Nhuyễn Nhuyễn cầm khăn lông và nhón chân, vẻ mặt nghiêm túc nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lông lên trên đầu tóc còn ướt của Mục Thâm.
Mục Thâm đang làm việc thì đột nhiên ngẩng đầu lên, thì cảm giác có một lực nhỏ đang xoa xoa tóc của hắn.
Chiếc khăn lông mềm mại và sức lực nhỏ ở phía sau, đứa nhỏ này đang hự hự lau tóc cho hắn.
Mục Thâm không thể ngờ rằng đứa nhỏ này sẽ lau tóc cho hắn, khiến hắn ngây ngẩn cả người.
"Ba ba, tóc ướt đối với thân thể không tốt, sau này sẽ đau đầu.
Ba ba tiếp tục làm việc đi, con sẽ giúp ba ba lau khô."
Nhuyễn Nhuyễn ghé vào sau lưng Mục Thâm, hắn thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi sữa toát ra từ trên người của đứa nhỏ này.
Mục Thâm cầm lấy khăn lông, mím môi thành một đường thẳng và nói "Không cần."
Hắn không có thói quen để bất kỳ ai đến gần hắn.
Nhuyễn Nhuyễn nhìn người đàn ông lạnh như băng, đôi mắt vốn dĩ đang sáng lấp lánh từ từ tối lại.
Nàng chọc chọc ngón tay, rầu rĩ a một tiếng, cầm lấy khăn lông, nhấc chân đi về phía bên cạnh và ngoan ngoãn ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ phồng lên.
Mục Thâm có chút hối hận khi nhìn bộ dáng của Nhuyễn Nhuyễn, nhưng lời hắn đã nói ra không có khả năng thu hồi lại.
Tiểu Bạch Bạch kêu ô ô hai tiếng, dùng cái đầu lông xù xù củng củng cái chân trắng trẻo mập mạp của Nhuyễn Nhuyễn.
Không khí lập tức có chút yên lặng.
Lão quản gia nhìn Mục Thâm do dự muốn nói rồi lại thôi, nhìn bộ dáng cô đơn của Nhuyễn Nhuyễn trái tim của ông cũng cảm thấy không đành lòng, thầm nói ở trong lòng thiếu gia, ngài tốt xấu cũng nên nói uyển chuyển một chút a.
Ngón tay thon dài của Mục Thâm tuy rằng đang gõ bàn phím, nhưng ánh mắt của Mục Thâm cứ liên tục chú ý đến Nhuyễn Nhuyễn.
Thấy Nhuyễn Nhuyễn phồng quai hàm lên và bĩu môi, cái đầu trơn bóng thì đang gục xuống, ngón tay xoa bóp cái đầu nhỏ của con sói con, cả thân thể nho nhỏ đều tản ra hơi thở không vui, trong lòng hắn bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi bực bội.
Cũng may là quần áo mua cho Nhuyễn Nhuyễn cũng sắp đến rồi.
"Leng keng......"
Tiếng chuông cửa vang lên rất nhanh đã đánh vỡ không khí trầm mặc và không thể thở nổi này, Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn về hướng bên ngoài cửa.
Quản gia đi mở cửa, một người quen thuộc bước vào.
Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy cô thì lộ ra một khuôn mặt nhỏ đặc biệt đáng yêu, hai bên má lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ trông rất ngọt ngào.
"Chị.
"Nhuyễn Nhuyễn nhảy xuống từ trên ghế sô pha, kéo vạt áo rất dài chạy qua, có lẽ là động tác quá lớn và quần áo cũng quá lớn, cho nên lộ ra bờ vai nhỏ trắng nõn.
Thư ký Kim vừa nhìn thấy cô bé đáng yêu đang chạy về phía cô, nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt trở nên rất chân thành.
Trong lòng thì không ngừng kêu lên ngao ngao, cô bé đáng yêu đang mặc quần áo của người lớn và dùng đôi chân trần để chạy thật là dễ thương quá đi.
A! Tại sao cô bé đáng yêu này không phải là con gái của mình chứ!
Nội tâm của thư ký Kim có đủ các loại xao động, cô ngồi xổm xuống ôm cô bé với vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh.
"Chị mang quần áo lại đây cho em, Boss, để tôi mang đứa nhỏ đi thay quần áo."
Vuốt vuốt cái đầu trọc nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt của thư ký Kim cũng trở nên dịu dàng.
Tuy rằng Nhuyễn Nhuyễn không có tóc, nhưng cảm xúc cũng rất tuyệt nha!
"Ừ." Mục Thâm lạnh lùng trả lời một tiếng giống như mọi khi, rõ ràng đôi mắt đang nhìn máy tính ở trước mặt, ngón tay thì đang gõ gõ trên bàn phím, nhưng lại không xem được nội dung nào ở trên máy tính.
Tầm mắt của hắn luôn nhịn không được nhìn về phía cái đầu nhỏ trơn bóng của Nhuyễn Nhuyễn, nghĩ đến xúc cảm phía trước khi sờ đầu của đứa nhỏ, trong lòng hơi ngo ngoe rục rịch.
Tuy nhiên biểu cảm trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của tổng tài, cho nên giờ phút này không ai đoán được trong nội tâm của hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nhuyễn Nhuyễn nói lời cảm ơn với thư ký Kim bằng giọng điệu non nớt tràn ngập mùi sữa, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn của chị gái xinh đẹp, và đi theo lên lầu bằng bước chân ngắn nhỏ.
Trước khi đi cũng không quên quay đầu lại nói chào tạm biệt với vị ba ba nào đó.
"Chị gái xinh đẹp làm ơn ôm Tiểu Bạch Bạch một cái, chân của nó quá ngắn cho nên nhảy đi lên đây không được!" Hự hự bước hai bước trên cầu thang, sau đó Nhuyễn Nhuyễn mới nhớ tới mình còn có một người bạn nhỏ nữa.
Thư ký Kim nhìn khuôn mặt nhỏ thịt đô đô và bộ dáng nề nếp của cô bé đáng yêu, cô thật sự nhịn không được nữa vươn bàn tay nhẹ nhàng nhéo hai cái lên trên khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô bé.
Ngao ngao ngao! Cảm giác thịt mũm mĩm và mềm mại, làn da này cũng tốt quá đi!
Trên mặt của thư ký Kim nhịn không được lộ ra vẻ mặt si mê.
Mục Thâm nhìn thấy từ phía xa "........."
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ biết, thì ra trong lén lút thư ký của mình là cái bộ dạng này!
"Ngao ngao ~"
Con sói trắng nhỏ dùng bốn cái chân ngắn nhỏ nhảy nhảy vài cái cũng không bò lên cầu thang được nên rất đáng thương mà kêu ngao ngao, đôi mắt nhỏ tròn xoe ướt đẫm mong đợi nhìn thư ký Kim.
Đây cũng là đứa nhỏ đáng yêu, thư ký Kim chịu đựng cảm xúc muốn thét lên chói tai, cúi xuống và ôm con chó con lông xù xù lên, màu lông trắng tuyết mềm mại còn mang theo mùi hương nhè nhẹ, mùi hương giống như mùi hương ở trên người Nhuyễn Nhuyễn và còn có mùi của sữa nữa.
Một tay ôm một con một tay nắm một con, giờ phút này có được hai đứa nhỏ đáng yêu khiến thư ký Kim cảm giác giống như chính mình là người chiến thắng trong cuộc sống.
Đi bằng giày cao gót và hất mái tóc xoăn của mình dưới ánh mắt hâm mộ của mấy người hầu gái, đắc ý dẫn Nhuyễn Nhuyễn đi lên lầu thay quần áo.
Mục Thâm "........."
Hắn liếc mắt nhìn quản gia một cái, tại sao muốn cho người này đi mua quần áo.
Ông là quản gia chăm sóc thiếu gia rất nhiều năm, cho nên ông vừa nhìn đã hiểu ý tứ trong mắt của thiếu gia.
"Thiếu gia, dù sao thì tiểu tiểu thư cũng là một cô bé, thư ký Kim tương đối hiểu biết yêu thích của bé gái."
Mục Thâm không nói gì thêm, tiếp tục công việc của hắn.
Không lâu sau, có giọng nói từ trên lầu truyền đến, Nhuyễn Nhuyễn đã thay xong quần áo lông xù xù trên họa tiết hình con mèo ở trên bụng nhỏ của mình, đôi mắt đầy tò mò bước xuống lầu.
Mục Thâm và quản gia nghe thấy tiếng động nên đồng thời ngẩng đầu nhìn xem, thì nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn mặc một chiếc áo thun nhỏ màu trắng, ở giữa chiếc áo có in hình một con quất miêu nhỏ trông rất sống động và đáng yêu, và mặc thêm một chiếc quần yếm màu hồng nhạt.
Hiện tại dáng người thấp bé mũm mĩm nhìn càng thêm mềm mại đáng yêu, đặc biệt là khi ngẩng đầu nở nụ cười, bộ dáng phấn điêu ngọc trác trông rất giống tiểu tiên nữ từ trên trời rơi xuống.
Cho dù không có tóc, nhưng vẫn là nhóc con lóa mắt nhất.
(da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng chỉ những đứa bé đáng yêu)
Mang một đôi dép lê nhỏ có hình con thỏ màu hồng, Nhuyễn Nhuyễn lộc cộc chạy về phía Mục Thâm, trong đôi amwst to tràn đầy ý cười và thỏa mãn.
"Ba ba ba ba, Nhuyễn Nhuyễn có đẹp không." Đứa nhỏ vẫn có chút yêu cái đẹp, đặc biệt là muốn được sự khẳng định của ba ba nhà mình.
Mục Thâm hơi cúi đầu và nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập chờ mong ngưỡng mộ của cô bé, ánh mắt của hắn hơi lóe lên một chút, nắm tay lại đặt ở bên môi khẽ khụ một chút để che giấu sự không được tự nhiên của chính mình.
Hắn đã từng nhìn thấy rất ánh mắt nhìn xem hắn, có kính sợ có sợ hãi thậm chí có thù hận, nhưng giống như của Nhuyễn Nhuyễn vẫn là người đầu tiên dùng ánh mắt chờ mong và ngưỡng mộ nhìn hắn.
Vị tổng tài nào đó ở trên thương trường sấm rền gió cuốn, lần đầu tiên cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Tuy nhiên cũng chỉ trong một lát, hắn rất nhanh vứt bỏ sự không được tự nhiên kia.
Tỏ vẻ bình tĩnh mở miệng nói "Ừ, về sau......"
Chưa nói xong thì dừng lại, về sau cái gì? Kết quả xét nghiệm ADN còn chưa có kết quả đâu!
Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt to, thấy phản ứng của ba ba thì trong mắt hiện lên tia thất vọng, quả nhiên ba ba vẫn không thích Nhuyễn Nhuyễn.
Cái miệng nhỏ khẽ hạ xuống, Nhuyễn Nhuyễn gục đầu xuống và cắn cắn ngón tay.
Tại sao sư phụ còn chưa trả lời điện thoại của Nhuyễn Nhuyễn nha, Nhuyễn Nhuyễn rất nhớ rất nhớ sư phụ, Nếu sư phụ nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn như thế này, chắc chắn sẽ khen Nhuyễn Nhuyễn rất đáng yêu rất xinh đẹp..