Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Editor: Cà ri

"Tiểu Yên, mẹ và ba con đã quết định đưa con tới trại huấn luyện giảm béo, ở nới đó học tập ba tháng."

"Con đừng trách ba mẹ nhẫn tâm, đây cũng chỉ là vì muốn tốt cho con thôi."

"Ba mẹ đã tham khảo qua chuyên gia tâm lý, béo quá mức không chỉ có hại cho sức khỏe, mà còn ảnh hưởng đến tâm lý của con."

"Tâm lý của con đã vặn vẹo rồi. "

"Chuyện lần này là do con không đúng, con không nên kéo bè kết phái, gây sự với Chu tiểu thư."

"Anh Lộ Bạch của con không thích con, người "bạn" kia làm thương tổn con, đó đều không phải là lỗi của Chu tiểu thư."

...

Mẹ Hoắc còn đứng ở cửa nói gì đó.

Hoắc Yên đứng trước cửa sổ sát đất thông ra ban công, nghe được câu cuối cùng, cười lạnh một tiếng: "Ba mẹ hoàn toàn không biết Chu Sở Sở đã làm cái gì, dựa vào đâu mà đến chỉ trích con? Năm ấy lớp 11, con viết thư tình cho Phó Lộ Bạch..." Nói tới chỗ này, bởi vì tức giận mà thịt mỡ trên mặt cô gái run lên: "Đều chỉ vì Chu Sở Sở, mới làm cho tất cả mọi người biết."

"Lộ Bạch đã nói, Chu tiểu thư không phải cố ý....."

"Không phải cố ý? Chỉ một câu không phải cố ý, là có thể xóa hết hai năm châm chọc khiêu khích sao? Tại sao nó nói vậy, con liền phải tha thứ cho nó chứ?!"

Đôi mắt của Hoắc Yên, bị thịt trên mặt ép thành hai khe hỏ nho nhỏ, cô nỗ lực mở to hai mắt, trừng mắt, trần đầy oan ức và oán hận nhìn mẹ mình: "Con thật sự chịu đủ Chu Sở Sở lắm rồi, Phó Lộ Bạch thích nó, tốt thôi, sao cũng được, con chịu thua nhưng mà.....Còn Tô Lương thì sao? Tô Lương là bạn trai của con! Con trai trên thế giới này đều chết hết rồi sao, sao nó không thể đi quyến rũ người khác? Làm thế nào cũng phải đem người con trai con thích cướp cảm đám đi?"

Mẹ Hoắc lắc đầu, thở dài: "Tiểu Yên, con với người "bạn trai" kia của con đến cùng là xảy ra chuyện gì, mẹ tin rằng trong lòng con so với mẹ rõ ràng hơn."

Vẻ mặt Hoắc Yên đau xót, xoay người lại, bóng lưng đứng thẳng giống như núi nhỏ, có vẻ hết sức cứng ngắc.

Cô thích Phó Lộ Bạch rất nhiều năm.

Phó gia cùng Hoắc gia là hàng xóm, cũng là ba đời kinh doanh giống nhau, gia đình giàu có, cha mẹ hai nhà đều là bạn tốt nhiều năm, Phó Lộ Bạch và cô từ nhỏ đã quen biết, môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã..... nhưng cô không phải thanh mai duy nhất của Phó Lộ Bạch.

Người trong lòng Phó Lộ Bạch là con gái của người làm trong nhà hắn, Chu Sở Sở.

Một người là đại tiểu thư béo mập giàu có bốc đồng.

Một người là tiểu khả ái nghèo khó nhu nhược.

Rất hiển nhiên Phó Lộ Bạch lựa chọn người sau.

Hai người đã sớm sinh tình mờ ám từ lâu, chỉ còn kém một bước cuối cùng chọc thủng tầng giấy của sổ.

Hoắc Yên không chịu từ bỏ.

Lớp 11 năm ấy, cô quyết định bỏ ra ba ngày ròng rã, sửa đi sửa lại, rốt cục viết xong một phong thư tình rất dài, thừa dịp không ai chú ý, nhét vào ngăn bàn Phó Lộ Bạch.

Phó Lộ Bạch nhìn thấy, mở cũng không mở lập tức ném xuống, Chu Sở Sở đứng bên cạnh hắn không đành lòng, nhặt lên, giữ lại, bở vào trong túi sách của mình, muốn tìm cơ hội trả lại Hoắc Yên.

Không khéo, ngày hôm ấy cô lại đến nhà bạn học, một bạn học nữ khác nhìn thấy thư tình, xem thành đồ chơi tốt, ngấm ngầm cho cả lớp truyền tay nhau đọc, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng bị kinh động.

Từ đây, ròng rã hai năm, Hoắc Yên trở thành đối tượng mà mọi người chế nhạo.

Tất cả mọi người đều cười nhạo cô si tâm vọng tưởng, cư nhiên lại muốn mơ tưởng giáo thảo cấp nam thần Phó Lộ Bạch, thật sự không biết tự lượng sức mình.

Từ đây Hoắc Yên bắt đầu kết thù cùng Chu Sở Sở.

Sau khi nên đại học, cân nặng của Hoắc Yên không giảm mà ngược lại lại tăng lên, càng ngày càng béo, giống như bão thổi đến một trăm sáu mươi cân, hơn nữa có xu hướng càng biến béo hơn, thực sự xứng với cái tên con nhỏ béo.

Cô cũng không nghĩ tới giảm béo, dứt khoát thả bay chính mình. Không có giá trị nhan sắc không có dáng người, nhưng cô có tiền a. Có tiền không mua được tình cảm chân thành, thì cô có thể mua được tình chị em plastic.

Hoắc Yên trở thành nhất bá trường học, cả ngày mang theo một bang chị em, ăn ngon uống say, hung hăng vô cùng, người đông thế mạnh, cũng không bao giờ sợ tiếp tục bị bắt nạt.

Tuy rằng sau lưng không tránh được bị người ta chỉ chỏ, lời lẽ khó nghe, như so với cao trung, cô thà rằng như vậy, trở thành nữ bá vương tất cả mọi người chán ghét, còn hơn bị người bắt nạt, nốt giận vào bụng.

Lại sau đó, cô mua cho mình một người bạn trai.

Tô Lương.

Hắn cũng không phải người xa lạ gì.

Thiếu niên bất lương thời cao trung, con riêng của Phó gia, là em trai cùng cha khác mẹ của Phó Lộ Bạch và anh cả của Phó gia Phó Phùng Kỳ, nhỏ hơn một lớp so với Hoắc Yên.

Diện mạo của Tô Lương giống người mẹ của hồng nhan họa thủy của hắn, người trời sinh chính là dựa vào mặt ăn cơm.

Khi lên cao trung, Hoắc Yên không quen biết hắn, chỉ biết rằng vị học đệ lớp dưới này có giá trị nhan sắc nam thần, tính khí bạo lực, thành tích học tra.

Tính khí Tô Lương rất không tốt, thường xuyên tham gia vào các loại sự kiện đánh lộn ác liệt.

Vào năm thứ hai đại học của Hoắc Yên, Tô Lương dựa vào quan hệ Phó gia, cũng vào cùng một trường học, hắn chủ động tìm tới Hoắc Yên, đề xuất làm bạn trai của cô, điều kiện đương nhiên là tiền.

Hoắc Yên là con gái duy nhất của Hoắc gia, hòn ngọc quý trên tay trong nhà, trừ bỏ có được một thân mỡ, thì nhất chính là tiền riêng trong tài khoản xài không hết.

Hoắc Yên hỏi hắn: "Phó gia không cho cậu tiền sinh hoạt sao?"

Thiếu niên nở nụ cười, nghiêng đầu đi, đường cong gò má hết sức tinh xảo, mang mấy phần yêu khí: "Cho. Thế nhưng không đủ, tôi muốn chính là cuộc sống giống như Phó Bạch Lộ."

Hoắc Yên cảm thấy hắn có bệnh.

Không có mệnh thiếu gia, thế như lại có lòng làm thiếu gia, so với Phó Lộ Bạch khắp nơi.

Nhưng mà cô đồng ý rồi.

Dù sao Tô Lương lớn lên cũng có một gương mặt làm người ta mềm lòng, là một gương mặt dễ làm người ta tha thứ.

Khởi đầu đơn thuần chính là mua bán tình yêu, Hoắc Yên cho Tô Lương tiền, Tô Lương trở thành bạn trai cô có thể khoe khoang bên ngoài, ngay cả khi riêng tư, Tô Lương căn bản lười che giấu sự chét bỏ đối với cô, chạm vào cô một chút đều giống như dính dầu mỡ, nhíu mày dùng khăn giấy ướt lau tay, chỉ còn kém phun thuốc sát trùng.

Hoắc Yên tức giận đến giậm chân: "Tô Lương, tôi cho cậu tiền, ít nhất cậu cũng phải giả bộ cho giống chút!"

Tô Lương cong khóe môi cười: "Khó chịu?" Hắn nghiên người về phía trước, cách gương mặt béo ụt ịt của cô gái gần một chút: "....Cô có thể không cho a."

"Cậu-- "

"Được rồi đừng giậm chân." Giọng nói thiếu niên mang theo sự lười biếng đùa cợt: "Lại giẫm xuống nữa, sẽ bị cô đạp nát mất."

"... "

Hắn chính là vô sỉ như vậy, nhưng lại có thể lại đẹp đẽ như vậy. Thậm chí một chút lạnh lùng nơi đáy mắt, một chút cười chế giễu kia, đều vừa đúng với khuôn mặt đẹp.

Cuối cùng Hoắc Yên vẫn động lòng với hắn.... có lẽ là quỳ gối dưới giá trị nhan sắc hấp dẫn của hắn, có lẽ là thiếu nữ hoài xuân, có lẽ là do bên người cô vẫn luôn thiếu bạn bè nam giới, nên liền đem hết tất cả tình cảm trút xuống người một tên cặn bã không hề che giấu..... Tóm lại, cô yêu rồi.

Tuy rằng Tô Lương chỉ coi trọng gia thế và tiền của cô, nhưng chỉ cần không nói toạc ra, cô cũng sẽ giả vờ như không biết.

Tự lừa mình dối người.

Mãi tới tận ngày ấy, sau khi tan học, cô đi tìm Tô Lương, trước cửa nhà hắn, nhìn thấy hắn và Chu Sở Sở nổi lên tranh cãi, sau đó, hắn đem cô gái đè vào tường cạnh bên cửa, hôn cô ta.

Tay chân Hoắc Yên lạnh lẽo, trong đầu ầm một tiếng, trống rỗng.

Thù mới hận cũ tính gộp lại, máu chảy trong người tất cả đều là sự hận thù.

Tô Lương chạm vào cô một cái đều cảm thấy bẩn.

Nhưng hắn lại hôn cô gái kia.

Phó Lộ Bạch, Tô Lương...

Hoắc Yên chịu đủ lắm rồi.

Ngày hôm sau, Hoắc Yên mang theo nhóm chị em, ở trong trường học bao vây Chu Sở Sở, dùng lời nói tàn nhẫn nhục nhã một phen, cuối cùng, Chu Sở Sở khóc lóc chạy mất.

Báo ứng của Hoắc Yên bắt đầu rồi.

Đầu tiên là Phó Bạch Lộ tìm đến cô. Từ sau cao trung, thiếu niên cao lãnh kia chưa từng tìm tới cô một lần, chỉ có sau khi Chu Sở Sở bị ủy khuất, hắn mới tìm tới Hoắc Yên, răn dạy hành động của cô.

Sau đó là Tô Lương. Hắn trực tiếp viết thông báo ở trên diễn đàn của trường, biểu thị hắn với Hoắc Yên chỉ đơn giản là tiền tài buôn bán, hắn mới không thèm coi trọng một bà mập vừa nông cạn lại ngu muốn chết.

Vì vậy, chuyện xưa lại tái hiện.

Ác một thời cao trung của Hoắc Yên lại trở thành hoàn cảnh khó khăn thực sự.

Cuối cùng là Phó Phùng Kỳ. Anh cả Phó gia so với đám người bọn họ lớn hơn mười tuổi, đã sớm vào công ty, nhậm chức tổng giám đốc. Năng lực của hắn, trong số những người kinh doanh cùng tuổi, đều là số một số hai.

Hắn tìm tới Ba Mẹ Hoắc, nói với bọn họ, nếu bọn họ còn không dạy dỗ tốt con gái của mình, vậy thì thật đáng tiếc, hạng mục gần nhất có ý hợp tác với tập đoàn Hoắc thị, hắn chỉ có thể xuy xét để cho người khác.

Hoắc Yên nghĩ, đúng thật là anh em ruột. Ba người đàn ông ưu tú, tất cả lại vì Chu Sở Sở phát điên. Cũng mặc kệ cô suy nghĩ thế nào, tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy người điên mới là cô, bao gồm cả ba mẹ cô.

"Ba mẹ đã giúp con giải quyết thủ thục tạm xin nghỉ học, con cần thời gian điều chỉnh tâm tính."

"Tiểu Yên... Nghe được mẹ nói sao? "

Hoắc Yên suy nghĩ xuất thần, đột nhiên quay đầu lại, mở miệng hỏi một câu không liên quan: "Mẹ, nếu như mẹ biến thành một người béo hai trăm cân, mẹ nói xem ba có thể yêu mẹ sao?"

Mẹ Hoắc ngẩn người: "Sao lại hỏi cái này?"

Hoắc Yên lắc đầu, nản lòng thoái chí: "Không có gì, chỉ là tự nhiên cảm thật nhàm chán. Ngoại hình đẹp mắt liền có người thích, ngoại hình thật xinh đẹp liền có thể có được sự tha thứ của người khác, xấu và béo cũng chính là tội...thật nhàm chán. Tình yêu đều là giả, cho con một mặt như Chu Sở Sở, Phó Lộ Bạch sẽ không từ chối con, Tô Lương cũng sẽ không đối với con như vậy, ba mẹ cũng không cảm thấy tất cả lỗi lầm đều là ở con, còn cô ta mới là người bị hại."

Mẹ Hoắc lo lắng nói: "Tiểu Yên, con —— "

"Con biết rồi, ba mẹ tùy tiện đưa con đi đâu cũng được." Hoắc Yên buồn bực ngắt lời, đem mẹ Hoắc đẩy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Mẹ sẽ không biết, cũng sẽ không có người nào biết. Đã hai đêm cô không chợp mắt, chỉ cần nhắm mắt lại, trong bóng tối liền xuất hiện chính là những bình luận cay nghiệt trên diễn đàn trường học.

"Đã sớm biết, đối mặt với khuôn mặt heo kia của Hoắc X, có thể hôn xuống xem như hắn lợi hại."

"A a Tô mỹ nhân của ta a, cứ như vậy mà bị một con heo chà đạp."

"Của cải trắng tốt đều bị heo húc, cả trai gái đều giống nhau."

"Vẻ mặt biểu cảm của tôi ở đâu? Có tiền thật tốt. jpg."

"Nhớ tới một tin tức lần trước. Ông chủ than đá gả con gái, chú rể đẹp trai nhìn cô dâu hai trăm cân, đếm tiền trong sổ tiết kiệm ngân hàng, rưng rưng bật khóc gật đầu."

Những từ ngữ hài hước phô trương, trong mắt Hoắc Yên, tất cả đều dao đâm vào tim.

Ngủ không được.

Mấy năm cao trung kia, cô đều gặp ác mộng, mơ thấy cô ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đứng xung quanh là một đám người khuôn mặt mơ hồ, nhìn cô lớn tiếng cười nhạo, nói toàn lời khó nghe.

Cô bịt lỗ tai lại, liều mạng gào rít, mãi đến tận khi khàn cả giọng.

Cuộc sống như thế, không bằng chết đi. Chỉ có chết mới có thể bĩnh tĩnh an ổn ngủ một giấc, trong mơ không có tiếng nói đáng ghét, không có vẻ mặt ác độc, không có trắng đêm dằn vặt, chỉ có bóng tối và yên tĩnh.

Đó là sự dịu dàng lớn nhất mà vĩnh cửu có thể cho.

Hoắc Yên cầm điện thoại lên, bấm dãy số của Tô Lương.

Trước khi hành động, cô vẫn muốn gặp lại người kia một lần.

*

Tiếp thu ký ức của nguyên chủ xong, bên ngoài vang lên hai lần tiếng gõ cửa.

Tiếng nói của mẹ Hoắc truyền vào: "Tiểu Yên, con.... bạn của của con đến rồi."

A Yên cúi đầu, nhìn tin nhắn nguyên chủ gửi đi.

—— Tôi muốn gặp cậu.

—— Được.

Có một số việc, mãi tới tận khi linh hồn của nguyên chủ mất đi, đều sẽ không biết.

Đây là thế giới của một quyển tiểu thuyết, mà nguyên chủ khả năng chính là nữ phụ ác độc có khuôn mặt đáng ghét, vốn dĩ là dùng để tôn lên sự tồn tại của nữ chủ tiểu bạch hoa tiểu khả ái.

Nguyên nữ chủ Chu Sở Sở được ba anh em sủng ái một thân, hai anh em Phó gia, con riêng Tô Lương đều yêu cô ta, bọn họ dây dưa suốt một quyển sách, Chu Sở Sở ở tình thế khó xử, cuối cùng lựa chọn anh cả Phó gia.

Mà Hoắc Yên, sẽ ở một lần thấy Tô Lương cuối cùng, lựa chọn tự sát, kết thúc cuộc đời chịu đựng đủ đau khổ này.

Bây giờ, Tô Lương tới rồi, đang ở ngay bên ngoài.

A Yên nói: "Vào đi."

Thiếu niên một đầu tóc rối, tóc mái dài hầu như che tầm mắt, kiểu tóc Kill Matt có sự không chịu bị trói buộc và phản nghịch.

Hắn cưới chế giễu với A Yên, thoải mái đi tới ngồi trên giường cô, trải qua sự kiện trên diễn đàn, nhưng hắn lại không có tí ti áy náy và xấu hổ nào, vẫn luôn làm theo ý mình như vậy.

Hắn biết, đối phương sẽ tha thứ cho hắn. Đây là sự tự tin bẩm sinh của người có mỹ nhan thịnh thế.

"Nghe nói cô muốn đi trại huấn luyện giảm béo?" Hắn nở nụ cười trào phúng, nhíu mày: "Vô dụng thôi, nếu cô có cái nghị lực kia, thì cũng đã không ăn thành cái dáng vẻ béo ụt ịt như bây giờ."

A Yên để điện thoại xuống: "Cậu nói cái gì?"

Tô Lương vừa cười, vừa nháy mắt mấy cái: "Tên Béo, bà béo? Cô vốn dĩ là béo."

Trong mắt hắn tràn đầy ý cười, cố ý thưởng thức sắc mặt khó chịu của đối phương.

Ác độc mà tự biết.

A Yên cười nhạo nhìn hắn: "Bây giờ tôi có chuyện rất quan trọng cần xử lý, tạm thời không có thời gian để ý đến cậu, nhưng cậu đến đây rồi... Bạn học Tô, chúng ta còn chưa chính thức chia tay đúng không?"

Tô Lương gật đầu không phản đối: "Đúng."

A Yên: "Vậy cậu vẫn là bạn trai mà tôi bỏ tiền ra mua đúng không?"

Tô Lương: "Thật giống như là vậy."

A Yên gật đầu thỏa mãn: "Tốt lắm, cậu cứ ngồi yên ở đó đừng cử động...tôi sẽ cho cậu một lễ vật cả đời khó quên."

Tô Lương cười nhạo: "Hoắc Yên, cô không nên đối với Chu Sở Sở như vậy, nếu không tôi còn muốn tạm qua loa với cô, nhưng mà bây giờ, cho dù cô có cho tôi thêm nhiều tiền hơn nữa...." Hắn thấy một đống núi nhỏ bằng thịt đi về phía mình, không biết làm sao hắn hơi cảm thấy sợ hãi muốn đứng dậy: "Cô muốn làm gì.... A a a!!!"

A Yên đi tới trước mặt hắn, có gắng dùng hết sức nhảy lên, sau đó... đột nhiên ngồi thẳng xuống hai chân của hắn.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hai người cùng nhau nghe thấy "rắc" một tiếng.

Gãy xương.

Tô Lương đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh lăn như mưa từ trên chán chảy xuống, cắn chặt răng, không nói được gì.

Ba mẹ Hoắc đứng bên ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lớn tiếng hỏi: "Tiểu Yên, có chuyện gì vậy?"

A Yên không để ý đến bọn họ, cô cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số, chờ đợi trong chốc lát

"Alo? 120 sao? Tôi cần giúp đỡ...Cũng không có gì, tôi chỉ đem chân bạn trai ngồi gãy mất."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui