Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Editor: Leo Bụi

Beta: Cà ri

A Yên từ trong tiểu khu đi ra từ xa đã nhìn thấy Tô Lương.

Hắn cầm một túi bóng nhỏ, thần sắc lạnh lùng mà ngang ngược, vết thương bên khóe môi không ngừng chảy máu, hắn cũng không để tâm chỉ dùng tay lau qua.

Trời lạnh như thế mà hắn chỉ mặc một chiếc áo trắng tinh, không mặc áo khoác.

Không đợi A Yên đến gần đã hỏi: "Hôm nay rảnh không?"

A Yên nhìn hắn: "Nói trọng điểm."

Tô Lương trầm mặc một lát, mở miệng: "Tôi không có nơi nào để đi."

A Yên: "Cậu không có nơi nào để đi thì nhà tôi cũng không nhận rác rưởi."

Tô Lương quay đầu, trừng mắt nhìn cô, quay người lại đi vài bước lại dừng bước, lộn ngược trở lại, mặt không biểu tình nói: "Chỉ đêm nay thôi, tôi không muốn ở một mình....Chỉ cần cô cho tôi ở lại, cô muốn gì cũng được."

Hắn ám chỉ rất rõ ràng.

A Yên nghe xong, như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên: "Bảo cậu nhảy thoát y cũng được?"

Tô Lương biến sắc: "Cô....Cô đi chết đi."

A Yên cúi đầu cười: "Nếu không phải xoát độ hảo cảm, ai thèm quân tâm cậu."

Tô Lương: "Cái gì mà độ hảo cảm?"

A Yen lắc đầu: "Cho cậu ở một đêm, đi thôi."

*

Ba mẹ Hoắc trên lầu, hai người đi về không kinh động đến họ.

Căn phòng này, Tô Lương ngựa quen đường cũ, chỉ là nhìn chiếc giường kìa.....vẫn không khỏi vô thức xoa xoa đầu gối rồi lại trừng mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái.

A Yên ngồi trước bàn học, một mực vùi đầu nhìn tài liệu.

Tô Lương mở hộp đựng bánh sinh nhật, dùng thìa múc thử một miếng lên nếm thử.

Quá ngọt.

Hắn không thích.

Nhưng vẫn ăn hết miếng này đến miếng khác thẳng đến khi chỉ còn sót lại một miếng nhỏ.

"Này."

A Yên không quay đầu lại.

Tô Lương đi tới, cầm bánh ngọt trong tay cứng rắn nói: "Ăn một miếng đi."

Mí mắt A Yên không thèm nâng lên lấy một cái: "Buổi tối không ăn đồ ngọt."

Tô Lương đang muốn cười, ánh mắt lại lướt qua thấy mấy tập tài liệu lông mày liền nhíu lại: "Cái này..." hắn nhìn tờ thứ nhất thấy tên và ảnh Phó Phùng Kỳ, ấn đường càng nhíu chặt hơn: "Cô đang làm gì?"

"Không liên quan đến cậu."

Tô Lương đem miếng bánh ngọt cuối cùng ăn hết, ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, ngẩn ra một lát mới nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi." Thấy đối phương không trả lời hắn cũng không quan tâm, trầm mặc một lúc lại nói: "Vốn Sở Sở đã đồng ý ở bên cạnh tôi hôm nay, nhưng vì Phó Phùng Kỳ bị bệnh...." Hắn cười trào phúng, nhấc chân, nhìn một vòng ánh trắng ngoài cửa sổ thủy tinh: "Tôi cũng không biết tại sao lại đi đến chỗ cô, rõ ràng cô là người mà tôi ghét nhất. Đi tới đi đi lui bất chi bất giác lại đến trước cửa nhà cô."

"Không kì lạ."

Tô Lương quay đầu: "Sao?"

A Yên đã cất tài kiệu, ngước mắt lạnh nhạt nhìn hắn: "Tiềm thức của cậu thông minh hơn cậu. Nếu cậu đã đến chỉ có một lí do."

Tô Lương nhíu mày.

A Yên đi đến bên cạnh hắn, cũng ngẩng đầu nhìn ánh trăng: "Trong lòng cậu biết rõ, tôi là người tốt nhất với cậu, sẵn sàng bao dung cậu vô điều kiện...chẳng qua chỉ là đã từng." Quay sang nhìn mi mắt hắn, mỉm cười ôn như nói: "Nhưng làm sao đây người đó chết rồi, cậu chính là một hung thủ trong số đó."

Tô Lương đồng tử co rút lại, vẻ mặt cứng ngắc.

Một lát sau, môi mỏng hé mở, muốn thốt ra một chữ "Không" nhưng rồi cuối cùng lại không phát ra được âm thanh nào.

A Yên không nhìn hắn nữa: "Bên ngoài có ghế sofa, trong này có thảm, tùy cậu chọn."

*

Sàn nhà dù cho đã được rải kín thảm nhưng vẫn rất lạnh.

Tô Lương quay đầu nhìn người nằm trên giường.

A Yên cầm gương soi chừng mười phút, cuối cùng hôn một cái nên mặt kính, mỉm cười nói câu: "Hôm nay cũng rất yêu ngươi." Xong liền quay lưng lại mặt hướng vách tường rồi ngủ.

Từ đầu đến cuối căn bản không để ý đến hắn.

Tô Lương hừ lạnh một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, sờ sờ túi quần, còn có một bao thuốc.

Hắn ra ngoài ban công đóng cửa lại, hút một điếu lại quay đầu lại nhìn, đèn đã tắt trong phòng một mảnh tối đen không thấy rõ bóng người.

Lại hút thêm một điếu.

Cuối cùng hắn đi vào không nằm trên mặt đất mà ngồi trên chiếc ghế của bàn trang điểm, qua thật lâu mới thấp giọng nói: "Tôi sẽ không xin lỗi cô."

Không trả lời.

Hắn lầm bầm tựa như thì thào: "Đến chết cũng không."

*

Gần đây, tập đoàn Phó thị có thể nói không mấy thuận lợi.

Đầu tiên là hai vị cấp cao quan trọng lần lượt nhảy máng sang công ti khác, không đợi cho công ti ổn định, hạng mục quan trọng mà Phó Phùng Kỳ chịu trách nhiệm gần đây gặp phải vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Vốn đã đàm phán xong, kì hạn của hạng mục là bốn năm, tổng đầu tư là mười tỷ, mọi chuyện đã gần xong xuôi chỉ thiếu bước kí hợp đồng, các bộ phận ở Phó thị đã theo phân phó triển khai công việc...Nhưng mà, đối phương đổi ý.

Chính là cứ như vậy đổi ý.

Từ trên xuống dưới công ty, bên trong bao phủ một tầng sương mù, lòng người bàng hoàng.

Phó Phùng Kỳ nhiều lần hẹn người phụ trách hạng mục gặp mặt, nhưng đối phương lấy đủ các loại lý do ra từ chối, cho đến hôm nay rốt cuộc cũng đồng ý.

Hắn trước giờ vẫn luôn đúng giờ, lần này đến trước giờ hẹn mười phút, xuất hiện ở cửa nhà hàng đắt đỏ đã hẹn trước.

Rốt cuộc, cái vị "Cao tổng" bận rộn kia cũng đến.

Chiếc xe hơi dài Bently dừng lại, lái xe xuống xe mở của ghế lái phụ, Cao Tổng bước xuống.

Phó Phùng Kỳ đang muốn đi qua, bỗng thấy Cao tổng quay người lại làm động tác mời đối với trong xe.

Từ trong xe một bàn tay thon dài đưa ra nhẹ nhàng dừng trên tay Cao tổng.

Phó Phùng Kỳ nhíu mày.

Người trong xe cúi đầu đi ra.

Mi tâm Phó Phùng Kỳ càng nhíu chặt hơn, chỉ câm thấy hình dáng kia...có chút quen thuộc.

Cao tổng dắt người đẹp đi về hướng Phó Phùng Kỳ, xuân phong đắc ý: "Xin chào, Phó tổng. Thật ngại quá chúng tôi đến muộn rồi."

Phó Phùng Kỳ thản nhiên nói: "Không có, là tôi đến sớm."

Cao tổng quay đầu, nhìn mĩ nhân thiên kiều bá mị bên cạnh, ánh mặt không hề che giấu vẻ si mê: "Để tôi giới thiệu một chút, đây là thư kí của tôi, Amanda."

Người phụ nữ ngẩng đầu, cặp đôi đỏ mỏng hơi nhếch kên, đôi mắt mị hoặc: "Phó tiên sinh." Thanh âm có biết bao nhiêu ngọt ngào, lúc nói chuyện tình ý dạt dào, sóng mặt lưu chuyển, đơn giản có thể làm người say đến tận xương cốt.

Hoắc Yên.

Cao tổng: "Phó tổng, cậu đừng nhìn Amanda trẻ tuổi xinh đẹp nhưng năng lực làm việc rất tốt. Không phải tôi khoác lác, chứ cô ấy ở bên cạnh tôi có một tháng thôi mà tôi đã không thể thiếu cô ấy rồi. Thiếu cô ấy là việc gì cũng không xong, thật đó, cấp dưới chẳng có người nào được việc như cô ấy cả."

Phó Phùng Kỳ ngữ khí lạnh nhạt: "Vậy sao."

Nói chuyện nửa tiếng.

Phó Phùng Kỳ dùng hết mọi khả năng thuyết phục Cao tổng cân nhắc lại.

Cao tổng lần nữa lại tỏ vẻ đáng tiếc, mong chờ tương lai có thể cùng Phó thị hợp tác, còn đối với hạng mục trước mặt này, dù cho Phó Phùng Kỳ nói gì cũng tuyệt không phản ứng.

Nửa tiếng sau vẫn tiếp tục như vậy.

Cao tổng đi vệ sinh.

Chỉ còn lại hai người Phó Phùng Kỳ và A Yên.

Phó Phùng Kỳ biểu tình vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn chằm chằm cô gái đối diện, đáy mặt ánh lên tia nguy hiểm. Hắn nhấp một ngụm nước chanh, dùng ngữ khẳng định: "Là cô."

A Yên cười cười, gián tiếp thừa nhận: "Phó tiên sinh, trên thế giới này, cũng không chỉ có một mình anh là tổng tài báo đạo đỏ mặt vì hồng nhan."

Phó Phùng Kỳ lãnh đạm: "Cô không biết bản thân đang làm gì."

A Yên khẽ cười một tiếng: "Mấy hôm trước, Chu Sở Sở tâm can bảo bối của anh chủ động đến tìm tôi, thay Tô Lương hả giận, nói tôi một hồi. Cùng một ngày, em trai anh chạy đến nhà tôi định dạy dỗ tôi."

Cô thở dài, buồn bã nói: "Phó tiên sinh, lúc trước chẳng qua chỉ là tôi mắng bảo bối nhà anh hai câu, anh động một tí liền thiên lương vương phá, uy hiếp ba tôi bỏ hợp tác..." Âm thanh nũng nịu, hai đầu chân mày cau lại hiện ra vài phần đau thương, nhưng trong đôi mắt hồ ly kia rõ ràng chỉ có cười cợt lạnh lẽo: "Bọn họ từng người một ức hiếp tôi, anh nói một câu công đạo xem, tôi nên đối xử với nhà các anh như thế nào mới có thể nguôi cơn giận này đây."

Phó Phùng Kỳ im lặng.

Tay A Yên trên mặt bàn đưa tới cầm chặt lấy tay hắn, giờ vờ nũng nịu nói: "Bọn họ đều không nói đạo lý đấy thôi, anh mau trở về dạy bọn họ cho tốt, tốt nhất đem bọn họ từng người một toàn bộ họ vào trại chữa trị não tàn đi, bằng không....tôi sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."

Ngón tay cô gái trắng nõn mềm mại, hướng theo đường vân trong lòng bàn tay hắn, qua lại miêu tả hai lần.

Ấm áp, xúc cảm tê dại.

Có chút ngứa.

Phó Phùng Kỳ rút tay về: "Hoắc tiểu thư, xin tự trọng*."

A Yên nhìn hắn, thanh âm mềm mại: "Tôi không nặng* chút nào, còn rất nhẹ. Nếu không lần sau đổi chỗ khác, tôi cho anh ôm một cái?"

*A Yên chơi chữ, Phó Phùng Kỳ dùng 重(自重:tự trọng), A Yên dùng 重(nặng)

Phó Phùng Kỳ lạnh nhạt: "Bác trai bác gái sẽ không muốn thấy cô như vậy."

"Còn muốn gọi họ đến dạy tôi?" A Yên nhướng mày, cười đến sung sướng: "Anh xem, cái chữ "dạy dỗ" này, tôi không thích...."

Cao tổng từ phòng vệ sinh đi ra.

A Yên đứng dậy, hướng Cao tổng cười tỏ ý lập tức qua, sau đó mới nhìn người đàn ông đẹp trai, bình tĩnh nói: "Phó tiên sinh, bây giờ mới chỉ là bắt đầu....anh sẽ đến cầu tôi thôi, bởi vì anh thắng không nổi đâu, Nếu như Phó thị sụp đổ, anh làm thế nào để bảo vệ bảo bối tâm can nhỏ của mình đây hả?"

Cô từ trong túi rút ra một tấm danh thiếp, đặt ở đôi môi đỏ mọng, khẽ mím lại, trên giấy lưu lại dấu son môi mang theo hương thơm nhàn nhạt: "Bất cứ lúc nào cũng có thế hẹn tôi, đừng ngại." Đóng lại túi khoác trên bờ vai, quay người đi vài bước liền dừng lại, vẫy vẫy tay với người đàn ông vẫn ngồi im lặng ở chỗ cũ: "Mong chờ lần gặp sau, Phó tiên sinh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui