Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Editor: Hua Shenyu

Beta: Cà ri

Cửa đóng lại.

Cứ như vậy.... đóng lại.

Ở dưới lầu, ba cặp mắt đều ngước nhìn cánh cửa chạm trổ bằng ngà voi đóng chặt.

Phó Lộ Bạch thất vọng, Chu Sở Sở bi thương, Tô Lương...chấn động như va chạm vào mảnh băng lửa, lạnh lẽo thù hận, lửa giận nóng rực, tâm tình đan dệt thành vòng phức tạp nặng nề, lại mang theo một chút mù tịt.

Sự tĩnh mịch kéo dài.

Hai tay Tô Lương đút trong túi, là người đầu tiên có phản ứng.

Hắn không có xông lên lầu, một cước đá tung cửa, mà xoay người đi ra ngoài, đứng trong vườn hoa.

Ngước đầu lên, nhìn bầu trời xám xịt.

Hắn mơ hồ nhớ ra...trước đây đã rất lâu, đã có một người ngồi trong xe, nhìn hắn hôn Chu Sở Sở, vì vậy sinh ra một loạt sự cố, dần dần phát triển thành bộ dạng như bây giờ.

Lúc đó, tâm trạng của Hoắc Yên như thế nào?

Cũng là giống như hắn bây giờ sao?

Hận, đau nhói, khổ sở, lại không thể làm gì.

Đã từng tổn thương người đó, hôm nay đều là báo ứng lên người mình.

Trên cái thế giới này....

Thì ra, thật sự có nhân quả tuần hoàn, báo ứng.

Một tiếng sau.

*

Phó Phùng Kỳ buông cô gái ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ra, trở mình nằm thẳng trên giường, lồng ngực thở phập phồng, con ngươi mơ mơ màng màng, hô hấp loạn nhịp nhưng dồn dập.

Quá kịch liệt rồi.

Nhưng mà, chỉ một mình hắn cảm thấy như vậy.

Trong lúc hắn còn đang thở dốc, A Yên đã rời khỏi giường, giống như không có chuyện gì mang giày, nhặt quần áo vứt bừa bãi trên đất, từng cái từng cái mặc vào.

Phó Phùng Kỳ nghiêng người, nhìn ánh mắt của cô, mang chút khó tin.

Cô gái tóc dài rối loạn, hai má đỏ ửng, động tác không nhanh không chậm, vô cùng ưu nhã, không nhìn thấy được bộ dạng mệt mỏi... Này, có khác thường không chứ?

Là tay mơ động tác chưa có nhiều kinh nghiệm, Phó Phùng Kỳ không có đáp án.

A Yên mặc xong quần áo, nhìn hắn ngồi dậy, mỉm cười một cái: "Phó tiên sinh, mệt thì nghỉ ngơi đi, tôi tự về, không cần tiễn ---- đúng rồi." Từ trong túi áo khoác lấy ra một tờ giấy, đưa cho hắn: "Anh xem chút đi, đợi anh rãnh, nhớ chuyển khoản cho tôi, tạm biệt."

Phó Phùng Kỳ nhìn số viết trên tờ giấy trắng, cau mày: "Đây là cái gì?"

A Yên trả lời: "Tiền thuốc."

Phó Phùng Kỳ cau chặt mày: "Hoắc Yên---"

"Sao nào, muốn quỵt nợ?" A Yên chớp chớp mắt với hắn, rồi cười lên: "Như vậy không được rồi. Phó tiên sinh, tuy rằng tôi là vì mục đích của mình, nhưng dù sao vẫn giúp anh chữa khỏi chứng không cứng được ba mươi năm của anh, anh bình thường đến bệnh viện khám nam khoa, bác sĩ không thu tiền sao? Tôi cũng không có làm từ thiện."

Tim Phó Phùng Kỳ mới đập bình thường lại, thì lại mất khống chế: "Tôi lúc nào mà ba mươi năm..." Hai chữ tiếp theo đó, hắn cơ bản không nói ra được.

A Yên bật cười, cúi người xuống, kề sát mặt hắn, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn lại, hô hấp ấm áp quấn quýt lấy nhau, triền miên khó phân.

Cô nói: "Được rồi, xem ở biểu hiện lúc nãy của anh, ra sức rất nhiều, giảm cho anh 10% ư, số lẻ khỏi cần."

Phó Phùng Kỳ nhìn cô đi ra cửa, nói: "Tôi đưa cô."

A Yên quay đầu lại: "Không cần, tôi có lái xe đến... Phó tiên sinh, hai lần trước bá vương ngạnh thượng cung chơi rất vui, lần chơi cũng rất thỏa thích, mặc dù anh thế nào cũng không thích tôi, nhưng dù sao mà nói vẫn là trải nghiệm không tệ. Nhưng mà, xuân phong ba lần kết thúc, chúng ta đến đây chấm dứt, phải tạm biệt rồi."

Phó Phùng Kỳ sững sờ, bật thốt: "Cô phí tâm tư, lẽ nào không phải là vì cô có ý với tôi."

A Yên thản nhiên trả lời: "Đúng vậy, có ý muốn ngủ ba lần với anh."

Phó Phùng Kỳ lắc đầu, bình tĩnh lại: "Không, cô muốn báo thù Phó gia, có rất nhiều cách, vì sao lại dùng cách hại người không lợi mình này? Cô đối với tôi..." Hắn trầm mặc một chút, nội tâm giãy dụa lại dày vò, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi: "...thật sự không có tình cảm sao?"

"Tôi ngủ với đàn ông có thể có rất nhiều lí do, tình cảm không nằm trong đó." A Yên cười nhỏ nhẹ, nói với hắn: "Không cần làm khó chính mình, lãng phí trí tưởng tượng suy nghĩ lung tung, Phó tiên sinh."

Cô mở cửa đi ra ngoài, xuống dưới lầu.

Ngoài ý muốn, Chu Sở Sở vẫn ở dưới lầu.

A Yên nhìn cô ta, không nói gì.

Trong nháy mắt lướt qua, Chu Sở Sở mở miệng nói, giọng nói lạnh lùng thái độ khác với thường ngày: "Hoắc Yên, cô thỏa mãn chưa?"

A Yên dừng lại, không biết đối phương ám chỉ cái gì, dù sao đã không còn can hệ với Phó Phùng Kỳ nữa rồi, sau đó đáp lại: "Thoản mãn."

Chu Sở Sở cúi đầu, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa lạnh nhạt: "Cô là vì báo thù...cô cảm thấy tôi cướp anh Lộ Bạch, cướp Tô Lương, vì vậy cô cũng muốn cướp anh hai từ bên cạnh tôi."

A Yên nhìn thiếu nữ phía đối diện.

Mắt ửng đỏ, vẻ mặt u ám, cùng cô bé của ngày trước kia đáng yêu và tinh tế, ngọt ngào lại dịu dàng, hoàn toàn không giống là một người.

A Yên bình tĩnh nói: "Đã định là của cô thì mãi mãi là của cô, ai cũng không cướp được, không phải của cô, cưỡng cầu cũng vô dụng--- Chu tiểu thư, câu nói này, cô còn nhớ không?"

Chu Sở Sở ngước mắt, đôi mắt vốn trong suốt tinh khiết, đã nhuộm xấu hổ cùng thù hận.

A Yên lắc đầu: "Thành thực mà nói, Chu tiểu thư...." Cô ngừng một chút, đưa tay lên, nâng cầm nhọn của cô gái, chầm chậm nói: "Đố kị là tính trời sinh, không việc gì phải xấu hổ, lúc trước cô không có loại cảm nhận này, là do cô nắm giữ được quá nhiều, không có lí do để đố kị. Tính cách con người có một mặt độc ác, đều là ở trong nghịch cảnh mới lộ ra ngoài... Ví dụ như những thứ tôi trải qua, ví dụ như những thứ cô trải qua."

*

Tô Lương vẫn ở phía trước vườn hoa.

A Yên nhìn hắn, lắc lắc chìa khóa xe trong tay: "Tôi đưa cậu?"

Tô Lương gật đầu, chân cứng ngắc di chuyển, bước đi qua đó.

Chạy xe ra khỏi cổng lớn Phó gia.

Sự yên tĩnh kéo dài mười lăm phút, Tô Lương nói: "Tôi sẽ chứng minh cho em thấy."

A Yên liếc mắt nhìn hắn, không tiếp lời.

Tô Lương nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, thấp giọng nói: "Tôi có thể thay đổi để tốt hơn, tôi sẽ chứng mình cho em thấy..." Hắn như người gỗ nhắc lại lần nữa, đột nhiên hít thở một hơi sâu, từng chữ từng chữ nói ra: "Hoắc Yên, không thể cho tôi một cơ hội sao?"

Vẫn không trả lời.

Tô Lương thất vọng nhắm mắt, giọng nói vang trong ngực, chầm chậm, phát ra đau khổ.

Xe dừng ở ngã tư nhà hắn.

Tô Lương mở cửa, xoay người lại, định chào tạm biệt, nhìn thấy ánh mắt của A Yên nhìn về phía hắn, ngẩn người, quên mất muốn nói gì.

A Yên nhìn vào mắt hắn, trên mặt không có nụ cười, có vẻ bình tĩnh cùng chăm chú: "Khó chịu sao?"

Tô Lương cười khổ: "Một thù trả một thù. Lúc trước tôi đối với em thế nào, bây giờ em đối lại với tôi như vậy... Tôi biết."

A Yên lắc đầu: "Сậu bây giờ ngồi ở nơi này, cậu còn có hội chứng minh bản thân mình... Chuyện này đáng lẽ là một chuyện đáng để chúc mừng, cho nên không cần phải ủ rủ như vậy." Nhẹ nhàng thở một tiếng, khởi động xe: "Сó một số người mãi mãi không có cơ hội để làm lại từ đầu."

Xe chạy đi rồi.

Tô Lương vẫn đứng yên tại chỗ, rất lâu không nhúc nhích.

Hắn đột nhiên nhớ ra lời nói của A Yên đã nói.

Cô ấy nói, cô gái tốt với hắn, thích hắn.... Đã chết rồi.

*

Đi làm tròn một tháng, Tô Lương lần đầu nhận tiền lương.

Từ ở trong tiệm đi ra, bầu trời bắt đầu mưa lớt phớt, hắn không có mang ô, lấy áo khoác che đầu, đi vào tiệm quà lưu niệm ở đối diện, mua một món quà, dùng hộp giấy gói tốt nhất bọc lại.

Tiền lương đầu tiên, hắn muốn cho A Yên một thứ.

Nửa tháng trước hắn vừa ý một thứ, chỉ là cạn túi, không có tiền mua.

Chị gái bán hàng trong tiệm giúp hắn gói thật đẹp, nháy mắt với hắn: "Сãi nhau với bạn gái rồi à, phải xin lỗi sao?"

Tô Lương cười: "Đúng vậy."

Đối phương trong nháy mắt thất thần.

Hắn vẫn luôn là thiếu niên dựa vào khuôn mặt mà kiếm cơm.

Người trên đường thưa thớt, hắn sợ nước mưa thấm ướt quà tặng, đem giấu trong ngực, chạy một mạch, mãi cho đến một khúc quẹo trên đường, đột nhiên có mấy tên thanh niên từ con hẻm bên cạnh nhảy vọt ra, chặn đường trước sau của hắn.

Mưa lớn dần.

Nhân quả luân hồi, luật trời đất lâu bền.

Có rất nhiều lúc, rất nhiều việc, vừa bắt đầu đã định sẵn.

Tô Lương ngã trên đất, bụng bị thương máu chảy không ngừng, màu sắc đỏ tươi, tan vào trong nước mưa, loãng thành màu hồng nhạt không bắt mắt, lặng lẽ xuôi chảy, vô thanh vô thức.

Dao rớt xuống đất, một tiếng lanh lảnh vang lên.

"Ai bảo mày đâm nó? Đệch, đại ca nói cho thằng nhóc này---- một bài học, mày mẹ nó đây là giết người."

"Làm, làm sao giờ!"

"Chạy thôi, còn làm gì nữa?"

"Nhặt con dao lên! Mẹ kiếp, tụi mày bị ngu à, còn để lại hung khí gây án, trên đó có dấu vân tay! Nhặt lên, chạy nhanh thôi!"

Tiếng bước chân chạy dồn dập, từ từ xa dần.

Tô Lương không để ý vết thương đau nhức, nhấc mình lên, ngồi dựa vào tường, thở dốc.

Nước mưa cuốn theo đuôi tóc hắn rớt xuống, tùy ý ngang dọc trên mặt hắn.

Hắn sờ điện thoại di động trong túi.

Mất máu quá nhiều, hắn biết, hắn rất nhanh sẽ mất ý thức, mất đi sức lực, rồi như vậy mà ngủ mãi mãi.

Hắn chỉ còn rất ít thời gian.

Quá ít rồi, có lẽ đủ để gọi một cuộc điện thoại cuối cùng.

Sau đó, hắn dùng hết sức lực cuối cùng, bấm gọi số của người kia.

*

Tối hôm qua, trên diễn đàn của trường học có một tài khoản phụ phát một thiếp ba, cố sức chửi A Yên tác phong phóng đãng, vừa cùng Tô Lương nói chuyện kết giao, vừa quyến rũ anh trai cùng cha khác mẹ của hắn, là Phó Phùng Kỳ người đàn ông thành đạt trong giới kinh doanh.

A Yên còn chưa xem bái thiếp này, Trì Trì đã mang theo hai tên nam sinh, tìm đến Hoắc gia.

"Chị Yên, tài khoản phụ này không phải mới đăng kí, đăng kí được một thời gian rồi, bọn họ..." Trì Trì chỉ tay vào hai tên nam sinh là trạch nam kinh điển dặn dò: "Bọn họ nói nhiều nhất là hai tiếng, bọn họ sẽ theo đường dẫn, lôi ra được kẻ bịa đặt kém thông minh núp lùm."

Hai tên nam sinh kia bị gọi tên rồi, mau chóng ôm chặt laptop, thề son sắt: "Đúng vậy, chị Yên, không cần biết ai tố chị, tụi em sẽ lột da nó."

Dưới ánh mắt phức tạp của ba Hoắc và mẹ Hoắc, đám người quay trở về phòng của A Yên.

Nam sinh gõ chữ lách cách lên bàn phím, một lúc lại vang lên tiếng click chuột.

Trì Trì cùng A Yên xem clip giảm cân chân thon vô cùng nổi tiếng gần đây.

Qua nửa tiếng, hai tên nam sinh châu đầu ghé tai một chút, rồi nói với Trì Trì mấy câu, mắt Trì Trì sáng rực: "Chị Yên, quả nhiên đó là Bích Trì---"

Còn chưa nói hết, điện thoại của A Yên vang lên.

A Yên nhìn số điện thoại, rồi bắt máy: "Alo."

Bên tai vang lên tiếng mưa rơi.

Mưa rơi tí tách, biết là tiếng bên ngoài cửa sổ, hay là âm thanh trong điện thoại.

Giọng nói của thiếu niên trầm thấp, nói chuyện rất chậm: "Tối đó, tôi nói....khụ, tôi sẽ không nói xin lỗi em, đến chết...cũng không."

A Yên nghe thấy được giọng hắn khác thường, đang muốn trả lời, bên kia lại vang lên tiếng ho khan.

Thiếu niên càng lúc yếu đi rồi, nhưng kì lạ là, giữa nhưng câu chữ, lại mang theo ý cười: "Tuy rằng hơi sớm một chút, cũng không sai... Hoắc Yên." Hắn im lặng trong phút chốc, một tiếng cười bật lên: "... con nhỏ mập chết tiệt, xin lỗi."

Giọng nói đó cực kì quái lạ.

Giọng nói hơi run run, rõ ràng là cực kì đau khổ, một mực mang theo một trò đùa tinh quái.

Giọng hắn lần nữa nhắc lại nhẹ nhàng, giống như than thở.

"Xin lỗi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui