Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Editor: Hua Shenyu

Beta: Cà ri

A Yên tạm ngưng học gần một năm, qua mấy ngày nữa, là khai giảng rồi, chuẩn bị học lại năm hai đại học.

Vì vậy, vừa hay mới vào học đã bị bình chọn làm một trong ba người đẹp nhất trường cùng với bạn học Tô Lương.

Về đến nhà, mẹ Hoắc nhìn thấy con gái kéo hành lí đi vào phòng, đầu óc còn có chút lờ mờ, ánh mắt mang theo nghi ngờ, nhìn về phía chồng mình cũng đang có vẻ mặt giống như phức tạp, hỏi:"... đó có phải là Tiểu Yên thật không? Chúng ta có phải là mang nhầm con về nhà hay không?"

Ba Hoắc chau mày: "Bà nói cái gì đó? Con mình mà không nhận ra sao?"

Mẹ Hoắc thẹn thùng, giọng nói xấu hổ: "Tôi chỉ là...lần đầu phát hiện, thì ra con gái của chúng ta lớn lên bộ dạng lại như vậy."

Ba Hoắc không biết nói gì luôn.

Hoắc Yên từ nhỏ đã béo.

Lúc nhỏ mập tròn, đáng yêu như viên trôi nước, sau khi trưởng thành cũng không có ốm đi, lên cao trung cùng đại học lại càng mập hơn, ngũ quan thay đổi triệt để, gần như không nhìn ra được hình bóng khi xưa.

Lần này, Hoắc Yên từ trại huấn luyện trở về, trả giá mười tháng vất vả, đổi lại không chỉ là kết quả mặt mũi đẹp đẽ giống như chỉnh sửa, dáng người cũng hoàn toàn khác rồi, cất bước từ núi thịt người, thay đổi thành mỹ nữ eo mảnh ngực to chân dài, lúc bước đi eo lay nhẹ, hơn hẳn liễu rủ trong gió.....trên đường lớn người ngoái đầu nhìn lại tỷ lệ khẳng định cao đến năm mươi phần trăm trở lên.

Kinh thiên động địa như vậy, thay đầu đổi mặt lại thay đổi ngoại hình lớn đến vậy, ngay cả cha mẹ ruột trong một lúc nhất thời cũng sợ nhận nhầm, nói gì là những người khác.

Ba Hoắc trầm ngâm rất lâu, lộ ra nụ cười vui vẻ: "Bữa nào, mang Tiểu Yên đi chụp lại ảnh căn cước đi."

Mẹ Hoắc thở dài: "Được."

*

Trong phòng, A Yên đã sắp xếp xong đồ đạc trong va li, ôm lấy laptop, ngồi xếp bằng trên giường.

Trước tiên mở xem diễn đàn của của trường. Không có tin gì mới.

Lại mở thiếp ba trường học.

Trang đầu có một bái thiếp bát quái: Nghe nói hai đại giáo vì Chu mỹ nữ mà xén chút nữa đánh nhau, là thật hay giả?

A Yên mở xem.

Lầu trên:

Tôi nghe người khác nói, không có tận mắt nhìn, có người nào biết là thật hay giả a? Tô mỹ nhân và Phó học bá thật sự nổi giận là vì hồng nhan, vì vấn đề Chu mỹ nữ hoa lạc về nhà ai, đánh nhau đến nhập viện sao?

Lầu hai:

Cậu là đồ ngốc sao, Tô mỹ nhân thì không tính, học bá... Không phải là tôi chém gió, đánh hắn nằm xấp, tôi chỉ cần ba quyền, một quyền dã đánh rơi mắt kính của hắn, hắn chỉ có thể nằm xấp nhận thua.

Lầu ba:

Lầu trên ngu ngốc không cần giải thích, Phó học bá cao trung ở trong đội bóng rổ, cái này ngươi cũng không biết, giả bộ cái gì.

Lầu bốn:

Vì vậy, cuối cùng là đánh hay không đánh?

Lầu năm:

Lầu trên toàn là ngu ngốc, tôi ở hiện trường, có quyền lên tiếng. Lúc đó ở bên ngoài trường trước cửa ra tiệm đồ ăn vặt, hai người bọn họ đụng mặt, nói mấy câu, rất tẻ nhạt, học bá nói cậu tránh xa XX một chút, mỹ nhân nói cậu lại không phải là bạn trai của XX, cút xa một chút, sau đó nói chuyện không hợp ý, Tô mỹ nhân bạo phát bóp nát non coca, rồi chạy mất.

Lầu sáu:

Tôi cũng cảm thấy không thể đánh nhau. Đúng là có người nghe thấy chính miệng Tô mỹ nhân đã nói, đợi học kì mới bắt đầu, muốn đánh nổ đầu chó của Hoắc đại tiểu thư.

Lầu bảy:

Là đầu heo đó, ha ha ha.

Lầu tám:

Tô mỹ nhân thật là người đẹp nóng tính, thật hợp với khẩu vị của tôi, nếu như tôi có tiền như Hoắc lợn béo, tôi cũng muốn thân cận tiểu ca ca ha ha ha.

Trang đầu thiếp ba còn có một thiếp hình động, có liên quan đến A Yên, hỏi gần đây clip trại huấn luyện giảm béo trên mạng nổi tiếng, bên trong clip có em gái mập mặc áo trắng đó không phải là Hoắc đại tiểu thư sao.

A Yên không mở xem, mà lên cổng web, tìm kiếm tên của Phó Phùng Kỳ, tin tức hiện ra đều là về kinh tế tài chính và làm từ thiện, người đàn ông mặc tây trang thẳng tắp, cho dù mỉm cười, ánh mắt cũng lạnh lùng, vô hình trung đẩy người cách xa ngàn dặm ( ý là khó gần).

Đại thể đã hiểu rõ tình hình gần đây của nhân vật liên quan đến nhiệm vụ, A Yên khép laptop lại.

Đứng dậy, đi đến bàn học.

Tầng cuối cùng trong ngăn kéo, có một cái hộp hình chữ nhật, bên trong có một chồng sách cũ.

Tất cả đều là nhật kí từ nhỏ cho đến lớn của nguyên chủ.

Cuốn đầu tiên, nguyên chủ khoảng chừng mười tuổi, chữ viết xiêu vẹo, có khi còn dùng phiên âm thay cho chữ viết, rất nhiều chỗ còn mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy đại khái.

"Hôm nay, anh Lộ Bạch tặng cho mình một con búp bê, mình cũng muốn *cang ( đây là phiên âm của nguyên chủ viết) lại, ai cũng không được phép đụng vào."

"Anh Lộ Bạch mua cho mình một ly hồng trà, mình không nỡ lòng uống, hỏng rồi, buồn quá đi... Không sao, mình giữ cái ly lại, làm dấu."

"Hôm nay là sinh nhật của mình, cầu nguyện vào ngày sinh nhật rất linh nha, mình hi vọng anh Lộ Bạch thích mình, giống như mình thích anh ấy vậy đó."

Cuốn cuối cùng, nhật kí cao trung của nguyên chủ.

"Sinh nhật mười bảy tuổi, nguyện vọng của mình? Đương nhiên là anh Lộ Bạch thích mình rồi, hằng năm đều cái này mà, sẽ không thay đổi."

"Mình biết anh ấy thích Chu Sở Sở, mình vẫn là muốn thử một lần..."

"Thư tình đã sữa chửa tổng cộng 139 chỗ, ngày mai sẽ đưa cho anh ấy, thật khẩn trương."

Nhật kí viết đến đây thì đứt quãng, mấy tờ phía sau đều là giấy trắng.

A Yên cho rằng như vậy là hết rồi, nhưng lật đến trang cuối, thì còn có mấy câu nói ngắn gọn.

"Sinh nhật mười tám tuổi, nguyện vọng của mình đổi thành xinh đẹp giống như Chu Sở Sở, cũng sẽ có người thích mình... Không phải là Phó Lộ Bạch cũng được."

"Mình biết, sẽ không có một ngày như vậy."

"Không sao cả, một mình mình cũng có thể sống rất tốt."

A Yên bỏ nhật kí trở về chỗ cũ.

Trong ngăn kéo còn có mấy thứ khác nữa, một con búp bê Barbie xinh đẹp, Có một cái hộp được đóng gói chưa mở, cái hộp nhìn rất cũ, có lẽ đã rất lâu năm rồi.

Còn có một cái ly rỗng, trên ly có viết mấy chữ "Сủa Lộ Bạch tặng".

A Yên đóng ngăn kéo lại.

*

Gần đây, Lão Cổ Đổng ngạc nhiên phát hiện ra, ngoại trừ soi gương, tự mãn, trang điểm và dưỡng nhan ra, kí chủ của nó giống như là tìm được niềm vui mới.

A Yên lúc trước luôn thích đóng cửa ở một mình trong phòng, cùng với khuôn mặt của mình tiến hành giao lưu thân mật.

Từ lúc trở về từ trại huấn luyện, cô ấy vẫn là tiêu phí rất nhiều thời gian cho mình, giống một người bệnh tâm thần, vừa soi gương, vừa nói chuyện với mặt của mình, nhưng có lúc, cũng sẽ liên lạc cho đám người ở trại huấn luyện biết, hẹn các cô ấy sáng sớm chạy bộ tập thể dục.

Có một vài người là nữ sinh cùng trường.

Cái này đối với A Yên mà nói là rất hiếm có.

Ở cấm điện sống một mình quá lâu, cô đã quen với những ngày yên tĩnh, bên cạnh có người ngược lại thấy không quen, trừ phi là nhiệm vụ cần thiết, nếu không rất ít chủ động qua lại với mọi người.

Có lẽ là cô sẵn lòng liên lạc với đám chị em đó.

Bây giờ không cần giảm cân nữa, vài ngày một lần hẹn nhau đi luyện tập.

Trước khai giảng mấy ngày, mọi người đều rất bận, không có ai rãnh rỗi.

A Yên thuận tiện chuyển mắt nhìn một người phụ nữ khác ở trong nhà.

Mẹ Hoắс lúc trước thường hối thúc A Yên đi ra ngoài vận động, vì cổ vũ cô, cũng đã lấy mình làm gương, mang A Yên chạy bộ ở trong công viên, sau này A Yên đi trại huấn luyện, bà tự nhiên lười biếng.

A Yên gọi bà cùng chạy bộ buổi sáng, bà không nghĩ nhiều, đồng ý.

Nhưng mà...

"Mẹ, đứng dậy đi, mới chạy được năm phút."

"Tiểu Yên, mẹ không được rồi, con tự mình chạy đi, ngoan."

"Hôm nay chạy bộ hơn mười phút, ngày mai dáng người trở lại tuổi ba mươi."

"... Cái gì?"

"Hôm nay chạy bộ hơn mười phút, ngày mai chạy hơn hai mươi phút, không cần đến một tháng, váy mỏng trước kia có thể mặc được rồi."

".....Tiểu Yên, mẹ thật sự rất mệt, mẹ có tuổi rồi, không mặc được chính là không mặc được, bác gái già còn trang thiếu nữ cái gì chứ."

"Tự mình tiến bộ không thể cho mẹ động lực, vậy đàn ông có được không?"

"..."

"Hôm nay chạy hơn mười phút, ngày mai ba nhìn mẹ nhiều hơn hai con mắt, mỹ nữ ngọt ngào cũng thành phù vân, trong lòng ông ấy chỉ có mẹ. Được rồi, có động lực chưa? Nhanh đứng lên, chạy xong chúng ta huấn luyện kéo gân."

"..."

Lão Cổ Đổng nghĩ không biết nói gì, kí chủ của nó đã chìm đắm tập luyện để thân hình ốm đi một cách không tự phát, công năng tu thân của gương không dùng được, cả ngày không phải là kéo các thiếu nữ đi chạy bộ, thì chính là kéo bà mẹ khóc hu hu chạy bộ.

Cuối cùng, ngày khai giảng đã tới.

Lão Cổ Đổng thở phào nhẹ nhõm.

Còn tiếp tục như vậy, nó sợ rằng kí chủ đem nhiệm vụ quên ở chín tầng mây, lại muốn cho bản thân xác định một ước mơ nhỏ một mục tiêu nhỏ, là làm hoàng hậu khỏe đẹp cái gì đó.

Thật tốt, khai giảng rồi.

*

Học kì mới khai giảng ba ngày trước, diễn đàn của trường học chìm ngập trong *công bình ( khung chat) xoát điên cuồng.

Trang chủ của diễn đàn, mặc kệ là lúc nào cũng đều có đủ loại thiếp hình động, không ngừng có người đưa lên top.

"Quỳ khấn danh tánh đại thần, cầu cách thức liên lạc với học muội này, có thưởng lớn! Kèm thêm tấm hình chụp phía sau của học muội."

"Đại học thân yêu của chúng ta có nhận học sinh chuyển trường sao? Học muội năm hai đại học có dáng người siêu cấp đẹp đẽ, siêu cấp tuyệt đó là ai thế?"

"Không phải tôi nói chứ, năm nay bình chọn hoa khôi, học muội mới nhập học đó ẵm giải chắc rồi."

Nửa tháng sau, có người phát thiệp, nội dung rất đơn giản.

"Hoắc Yên từ trại huấn luyện trở về rồi, hình ảnh như sau."

Từ đó, diễn đàn im ắng hơn mười ngày.

Học muội thần bí gây nên náo động kia, tất nhiên chính là Hoắc Yên tạm nghỉ học một năm... Mấy người sôi nổi nhất diễn đàn đó, toàn bộ gần như là châm biếm dáng người của Hoắc Yên, lần mặt như bị tát một cái đau, vẫn còn im ru như gà khá là tài giỏi.

*

Khai giảng chưa đến một tháng, A Yên đã trở thành người nổi tiếng của trường học, vô số con mắt nhìn chằm chằm.

Có sắc đẹp, có thân hình.... Con mẹ nó còn đặc biệt có tiền nữa.

Cô gái như vậy, không hấp dẫn chú ý của người ta cũng khó.

A Yên rất bận vô cùng bận, căn bản là không có thời gian lên diễn đàn, không có thời gian đối phó đám thiếu niên người trước ngã người sau tiến lên khát khao tấn công.

Cô bận xin thành lập xã đoàn, tên mười chữ rất có ý tưởng sáng tạo, tên đầy đủ gọi là "Xã đoàn Cả Thế Giới Duy Nhất Mình Ta Mỹ Nhan Thịnh Thế Tập Thể Hình Giảm Béo", trường học vẫn chưa phê chuẩn.

Cô không bỏ cuộc, viết tên thật lên thư kháng nghị lần hai, cũng vô dụng

Cô vẫn như cũ không bỏ cuộc, triệu tập đồng chí mới vào trại huấn luyện ở nhiều nơi gia nhập vào liên minh nhóm hoa chị em plastic, một đám người thương lượng nửa ngày, có phụ huynh của một bạn nữ sinh nhận làm lãnh đạo, trở lại dằn co nửa ngày, trải qua một phen cố gắng, trường học cuối cùng cũng miễn cưỡng thông qua cái xã đoàn này.

Tên đổi thành Xã Đoàn Tập Thể Hình.

A Yên đã đặt làm hai cái *áo thun chữ T ( tên tiếng anh của áo là DIY T恤衫) cho thành viên, cái áo thun đầu tiên in "Hoặc là gầy, không là chết" của trại huấn luyện dùng, trên cái áo khác in "Cả thế giới duy nhất mình ta mỹ nhan thịnh thế".

Từ đó về sau, mỗi buổi sáng, đúng giờ sẽ xuất hiện một kỳ cảnh trong khuôn viên trường.

Mười mấy bạn nữ sinh, chỉnh tề xếp thành hai hàng, mặc quần áo có in chữ quái dị, ở dưới ánh mặt trời ấm áp chạy bộ, tùy ý thanh xuân rơi mồ hôi, chạy dẫn đầu bây giờ chính là hoa khôi dự bị, đã từng béo phì Hoắc Yên.

Những người này có phân công rõ ràng, chạy lên một chút, trong này sẽ có một nữ sinh hô lớn: "Mục tiêu của chúng ta là..."

Những người khác cùng kêu lên: "Mỹ nhan thịnh thế!"

Nữ sinh kia lại hô: "Vì khuôn mặt đẹp với dáng người..."

Tình cảm quần chúng của mọi người sục sôi, âm thanh chấn động mây xanh: "Cố lên cố lên cố lên."

Thật là tà giáo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui