Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Editor: Hua Shenyu

Beta: Cà ri

Trong phòng, A Yên kéo rèm cửa lại, tự đắp mặt nạ cho mình, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lão Cổ Đổng nói: "Kí chủ, độ hảo cảm của Tô Lương đạt đến 40 rồi."

A Yên " ừ " một cái, không có phản ứng nhiều.

*

Gần đây, công ty nhà mình xảy ra chuyện.

Điểm này, Phó Lộ Bạch cảm giác được.

Sắc mặt của anh cả càng ngày càng nghiêm trọng, giữa trán luôn u sầu không dứt.

Ngay lúc này, hắn cũng bất lực.

Ngoại trừ hắn ra, còn có một người, cũng vì chuyện này mà lo lắng không nuốt trôi cơm.

Tám giờ sáng.

Phó Phùng Kỳ ăn sáng xong, chuẩn bị ra ngoài.

"Anh hai." Giọng nói rụt rè.

Phó Phùng Kỳ cầm lấy áo khoác của âu phục, quay đầu nhìn thiếu nữ, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười: "Sao thế?"

Chu Sở Sở đi đến trước mặt: "Anh hai, chuyện bên công ty... Tình hình có phải rất tệ không?"

Phó Phùng Kỳ cau mày: "Ai nói với em?"

Chu Sở Sở lắc lắc đầu: "Cái này không quan trọng, có thật là rất nghiêm trọng không?"

Phó Phùng Kỳ thở dài, vuốt tóc của cô: "Không cần suy nghĩ nhiều, có anh ở đây."

Trong lòng Chu Sở Sở đau xót, gần như muốn bật khóc: "Em không nỡ nhìn anh khổ sở như vậy. Nếu như em có thể giúp được gì cho anh, anh nhất định phải nói với em." (Đm, ghét nhất mấy kiểu bạch liên hoa này, giúp cái gì chứ.....ngoài khóc ra còn làm dc cái beep gì nữa.)

Phó Phùng Kỳ cười: "Сô bé ngốc."

Ra khỏi nhà, ngồi vào trong xe.

Xe hơi từ từ lăn bánh cách xa dần cửa lớn Phó gia.

Sắc mặt của Phó Phùng Kỳ dần dần trầm lặng, tay luồng vào túi áo, sờ vào tấm cạc không biết đã bị hắn vân vê biết bao lần, do dự rất lâu, vẫn là lấy ra.

Dấu son môi in trên đó, mùi hương đã tản đi rồi.

Nhưng cũng vô dụng, hắn vẫn còn nhớ mùi hương đó, nhớ được mặt mày sáng rở của cô gái đó, lời nói hung hăng của cô ấy.

Có một câu nói, Hoắc Yên nói đúng.

Hắn thật sự thua không được.

Phó Phùng Kỳ không có cách nào tưởng tượng, trong tương lai không lâu nữa, nếu như công ty thất bại trong tay của hắn, nếu như tất cả những thứ thuộc về hắn bị người ta cướp đi, biệt thự, siêu xe, tiền bạc và quyền lực, chỉ còn lại chút tiền miễn cưỡng sống....hắn cũng không quan tâm, có thể bắt đầu lại từ đầu, mười năm hai mươi năm, hắn tin tưởng, dựa vào năng lực của hắn, cuối cùng sẽ trở lại đỉnh cao của giới kinh doanh.

Nhưng mà, công ty phá sản mang lại đả tích cùng nhục nhã, ba của hắn liệu có thể chịu nổi không?

Còn có... Sở Sở.

Phó Phùng Kỳ nắm chặt tay, vẻ mặt càng lạnh lùng.

Người phụ nữ đó đã hung hăng đến vậy, đợi đến lúc tập đoàn Phó Thị triệt để sụp đổ, đến lúc đó hắn như cá nằm trên thớt đợi người ta xẻ thịt, Sở Sở phải làm sao?

Hắn không thể bảo vệ cô.

Nghĩ đến điều này, vừa mới nghĩ đến... Hắn đưa tay lên, ấn vào chỗ lòng ngực.

Bất lực sợ hãi.

Chỉ kẻ yếu đuối mới có cảm giác này, hắn vốn cho rằng đời này sẽ không có cơ hội nếm trải.

Hắn không đánh cược được.

Vừa đến công ty, thư kí nhìn thấy hắn, dường như nhìn thấy vị cứu tinh, bộn vàng chạy lại: "Phó tổng, ngài cuối cùng cũng đến rồi. Giám đốc Trương cũng muốn từ chức----"

Phó Phùng Kỳ dừng bước: "Giám đốc Trương."

Thư kí thở dài: "Đúng vậy, thư từ chức để trên bàn của ngài."

Giám đốc Trương là một trong những nữ giám đốc ít ỏi cấp cao của công ty, còn là lão công thần năm xưa cùng ba hắn lập nghiệp, nếu như bà ấy cũng bỏ đi, vậy thì chuyện kinh doanh của công ty sẽ không tốt, hoặc là sẽ tung ra tin đồn nhảm, có dùng bao nhiêu tuyên bố chính thức và thông cáo truyền thông, cũng không trấn áp nổi.

Phó Phùng Kì hỏi: "Giám đốc Trương đâu rồi?"

Thư kí nói: "Bà ấy đang ở phòng làm việc của mình."

"Gọi bà ấy lên đây."

"Vâng ---"

"Đợi đã."

Thư kí dừng lại, quay người thắc mắc nhìn hắn.

Phó Phùng Kỳ đột nhiên cảm thấy một trận uể oải, chớp mắt: "Để tôi tự đi."

Giám đốc Trương là một người phụ nữ gần năm mươi, đứng sau bàn làm việc, đang thu dọn vật dụng riêng tư của mình, nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người thanh niên đứng ở cửa, không ngoài dự tính: "Tiểu Phó tổng, mời vào."

Phó Phùng Kỳ hỏi: "Vì sao?"

Giám đốc Trương bình tĩnh trả lời: "Tôi cho rằng lí do từ chức ở trong thư đã đủ, tôi mệt rồi, tiền kiếm cũng đủ rồi, giờ muốn nghỉ hưu."

Phó Phùng Kỳ nói: "Bác cháu ta đều biết, đây thật sự không phải nguyên nhân." Hắn im lặng, lạnh nhạt nói tiếp: "Ngay cả bác cũng không tin, công ty có thể vượt qua ải này."

Giám đốc Trương đột nhiên cười: "Không, tiểu Phó tổng, cậu hiểu lầm rồi." Bà ngồi xuống ghế, ánh mắt thẳng thắn: "Thực ra, nói với cậu cũng không sao. Những năm này, ta vẫn luôn không kết hôn, cậu cũng biết."

Phó Phùng Kỳ không lên tiếng.

Giám đốc Trương thở một hơi: "Tôi có quen một người, một người....phụ nữ." Bà nheo mắt, giọng nói đổi thành vô cùng dịu dàng: "Vì cô ấy, tôi cuối cùng có thể thành thật đối diện với bản thân, đối diện với định hướng tình dục của mình."

Phó Phùng Kỳ không ngờ tới đây sẽ là đáp án.

Giám đốc Trương lắc đầu: "Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ xuất ngoại, đến đất nước cho kết hôn đồng tính hợp pháp, tìm kiếm một nửa của tôi. Tiểu Phó tổng, nhiều năm như vậy rồi, tiền tôi kiếm được, đời này dùng không hết, bận rộn nửa đời người, tôi muốn sống cho mình một lần, mong cậu hiểu cho."

Phó Phùng Kỳ tìm không được lí do để từ chối. Hắn nhếch miệng, trầm mặc vài giây, rồi nói: "Mạo muội hỏi một câu, cô gái bác quen, tên là gì?"

Giám đốc Trương ngạc nhiên nhìn hắn, dường như nghi ngờ sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: "Amanda".

Quả nhiên.

... Lại là cô ta.

Phó Phùng Kì gật đầu với bà, đi ra ngoài, đi vào trong thang máy.

Về đến phòng làm việc, hắn đóng cửa, đứng trước cửa sổ sát nền nhà, mặt căng thẳng, qua rất lâu sau, hắn cầm điện thoại trên bàn, nhìn dãy số trên tấm cạc, bấm gọi.

Đối phương bắt máy rất nhanh: "Phó tiên sinh, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao?"

Phó Phùng Kỳ lạnh nhạt cười: "Tôi phải bội phục cô rồi, Hoắc tiểu thư, cô thật là tài giỏi, ngay cả nữ giới cũng bị cô thu phục."

"Cái này có gì mà tài giỏi? Anh gọi điện thoại cho tôi không phải nhận thua à, tất cả các giám đốc nam độc thân và góa vợ bên cạnh anh đều bỏ đi hết rồi, tiếp theo là giám đốc nữ, anh còn chưa chịu thua... Nghe nói, mẹ anh mất sớm, ba anh một mình ở nước ngoài?"

"Hoắc Yên."

Trong điện thoại, cô gái dịu dàng cười hai tiếng: "Anh hung dữ cái gì chứ? Anh nhìn xem tôi rất có đạo đức, tôi vẫn còn nhắc nhở anh trước...thật đó, anh muốn đấu tiếp, cuối cùng khẳng định là cả nhà phân tán nghèo túng thất bại, không tin thì thử đi."

Phó Phùng Kỳ lạnh nhạt nói: "Cô không đắc ý được đâu."

Đối phương không quan tâm: "Tôi hiểu ý anh rồi, tạm biệt...."

"Tối mai bảy giờ, nhà của tôi."

A Yên bật cười: "Cái này nghe được nè. Đừng có quên, viết lá thư nói là anh bị ép... Mai gặp, Phó tiên sinh."

*

Buổi tối, Phó Lộ Bạch đưa Chu Sở Sở ra ngoài xem phim đến mười giờ tối, tăng thêm lộ trình quay về, ít nhất đến hừng đông mới về được đến nhà.

Phó Phùng Kỳ một mình ở trong phòng, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn đồng hồ treo trên tường.

Bảy giờ năm phút, chuông cửa vang lên.

Hắn nói: "Vào đi."

A Yên ăn mặc rất xinh đẹp, áo thời thượng váy ngắn, mặt trang điểm.

Dường như mỗi lần xuất hiện, không cần biết trong trường hợp nào, cô luôn trang điểm tỷ mĩ, không biết cho ai xem.

Phó Phùng Kỳ nhếch miệng: "Trễ năm phút."

A Yên nói: "Ra cửa đụng mặt một người, dây dưa một lúc... Nhưng mà không sao, chín giờ diễn đàn của trường mới mở cổng bình chọn hoa khôi của trường, chúng ta vẫn còn hai tiếng, đến vẫn kịp." (Biết gặp ai không?)

Phó Phùng Kỳ nói: "Một tiếng năm mươi bốn phút."

A Yên liếc hắn, xòa tay ra: "Thư đầu hàng tên thật của anh đâu? Đưa cho tôi."

Phó Phùng Kỳ cởi áo khoác của âu phục.

A Yên vẫn kiên trì: "Đưa thư ra trước..... nếu anh thật sự không muốn viết, tôi dàn xếp thoáng một chút, anh chính miệng thừa nhận, anh thật tình là bất đắc dĩ bán thân cho tôi, nhanh lên."

Phó Phùng Kỳ bĩnh tĩnh nói: "Tôi không thể lên giường với cô."

A Yên ngạc nhiên mất vía, từ trên sô pha nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào phía dưới hắn: "Anh, anh cũng dứt mất rồi hả? Không thể nào được, tôi cho người nhìn anh chằm chằm... Đều tại anh, đem đồ bảo vệ tôi tặng vứt bỏ, sao anh lại tùy hứng như vậy, tôi là người duy nhất trên thế giới không mong anh xảy ra chuyện....."

Phó Phùng Kỳ nói: "Bệnh thần kinh."

A Yên trừng hắn: "Anh mới bệnh thần kình." Nói rồi, cúi đầu suy nghĩ một chút, vỗ vỗ ngực: "Không sao hết, vẫn ổn được, hiện đại khoa học phát đạt, có thể tìm cái khác thay thế......anh thích dương v*t của chó hay của hươu?"

Phó Phùng Kỳ nghe không nổi nữa rồi, nói: "Không có đứt, nhưng mà cũng không thể làm với cô."

A Yên nghe thấy hắn nói "không có đứtý, một lòng lo lắng cuối cùng cũng buông xuống, rồi lại nhìn hắn một cái, cười nói: "Đang yên ổn, anh dọa tôi làm cái gì? Phó tiên sinh, anh thật nghịch ngợm, đợi chút nữa tôi trừng phạt anh."

Mặt Phó Phùng Kỳ vô cảm, lạnh nhạt nói: "Tôi ngoài cô gái là Sở Sở ra, đối với phụ nữ nào cũng không có cảm giác."

A Yên vẫn nhìn hắn, nhìn một lúc, cười ra tiếng.

Phó Phùng Ky chau mày: "Cô cười cái gì?"

A Yên chỉ lắc đầu.

Phó Phùng Kỳ hừ lạnh: "Cô nghĩ là tôi gạt cô? Đã có cô gái khác thử rồi, coi như cô cởi sạch, quỳ trước mặt tôi, tôi cũng không có cảm giác với cô."

A Yên cho hắn một ánh mắt "anh dường như đang chọc tôi."

Phó Phùng Kỳ vẫn muốn nói.

A Yên nói: "Anh trước khoan nói." Cô thuận tay vứt túi xách. Cởi nút áo gió, cởi hẳn ra, sau đó từ từ đi đến bên giường, ngồi xuống: "Phó tiên sinh, anh thật là người hài hước."

Mặt Phó Phùng Kỳ lạnh lùng.

A Yên cười yếu ớt, rồi cởi áo, nghiêng đầu liếc xéo hắn một cái, phong tình vạn chủng: "Tây Thiên bán Phật Đồng tử kim thân ngàn năm tôi còn phá được, anh..." Khóe môi giương lên, ánh mắt nhẹ nhàng, mang sương mù, nhìn vào mặt của hắn: "... Anh tính toán cái gì. Đến đây nào!" (mn biết ai ko??")

Phó Phùng Kỳ nói: "Hoắc Yên, đến lúc đó cô tôi cũng khó mà--"

A Yên không còn nhẫn nại nữa, vỗ vỗ lên giường: "Chỉ cần cái đó vẫn còn, dù là anh liệt dương ba mươi năm, tôi cũng có thể chữa khỏi cho anh." Cô đá văng giày, nằm lên giường, ngước mắt nhìn hắn, dịu dàng nói: "Phó tiên sinh, đến đây nào... Tôi chữa bệnh cho anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui