Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Editor: Tịch Nguyễn

Hôm sau, lúc A Yên về đến nhà đã là quá trưa.

Thẩm Cảnh Niên đưa cô về, đến nơi, hắn một tay đặt lên cửa xe, hơi trêu ghẹo nói: "Không mời tôi vào uống trà ư?"

A Yên trả lời: "Không, ở nhà ngài không có đồ trang điểm, không có đồ dưỡng da, cả tối qua thật là muốn mạng người mà. Tôi tỉnh lại năm, sáu lần da mặt đều khô muốn chết. Tôi phải về dưỡng da, thật sự không có thời gian tiếp ngài."

Thẩm Cảnh Niên cũng không ép buộc, mấp máy môi: "Được rồi, đi đi."

A Yên cũng chẳng còn sức tiếp chuyện hắn, mặc kệ tài xế đang ngượng ngùng phía trước, lướt qua hôn nhẹ hắn rồi mở cửa xuống xe.

Mẹ Hà từ trong bếp đi ra, oán hận nói: "Tiểu thư, cô không về cũng không báo trước một tiếng làm thiếu gia Tử Duệ đợi cả tối, sáng sớm cậu ấy mới đi ra ngoài."

A Yên đáp: "Tôi đã sai người gọi điện báo rồi mà."

Mẹ Hà: "Không nhận được."

A Yên vươn vai, đi lên lầu: "Sau này đừng chờ tôi, nên về tôi chắc chắn sẽ về, nếu không về, chết ở bên ngoài cũng sẽ đăng báo...."

"Phi, phi,phi!" Mẹ Hà bực bội đáp: "Chớ nói lung tung."

A Yên cười cười, vào phòng, chào hỏi mấy chai chai lọ lọ yêu quý thân mật thật lâu, cửa lại vang lên hai tiếng.

Cô không quay đầu lại: "Vào đi."

Đường Tử Duệ hai mắt vẫn còn quầng thâm, trông có vẻ rất mệt mỏi.

A Yên hỏi: "Có việc?"

Đường Tử Duệ nói: "Chị cả đêm qua không về."

"Đúng thế, thì sao?"

Vẻ mặt Đường Tử Duệ phức tạp, ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo, lại chuyển sang vẻ bình tĩnh kìm nén.

Cuối cùng, hắn mở miệng: "Tôi phải đi rồi."

A Yên không có phản ứng gì: "Về Đường gia à? Tôi bảo người tiễn cậu."

"Không."

Lúc này A Yên mới quay người lại, nhìn hắn, vài giây sau mới nói: "Bên ngoài rất loạn, súng đạn không có mắt, cậu hành động theo cảm tính sẽ gặp nguy hiểm đấy."

Đường Tử Duệ thản nhiên đáp: "Tôi đã nghĩ rất lâu, không phải là tự dưng kiếm chuyện. Chị đã nói, cuộc đời tôi do tôi làm chủ, hậu quả tôi sẽ tự gánh vác, nếu chết ở bên ngoài, thì là tôi đáng đời, một giọt nước mắt cũng không cần chị bố thí."

A Yên không nói.

Mắt Đường Tử Duệ lại trầm tĩnh, nói rõ ràng từng chữ một: "Nhưng nếu tôi trở về...Tôi sẽ trở nên nổi bật hơn tất cả mọi người, kể cả Thẩm Cảnh Niên!" Hắn cắn răng, tâm trạng kích động, đợi một lúc lại nói: "Vậy nên, trước mắt chị phải sống, muốn theo ai cũng không sao cả, nhưng phải sống."

"Kiểu lời nói này...." A Yên nở nụ cười một tiếng, bước tới bước lui, giọng điệu nhàn nhạt: " Chăm sóc tốt chính mình nhé, tiểu thiếu gia, thế giới này tàn khốc hơn cậu nghĩ đấy."

*

Sau hôm đó, Đường Tử Duệ đi thật.

Hắn không mang theo nhiều thứ lắm, hai vali hành lí và một chút tiền.

Mới đi được mấy ngày, Mẹ Hà đã vội muốn chết, chạy đến vài nơi hắn thường đến, còn đến phòng tuần bộ mấy lần, nhưng đều không tìm được hắn, chỉ âm thầm gạt lệ, trách đứa trẻ kia ngu ngốc, làm việc không suy nghĩ, xã hội phức tạp như vậy, một đứa không lớn không nhỏ như hắn còn mạng để trở về không?"

A Yên ngày ngày vẫn vui vẻ như cũ.

Ở Bạch Nhạc Môn ca hát, khiêu vũ. Lúc chạy đến ngõ Thanh Đồng lúc chạy đến sân Thẩm gia. Từ lúc chia một nửa chai chai lọ lọ yêu quý, đặt trong phòng Trần Cảnh Niên, ở nhà hắn qua đêm cũng không tới mức không chịu nổi.

Lại qua một năm, mùa xuân.

Một hôm, A Yên đến công quán Thẩm gia, thấy Thẩm Cảnh Niên đang nói chuyện với người ở phòng thu chi, liền lên lầu một mình, nhìn thấy một đoạn "gửi A Yên" của nhà văn nổi danh, chăm chú đọc được một nửa thì Thẩm Cảnh Niên từ bên ngoài đi đến.

A Yên hỏi: "Xử lí xong rồi?"

Thẩm Cảnh Niên: "Thu Lộ đến đây, nói, muốn gặp em. Nếu em không muốn gặp, tôi sẽ thay em từ chối."

"Sao lại tìm đến chỗ anh rồi?"

"Cô ấy nói đến ngõ Thanh Đồng không thấy em."

A Yên đứng dậy, xuống lầu.

Kiều Thu Lộ đang chờ một mình ở phòng khách, nhìn thấy A Yên, cô trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Trương tiểu thư, tôi vẫn luôn muốn nói chuyện thẳng thắn với cô, nhưng tiếc rằng lại không có cơ hội."

A Yên cười cười: "Cô biết địa chỉ nhà tôi, biết tôi hát ở Bạch Nhạc Môn, đúng là có rất nhiều cơ hội. Cô không đến, hẳn là không có chuyện quan trọng.....Cho nên, hôm nay, Kiều tiểu thư, cô từ nhà tôi tìm đến nhà Thẩm tiên sinh, chắc là có việc quan trọng, mời nói."

Kiều Thu Lộ yên lặng nhìn đối phương, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: "Về việc của cô và Tử Minh, tôi muốn xin lỗi cô."

A Yên đáp: "Tôi nhận. Còn gì không?"

Kiều Thu Lộ lắc đầu: "Không, tôi biết cô ghét tôi, ghét Tử Minh, thậm chí còn muốn báo thù. Từ lần đầu tiên gặp cô, lúc cô mời Tử Minh khiêu vũ, tôi đã biết rồi."

A Yên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Kiều Thu Lộ tiếp tục: "Tôi hi vọng cô hiểu rõ, không phải tôi cố ý cướp đi chồng cô, mà là tình yêu vốn không có lí lẽ, không quan trọng thời điểm, không quan trọng đúng sai." Cô cúi đầu xuống, cách một lúc, giọng nói càng nhẹ: "Tôi với Tử Minh sắp kết hôn rồi, là ba ngày sau."

"Chúc mừng cô."

Kiều Thu Lộ lấy dũng khí, nhìn mi mắt đối phương, nghiêm túc nói: "Cô Trương, tôi hi vọng cô có thể bỏ xuống hận thù, hận chỉ làm cô thương tổn bản thân. Cùng là phụ nữ, cô muốn làm gì, tôi đều nhìn ra....Cô muốn cướp lấy Tử Minh từ tôi."

A Yên gật đầu, rất bình tĩnh, thản nhiên nói: "Không sai, đúng là có ý nghĩ này."

Kiều Thu Lộ thở dài, ánh mắt mang vẻ đồng tình và thương cảm: "Tôi và Tử Minh rất yêu thương nhau, hai người yêu nhau không gì có thể chia cách, tôi tin, chỉ có tình yêu mới kiếm mọi người có dũng khí đối mặt với toàn thế giới. Tử Minh nguyện vì tôi mà đối đầu với cha mẹ, anh ấy thật sự yêu tôi." Dừng lại một chút cô nói từng chữ một: "Anh ấy không yêu cô, Trương tiểu thư."

A Yên đáp: "Cái này rất mơ hồ, hôm nay anh ấy yêu cô, nhưng biết đâu ngày mai anh ta lại yêu tôi."

Kiều Thu Lộ nhíu nhíu mày: "Không có khả năng, dù mọi đã chuyện thay đổi ra sao, nhưng tấm lòng anh ấy với tôi vẫn không đổi. Huống hồ...." Cô ta liếc nhìn cánh cửa hé mở, đè thấp giọng: "....Cảnh Niên sẽ không bạc đãi cô, tôi nghĩ, đây là kết cục đẹp nhất rồi."

"Nhưng tôi lại không nghĩ thế."

Kiều Thu Lộ khẽ giật mình.

A Yên hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, vẻ mặt không màng danh lợi: "Kiều tiểu thư, trong thế giới con người, có rất nhiều ràng buộc đạo đức, hôn nhân, khế ước,.....mà đối với yêu tinh, ví dụ như hồ ly tinh, cô cướp đi Đường Tử Minh là bản lĩnh của cô, không ai có thể bới móc."

Kiều Thu Lộ nghe được đại khái, chân mày lá liễu nhăn lại, tức giận: "Tôi với cô nói chuyện đàng hoàng, sao cô lại mắng tôi hồ ly tinh."

"Không phải mắng cô, là khen cô." A Yên cười cười, lắc đầu: "Đáng tiếc cô không nhận nổi lời khen này."

Cô đứng dậy, đi đến trước mặt Kiều Thu Lộ: "Kiều tiểu thư, nghe tôi nói đây, tôi đi đường của tôi, tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm chồng cô, còn những thứ khác, tôi không dám cam đoan. Hai người kết hôn, tôi chúc phúc hai người, chúc mừng hai người cuối cùng đã có thế giới hạnh phúc riêng."

Kiều Thu Lộ chần chờ một lúc lâu, vẫn trịnh trọng gật đầu nhẹ với cô: "......Dù sao, cũng cảm ơn lời chúc của cô."

A Yên nhìn theo cô gái rời đi.

......Bây giờ mới là bắt đầu mà.

Vì yêu mà chống lại cả thế giới, không nghe lời cha mẹ, đúng là chỉ cần thế giới riêng sớm tối hai người....Đây là chỗ ngu ngốc nhất.

"Thu Lộ bị cha con bé chiều hư."

A Yên quay đầu lại.

Trầm Cảnh Niên không biết từ lúc nào đi vào, choàng lên vai cô chiếc áo khoác dài, giọng cưng chiều: "Đầu xuân se lạnh, cẩn thận nhiễm bệnh."

A Yên trả lời: "Cảm ơn." Đợi một lát, lại nói tiếp: "Không chỉ cha Kiều tiểu thư, ngài cũng vậy."

Trần Cảnh Niên không phủ nhận: "Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần thứ mà Thu Lộ thích, con bé đều có được, cha con bé sẽ mua cho, tôi cũng vậy. Đồ có đắt giá đến mấy trong mắt con bé cũng chỉ là đồ chơi....con bé đối với tiền bạc, không hề có khái niệm."

Hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn thiếu nữ ngồi trên xe hơi rời đi, lạnh nhạt nói: "Chỉ dựa vào nền tảng của Đường gia, cộng thêm tiền nhuận bút của Đường Tử Minh, căn bản không có cách nào đáp ứng cuộc sống nó muốn."

A Yên không tỏ vẻ gì, kéo chặt vạt áo, cười cười.

Ngày tháng còn dài, cuộc sống vô vị, tầm thường, củi gạo dầu muối vụn vặt. Chính nó sẽ giết chết một tình yêu lãng mạn hơn cả những rào cản khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui