thức con vẹt lại nghe một hồi " xinh đẹp, mỹ lệ " mới hài lòng mà lên lầu. Cửa phòng còn chưa mở thì một cánh cửa khác đã mở ra, Đường Tử Duệ một chân quấn băng vải, dùng chân còn lại nhảy ra mở cửa sau đó nhìn chằm chằm người chị dâu ăn mặc xinh đẹp một lúc sau mới nặng nề nói: "Chị đi khiêu vũ bên ngoài sao muộn như vậy mới về."

A Yên nói: "Cần cậu quản sao, không ngủ đi."

Đường Tử Duệ mím môi nói: "Có thể qua hai ngày nữa em sẽ về Đường gia."

A Yên khẽ mỉm cười: "Nghĩ thông suốt rồi? Vậy thì tốt."

Đường Tử Duệ nói nhanh thêm một câu: "Sáng mai trở về em sẽ nói với anh cả rõ ràng rồi tối sẽ quay lại, chị nói mẹ Hà đừng vội khóa cửa."

A Yên cười một tiếng lắc đầu nói: "Trải qua buổi tối hôm nay anh cả cậu sẽ không để cậu theo chị đâu." Lời còn chưa nói hết nhưng nghĩ thầm xem như thừa dịp này cậu ta đi rồi cần gì phải nhiều lời nên chuyển đè tài: "Được, tùy cậu."

Đường Tử Duệ tựa ở bên tường, tay chống khung cửa đứng im cũng không nói lời nào.

A Yên nói: "Chị đi vào đây, ngủ ngon."

Đường Tử Duệ nhìn theo bóng lưng của cô nhanh chóng nói: "Qua năm, em đã mười ba. Thật ra không cần rất lâu, chỉ cần lại qua mấy năm... " Câu cuối giọng cũng nhỏ dần, cậu cúi đầu, lẩm bẩm lặp lại: "Lại qua mấy năm..."

A Yên đối với lời của cậu không có hứng thú nhưng đối với "lại qua mấy năm" kia nổi lên hứng thú cũng không tự chủ được nghĩ giống cậu đến tương lai đầy triển vọng: "Lại qua mấy năm, tên ta sẽ vang danh khắp bến Thượng Hải, áp phích tuyên truyền in hình ta đâu đâu cũng có, cuộc thi hoa hậu hàng năm ta đều là quán quân.... nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ."

Cô ôm tay liếc nhìn cậu thiếu niên bướng bỉnh đang trầm mặc, bỗng nhiên cô duỗi ra một ngón tay điểm lên trán cậu: "Còn cậu, tiểu thiếu gia cậu hiện tại còn nhỏ, ngoại trừ chị thì cậu làm gì còn thấy qua bao nhiêu cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cho nên mới không hiểu tâm tư của mình. Mau mau lớn lên đi rồi cậu sẽ thấy trên thế giới này thứ không thiếu nhất chính là các cô gái xinh đẹp, đến lúc đó cậu sẽ không còn suy nghĩ lung tung nữa."

Đường Tử Duệ cả tai cũng đã đỏ lên siết chặt nắm đấm:"Chị không hiểu!"

Cậu đột nhiên xoay người lại quên mất chân đang bị thương nên trong nháy mắt đã đau đến nhe răng trợn mắt nhưng lại cố nhịn xuống, sau đó dùng sức nhảy đến cửa.

A Yên nhìn cửa đóng chặt không để ý lắm mở cửa về phòng mình: "Nhóc mới không hiểu, không hiểu cái gì?"

*

Tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, Đường gia đến đòi người nên Đường Tử Duệ theo trở về, trước khi đi còn không quên căn dặn A Yên: "Đừng quên, buổi tối để cửa cho em."

A Yên qua loa nói: "Biết rồi."

Đường Tử Duệ vừa nghe giọng nói kia, liền biết cô không để trong lòng, tức giận đến cau mày nhưng lại không thể làm gì, không thể làm gì khác hơn là lại dặn mẹ Hà rồi nói một hồi lâu sau đó cuối cùng cũng coi như đi rồi.

Hà mẹ nhịn không được thở dài: "Tử Duệ tiểu thiếu gia thật đáng thương a, thật đáng thương."

A Yên không để ý pha trò trêu con vẹt một hồi mới lên lầu thay quần áo.

Mẹ Hà hỏi: "Tiểu thư, cô đi đâu vậy? "

A Yên quay lại nhìn bà rồi nở nụ cười: "Theo đuổi giấc mơ. "

*

Bách Nhạc Môn đang tuyển một nhóm vũ nữ. Thẩm Cảnh Niên bình thường cũng không để ý tới loại chuyện nhỏ này nhưng hôm nay lại vừa lúc đi ngang qua vừa vặn đến nhìn một chút, không may là vừa vặn trên đường đi bị phát bệnh chỉ có thể nghỉ ngơi ở phòng riêng, hắn dùng khăn tay sạch sẽ che miệng ho liên tục không ngừng thật khó khăn mới dừng lại thở dốc, cúi đầu nhìn xuống thì trên khăn loang lổ vết máu.

Sắc mặt Tề Chính thay đổi, khuôn mặt cũng trắng bệch ra, Thẩm Cảnh Niên cũng không có phản ứng nhiều chỉ lạnh lùng xếp khăn tay chỉnh tề rồi để vào túi.

"Đại tiên đã nói rồi, ngài năm nay sẽ gặp được quý nhân nên bệnh tình sẽ chuyển biến tốt. Không được, không thể tiếp tục để như vậy được, thuộc hạ cho người đi triệu tập toàn bộ bác sĩ tốt nhất của bến Thượng Hải, không quan tâm là bác sĩ nước ngoài hay thầy thuốc dân gian, Nhị gia ngài không thể giấu giếm bệnh tình nữa, ngài phải chữa bệnh!"

Thẩm Cảnh Niên hờ hững nói: "Bệnh tình truyền ra thì ngày tôi chết còn sớm hơn."

Tề Chính cắn chặt hàm răng trên cơ thịt trên mặc khắc chế không được co giật, có vẻ hết sức thống khổ.

Thẩm Cảnh Niên ung dung thong thả lau đi một chút máu dính bên môi, cố hết sức để đứng lên, sau khi tập trung nghe một hồi mới hỏi: "Ai đang hát dưới lầu vậy? Eliza sao?"

Eliza là ca sĩ nữ nổi tiếng nhất Bách Nhạc Môn, hiện tại hoàn toàn xứng đáng đứng đầu bảng.

Tề Chính vừa rồi không chú ý, lúc này cũng lắng nghe, đáp: "Hẳn là không phải, Eliza không ở đây. Ngày hôm nay chỉ tuyển vũ nữ, không có nghe nói còn tuyển cả ca sĩ nữ."

Thẩm Cảnh Niên khẽ lắc đầu, không nói lời nào, một lát sắc mặt thay đổi có chút dở khóc dở cười: "Là cô ấy." Khi mở cửa đứng ở hành lang trên lầu hai nhìn xuống cô gái phía dưới sân khấu. Lần trước lúc nhảy nửa bài cô ấy nói không sai.

Cả khán phòng to lớn chỉ thấy người kia đứng trên sân khấu, tất cả ánh sáng đều tập trung trên người cô, những cô gái xinh đẹp múa phụ họa cũng nhạt nhòa đi giống như có cũng được mà không có cũng không sao, trong mắt khán giả chỉ có một hình bóng xinh đẹp kia.

Một khúc hát xong, Viên Ngũ quản lý Bách Nhạc Môn chẳng biết đã tới từ lúc nào, đối với Thẩm Cảnh Niên vui vẻ nói: "Nhị gia, lúc này chính là nhặt được bảo bối, tôi dám đánh cuộc rằng không hơn một năm, nhất định có thể đem cô ấy nâng lên đến bạo hồng nửa bầu trời."

Thẩm Cảnh Niên không trả lời, sau một lát, nói: "Gọi cô ấy vào đây. "

Viên Ngũ sững sờ, nhìn Thẩm Cảnh Niên cùng Tề Chính đi trở về phòng sau khi tỉnh táo lại thì vội vã xuống lầu.

*

"Thẩm tiên sinh, tôi nói rồi chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại."

Thẩm Cảnh Niên ngồi trên ghế salon cười khẽ với cô gái yêu kiều trước mặt, có vẻ vô cùng vui mừng nói: "Mời ngồi." Rồi tự mình rót thêm một chén trà từ trong ấm, nói: "Uống trà."

A Yên ở hắn đối diện ngồi xuống, nhẹ nhàng ngửi một cái, cảm thấy trên người hắn mùi máu tanh càng nặng nhưng cũng không nói gì.

"Tôi vừa nãy đang suy nghĩ... " Thẩm Cảnh Niên chậm rãi mở miệng, nở nụ cười nói tiếp nửa câu sau: "... Đường Tử Minh đến tột cùng vì sao kiên trì ly hôn. Đều nói vợ của hắn là người phụ nữ cổ hủ ngu ngốc, xem ra mọi chuyện không hoàn toàn giống như vậy."

A Yên không thèm để ý: "Ngày hôm nay hắn vứt bỏ tôi, hôm nào đó đến lượt tôi vứt bỏ hắn, những cái này đều là tình thú." dừng một chút, chuyển đề tài câu chuyện, nói ngay vào điểm chính: "Thẩm tiên sinh, trở lại chuyện chính, tôi sẽ giúp cho ngài kiếm bộn tiền, hiện tại tôi có thể nói ra điều kiện không?"

Thẩm Cảnh Niên gật đầu: "Được."

A Yên nói: "Tôi muốn giấy trắng mực đen viết xuống rồi ký tên đồng ý."

"Được."

A Yên đang muốn mở miệng, lại nghe hắn nói: "Điều kiện của cô là bán nghệ không bán thân?" ngữ khí mang theo mấy phần chế nhạo.

A Yên nhìn hắn, rất chuyên chú sửa lại: "Mua vui hay bán mình." cô dựng thẳng lên hai ngón tay rồi lại thả xuống, từng chữ từng chữ nói: "Không bán lương tâm không nói chuyện tình cảm. Bán mình cho ai tự tôi quyết định, Thẩm tiên sinh nếu như có ý gì với tôi có thể ưu tiên hẹn trước."

Lần này, Thẩm Cảnh Niên là thật sự nở nụ cười, hắn lắc đầu một cái giọng nói thanh đạm: "Không bán lương tâm không nói chuyện tình cảm, Trương tiểu thư, nếu như đây là nói cho tôi nghe... " hắn nhướng mắt, yên tĩnh nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt: "Cô không khỏi tự đánh giá mình quá cao rồi đi."

A Yên nghe ra hắn trào phúng, nhưng như trước không để ý làm như giống như chuyện đương nhiên nói: "Tôi không đề cao bản thân thì có ai sẽ coi tôi là quan trọng đây? Tiên sinh nếu không có dị nghị, vậy thì viết công văn ký tên đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui