Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Editor: Dương Thùy

Beta: Cà ri

Bóng đêm mê ly.

Bên trong phòng cắn nuốt tất cả cuồng nhiệt tình triều, Phó Phùng Kỳ từ lúc mới đầu bị động chịu đựng biến thành chủ động đòi lấy, mãi đến tận thời khắc quan trọng nhất, cô gái thoát ra rời đi, đè lại bờ vai của hắn không cho hắn tới gần, sau đó bám vào thổi hơi nóng bên tai hắn, thấp giọng nói: "Cầu xin tôi."

Đời này hắn chưa từng hận qua một người như thế.

Phó Phùng Kỳ cau mày, vừa mở miệng cổ họng ách ách khàn khàn: "Đừng nghịch."

A Yên nói: "Không đùa anh, tôi nói thật lòng, mau cầu xin tôi."

Phó Phùng Kỳ cắn răng.

Đây là một cuộc đối đầu không tiếng động.

Mái tóc đen của hắn ướt nhẹp, mồ hôi nóng rực từ trán lăn xuống.

Hai gò má A Yên ửng hồng, ánh mắt vẫn bình tĩnh mà thanh tỉnh, bình thản rơi trên mặt hắn.

Cuối cùng, Phó Phùng Kỳ nhắm mắt lại cánh tay dài duỗi ra nắm vòng eo mảnh khảnh của cô gái, kéo vào trong lồng ngực mình, trong giọng nói mang theo sự thù hận mà càng giống như giấu kín độ ấm khó có thể nhẫn nại, nướng đến trái tim đều đau: "... Cầu xin cô."

A Yên cười một tiếng, ôm lấy hắn: "Phó tiên sinh, lúc này mới ngoan, tôi thích nghe giọng đàn ông kêu."

Phó Phùng Kỳ hừ lạnh: "Cô bớt tranh cãi đi."

"Mới không muốn." A Yên vừa cười, vừa thở dài một tiếng: "Duyệt qua vô số người, cực kỳ hiếm thấy có người đàn ông mà tôi theo đuổi thừa nhận mình vô năng, Phó tiên sinh, tôi nhất định phải khích lệ anh, anh rất đặc biệt, có cá tính."

Phó Phùng Kỳ nhẫn nhịn bùng nổ: "... Nói đã đủ chưa? Cô đến cùng thế nào mới bằng lòng câm miệng?"

A Yên nói: "Hai điều kiện, anh phải đáp ứng tôi a."

Phó Phùng Kỳ không lên tiếng.

A Yên thêm một câu: "Không liên quan đến người nhà, công ty, cùng cô gái anh yêu thích."

Phó Phùng Kỳ vẫn trầm mặc.

A Yên liền lại bắt đầu kể lể: "Anh nhìn anh xem, ngoài miệng nói thật dễ nghe, chỉ có cảm giác đối với thân thể một người, còn không phải không tới mười phút liền bị đánh tơi bời rồi hả? Thủ thân Như Ngọc ba mươi năm, anh phải nỗ lực chống đỡ 15 phút, sau này đối với Chu tiểu thư cũng có câu trả lời thỏa đáng... Đương nhiên, tôi cũng không có ý kiến, cơ thể này, càng thành thực càng đáng yêu, tôi thích người vừa mạnh miệng vừa đối với tôi -- "

Phó Phùng Kỳ nhấc mâu: "Tôi đồng ý với cô."

A Yên mím môi nở nụ cười: "Thật sự?"

Phó Phùng Kỳ đặt cô ở dưới thân, lặp lại một lần: "Tôi đồng ý với cô, cho nên cầm miệng lại."

A Yên biết nghe lời: "Ồ."

Vòng thứ nhất kết thúc.

Thừ dịp Phó Phùng Kỳ ở một bên thở dốc, A Yên đứng dậy rót nước, dư quang khóe mắt quét đến trên tường, kém năm phút đồng hồ vừa vặn tám giờ.

.......còn lại một giờ.

Tính cả thời gian trên đường về, chỉ còn khoảng bốn mươi phút.

A Yên săn sóc để lại cho người đàn ông năm phút đồng nghỉ ngơi, uống xong nửa chén nước, mở miệng: "Phó tiên sinh, nghỉ ngơi tốt rồi sao?"

Phó Phùng Kỳ hai tay chống đỡ ở phía sau, ngồi dậy.

A Yên nói: "Tôi muốn nói điều kiện."

Phó Phùng Kỳ không tiếng động mà nhìn cô.

"Cưỡng bức tôi."

Ba chữ vừa thốt ra, Phó Phùng Kỳ kinh ngạc trừng mắt nhìn cô.

Hắn ít khi lộ ra vẻ mặt như thế, bình thường tâm tình chập chờn rất ít, kinh ngạc thông thường đều không, không nói đến khiếp sợ đến vô cùng, không biết nói cái gì cho phải.

A Yên nhìn thấy phản ứng của hắn, cười nhạo: "Lừa anh thôi."

Phó Phùng Kỳ cau mày, lắc lắc đầu.

"Chính xác hơn mà nói, làm bộ cường bạo tôi."

Phó Phùng Kỳ trầm mặc ba giây, hít sâu một hơi nói: "Hoắc Yên, tôi không biết đầu óc cô xảy ra vấn đề gì, hành vi của cô căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì -- "

A Yên hừ một tiếng, giả bộ oan ức: "Làm sao không ý nghĩa? Phá thân xử nam của anh, từ bây giờ anh đã từ là con trai ba mươi tuổi biến thành đàn ông ba mươi tuổi, không đáng để kỷ niệm sao?"

Phó Phùng Kỳ tức giận đến đau dạ dày.

A Yên đứng lên đi về phía hắn, cánh tay mảnh khảnh quấn chặt cổ của hắn: "Đến đây đi, không còn nhiều thời gian, quay lai bắt đầu hiệp hai -- ủy khuất anh cực khổ, lát nữa bữa khuya nhớ ăn nhiều hơn một chút."

Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, ngọt ngào như lời tâm tình bên gối, chỉ có đáy mắt cái kia một nụ cười lấp loé, bán đi ý nghĩ chân thật trong lòng cô gái.

Nhưng cũng là ý cười như có như không kia... Trong phút chốc, khiến cho hắn thất thần.

Phó Phùng Kỳ cụp mí mắt xuống.

A Yên dụ dỗ: "Tôi nói thật, Phó tiên sinh, anh chủ động một chút....." Âm thanh cuối cùng bị nuốt giữa răng môi.

A Yên nhíu mày.

Mới vừa rồi, mặc kệ thân mật cỡ nào, bọn họ trước sau rất hiểu nhau, ngầm tránh hôn môi cái phân đoạn này.

Cho nên, Phó Phùng Kỳ đột nhiên hôn tới, cô không đáp lại, chỉ chớp mắt đánh giá hắn, giống như đang thưởng thức một món đồ chơi mới.

Khi hôn môi, A Yên chưa bao giờ nhắm mắt.

Nhưng Phó Phùng Kỳ không nhìn nổi, hàm hồ nói: "Nhắm mắt."

A Yên: "Không muốn."

Phó Phùng Kỳ không tức giận, chỉ thấp giọng hừ một tiếng, cơ thể bắt đầu động.

*

Hiệp hai kết thúc, đang chờ bắt đầu hiệp thứ 3, bỗng nhiên chuông báo thức reo lên chói tai, chỉ chốc lát sau liền vang vọng cả phòng.

Hai người trên giường đồng thời cả kinh, A Yên lập tức nhảy xuống, cầm điện thoại di động lên nhìn, vẻ mặt thay đổi thật nhanh, nhanh chóng ấn tắt chuông báo, sau đó lung ta lung tung mặc quần áo lên người.

Phó Phùng Kỳ hỏi: "Có chuyện gì?"

A Yên nói: "Tuyển chọn hao khôi bắt đầu rồi."

Phó Phùng Kỳ ngẩn ra: "Tuyển trọn hoa khôi cái gì"

A Yên lung tung mặc quần áo vào, lại bắt đầu xỏ giày: "Diễn đàn trường học bắt đầu bỏ phiếu bình chọn hoa khôi giảng đường, tôi phải về nhà chú ý động thái mới nhất....thật ngại quá, Phó tiên sinh, xem ra tôi sai rồi." Cô liếc mắt nhìn đồng trên tường, thở dài: "Tôi vốn tưởng rằng hai giờ ba lần tính thế nào cũng đủ, không nghỉ tới anh lại tự nhận mình vô năng, cũng không nghĩ tới lần đầu khai trai lại anh dũng, kéo dài như vậy.... thật xin lỗi, không nên coi thường anh."

Phó Phùng Kỳ mắt lạnh nhìn cô vội vội vàng vàng rời đi, lắc đầu, ung dung thong thả bắt đầu mặc quần áo.

*

A Yên từ trên lầu vọt tới dưới lầu, không đợi quản gia mở cửa mà chính mình trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, không ngờ trước mặt va vào người thiếu niên đang cúi đầu lấy chìa khoá.

Phút chốt yên tĩnh.

Phó Lộ Bạch nhìn chằm chằm A Yên quần áo xốc xếch, trang dung ngổn ngang, trong đầu ngàn vạn bay tán loạn, trước sau cũng không thể hình thành khái niệm rõ ràng. Mà cô gái phía sau hắn, lại thẳng tắp trừng mắt nhìn đối phương, môi động mấp máy mấy lần, yết hầu như giống bị cái gì ngăn chặn, không phát ra tiếng.

Lâm thời bọn họ quyết định không xem phim đêm, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, về đến nhà, vậy mà lại sẽ gặp được tình cảnh quỷ dị như thế, nhìn thấy người không nên xuất hiện ở đây vào buổi tối.

A Yên nói: "Không có thời gian, phiền lòng nhường đường."

Hai người kia đứng tại chỗ không nhúc nhích.

A Yên nhíu mày, từ bên cạnh người Phó Lộ Bạch lách qua, mới vừa đi xuống một bậc thang, tay bị người nắm lấy, quay đầu lại đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng của Phó Lộ Bạch.

Phó Lộ Bạch hỏi: "Em đến đây làm gì?"

A Yên không dây dưa với hắn, nói thẳng: "Đến phá thân xử nam ba mươi năm của anh cả anh. Vừa lòng sao?"

Phó Lộ Bạch không buông tay, trái lại giữ càng chặt.

Sắc mặt Chu Sở Sở tái nhợt, biểu hiện ngơ ngác, giống như nhìn thấy quái vật gì....dần dần, cặp mắt kia tụ lại hơi nước mông lung, quả thật điềm đạm đáng yêu.

Môi của cô nhúc nhích: "Không... Không thể. Anh hai sẽ không, anh ấy sẽ không!"

A Yên nở nụ cười có lòng tốt giải thích một câu: "Hắn là vạn bất đắc dĩ bán mình cho tôi, tinh thần tự mình hi sinh đáng khen. Được rồi, tôi thật sự phải đi rồi, cuộc thi hoa khôi đang kêu gọi tôi -- "

Phó Lộ Bạch căng cứng nhìn chằm chằm cô, mở miệng: "Là em." Hắn dừng lại, giọng cao lên nói: "Là em đối phó tập đoàn Phó Thị, là em đang giở trò quỷ."

A Yên nói: "Đúng vậy, là tôi, là tôi đều là tôi, phiền chết đi được." Vẻ mặt của hắn cùng Chu Sở Sở giống như gặp phải quỷ, cô không cao hứng: "Có chuyện nói, không nói cút."

Nước mắt Chu Sở Sở lắn xuống, run giọng nói: "Cô, sao cô có thể làm như vậy? Chỉ ỷ có tiền, muốn làm gì thì làm, cô... " Cô nói lên lời, che miệng, nước mắt rơi không ngừng, xoay người chạy vào, chạy hai bước liền dừng lại.....ngay phía trước, Phó Phùng Kỳ đứng ở trên cầu thang: "Anh hai..." Hai chữ, chứa đựng rất nhiều tình cảm không cách nào mở miệng.

Mọi người đến đông đủ.

A Yên liếc nhìn thời gian trên điện thoại, thật sốt ruột, bỗng dưng ném bỏ tay Phó Lộ Bạch sau đó cầm ngược lại tay hắn, chỉ nghe răng rắc một tiếng... tay Phó Lộ Bạch lấy hình dạng kỳ quái buông xuống, sắc mặt của hắn trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, gắt gao cắn chặt môi, nhịn xuống tiếng kêu đau trong cổ họng.

"Đã nói rồi không có thời gian, anh cũng không nghe." A Yên trừng mắt nhìn hắn, chuyển hướng hai người khác, khẽ mỉm cười: "... Còn có cô, Chu tiểu thư, có tiền xác thực không nên muốn làm gì thì làm, nhưng là đối với các người -- rõ ràng hưởng thụ danh lợi mang đến tất cả, trước mặt người khác thì giả bộ thanh cao, nhưng trên thực tế thì so với ai khác đều sợ hãi mất đi của cải -- đối với loại người như các người, tiền thật có thể muốn làm gì thì làm."

Phó Phùng Kỳ lạnh nhạt nói: "Được rồi. "

A Yên hừ một tiếng, ý cười mang theo một vệt trào phúng: "Lúc trước, các ngươi ngay cả đường sống cũng không chịu cho tôi, mỗi người bổ một đao muốn đưa tôi đi, bây giờ lại sợ, muốn tôi cho mấy người mặt mũi sao? Nằm mơ giữa ban ngày, tỉnh táo lại đi."Cô nói thật nhanh mấy câu này xong, điện thoại đột nhiên reo lên, cô nhận máy, đặt ở bên tai, mới vừa nghe xong vài câu, bỗng nhiên lao xuống thang, thật cao hứng chạy về phía xe của mình: "... Bắt đầu rồi? Tôi lập tức tới ngay, chờ đó."

Bỏ lại mấy người rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng, Chu Sở Sở lấy dũng khí, nhìn người đàn ông cách đó không xa: "Anh hai... có phải là thật không?"

Phó Phùng Kỳ không chần chừ, trên mặt không có cảm xúc dao động, gật đầu.

Chu Sở Sở cắn môi, nước mắt rơi như trân châu rơi xuống, cô vô ý thức lắc đầu: "Tại sao? Tại sao... " Nói đến lúc sau, đã sớm khóc không thành tiếng, bỗng chốc xoay người, chạy về phía hoa viên. (muốn có người đuổi theo chứ gì....)

"Sở Sở!"

Phó Lộ Bạch nhìn bóng lưng thiếu nữ, lại quay đầu lại liếc nhìn anh cả sắc mặt vẫn lãnh đạm như trước, đuổi theo.

*

A Yên ở trong nhà Trì Trì thương lượng xong kế hoạch vận động của tuần tới, về đến nhà đã qua 12 giờ rạng sáng.

Một bóng người bỗng nhiên từ ven đường lắc mình đi ra ngăn ở trước xe.

A Yên giẫm phanh lại.

Tô Lương.

Trước khi ra khỏi nhà, hắn liền đến, thấy cô muốn ra ngoài, còn hỏi muốn đi đâu, cô ăn ngay nói thật, hắn sầm mặt lại, trầm mặc rất lâu đột nhiên mở miệng: "Đừng đi."

Cô đương nhiên sẽ không nghe.

Khi mở cửa, hắn từ phía sau ôm lấy cô còn nói: "Đừng đi."

A Yên mất một chút sức lực mới thoát khỏi hắn.

Vì vậy, đến Phó gia mới muộn mấy phút.

Không nghĩ tới cả một buổi tối ròng rã hắn cũng không rời đi.

Tô Lương đứng ở trước xe, dưới ánh trăng sắc mặt hắn trắng xám, gần như cùng ánh sáng màu bạc hòa làm một thể, chỉ có một đôi mắt thật đẹp u ám mà thâm thúy, con ngươi nơi sâu xa quang ảnh luân phiên, tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

A Yên ngồi ở trong xe không có ý định xuống.

Giằng co năm phút đồng hồ, Tô Lương hai tay bỏ vào túi áo xoay người rời đi.

*

Cửa tiệm đồ ăn vặt trước cổng trường luôn là khối phong thủy bảo địa.

Ví dụ như những sinh viên chọn đến cửa hàng vào buổi sáng thật may mắn khi chứng kiến một sự kiện lớn của trường học, ai ai cũng hưng phấn như trúng xổ số năm trăm vạn.

Đầu tiên Phó Lộ Bạch một trong những giáo thảo, tới đây mua một bình nước khoáng.

Hai phút sau, một người giáo thảo khác, có danh xưng mỹ nhân Tô Lương cũng trình diện, nhưng không có mua đồ, hắn mặt mày âm trầm trực tiếp hướng Phó Lộ Bạch đang cầm bình nước khoáng đi tới, sau đó đột nhiên không kịp chuẩn bị, một quyền trực tiếp đánh tới.

Trong nháy mắt thấy máu.

Kính mắt của Phó Lộ Bạch rơi xuống đất.

Tô Lương không cho hắn thời gian thở dốc, bay lên đạp một cước về phía bụng hắn: "Сon mẹ nó...mày cướp bao nhiêu người con gái của tao mới đủ?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui