Ta Có Thể Biến Thành Cá

_Con cá thờn bơn này lớn thật đấy, rất ít thuyền đánh cá bắt được loại này!

_Đúng thế, con cá thờn bơn này là một loại cá để ăn, lại còn dáng bẹt, giá trị sẽ đắt hơn đấy, thêm vào nữa loại này khá hiếm, chắc cũng phải bán hai trăm một cân ấy chứ!

_Tầm ấy, hai trăm một cân là hợp lý, nếu có người cạnh tranh khả năng giá cả sẽ cao hơn một chút!

_Xem xem, nếu như giá cả không cao hơn sáu vạn thì tôi sẽ mua con này!

_Thôi cậu đừng ham hố nữa đi, cậu nhìn ông lão kia đi, mấy hôm nay tôi để ý cứ xuất hiện cá to là ông ấy lại mua, đắt mấy cũng về tay lão!

_Đấy là do mấy con cá hôm trước cũng chẳng phải loại khan hiếm, con cá thờn bơn này khác, là loại vô cùng quý hiếm, so với con cá ngừ vây vàng mấy hôm trước có giá trị hơn nhiều, e là có nhiều người muốn mua đấy!

Sở Tiên vừa tới bến tàu, liền nghe được đám người to nhỏ bàn tán, rồi nhìn con cá thờn bơn ở trên thuyền cá mẩm thầm lần này mà cải tạo nó chắc chắn sẽ rất đẹp.

Lúc này, con cá thờn bơn giá cũng đạt tới ba vạn năm ngàn, người ra giá không ai khác chính là Phong thúc.

_Bốn vạn, con cá thờn bơn này Cổ đạo thực phổ chúng tôi mua!

Một thanh âm quen thuộc truyền đến, làm Sở Tiên hơi sững người, Cổ đạo thực phổ, sao lại là bọn hắn nữa.

_Tới rồi, tới rồi, tôi biết ngay mà, con cá này Cổ đạo thực phổ tuyệt đối không bỏ qua đâu!

_Đúng thế, mấy ngày trước bọn họ trả giá gấp bốn năm lần chỉ để mua con cá ngừ vây vàng, đoán chừng con con cá thờn bơn này mười vạn bọn hắn cũng mua ấy chứ!


_Haizz, xem ra lần này chả mua được rồi!

Hai người trung niên bên cạnh lắc đầu thở dài, Sở Tiên nhìn về phía Phong thúc cách đấy không xa nhưng lại không qua đó, ngược lại hắn đứng một bên quan sát sự tình.

_Năm vạn, con cá thờn bơn này tôi mua chắc rồi!.Phong thúc trực tiếp tăng lên một vạn.

_Lợi hại lợi hại, không ngờ tới ông lão này dám chơi tới cùng vậy, xem ra lại có thêm người tranh với Cổ đạo thực phổ rồi!

_Hắc hắc, nghe nói mấy hôm trước cũng có người tranh con cá ngừ vây vàng với Cổ đạo thực phổ, hôm nay lại có một người nữa, bọn họ đúng là đen như mực!

_Mẹ kiếp!

Tên thanh niên mặc Âu phục đứng cách đó không xa tên Vương Lực (cũng nên đặt cho nhân vật phản diện này một cái tên rồi, hắn là nhân vật phản diện khá quan trọng trong mạch truyện mà) hai mắt bốc hỏa nhìn về phía Phong thúc, trong lòng phẫn nộ vô cùng, mấy ngày trước tốn một món tiền rất lớn để mua một con cá ngừ vây vàng làm hắn muốn nổ óc vì tức, vậy mà hôm nay lại có một lão già cạnh tranh với mình, xem ra cũng không phải một người hiền lành!

Nhìn trợ lí cấp trên đi cùng mình, làm hắn càng sôi máu.

_Năm vạn năm, hôm nay kiểu gì cũng phải thắng, chúng ta không thể nhường được!. Vương Lực nhìn chằm chằm Phong thúc, tràn đầy khí thế nói.

Người thanh niên bên cạnh Vương Lực hài lòng gật đầu.

_Sáu vạn! Phong thúc không do dự chút nào, ông cũng chỉ là phụng mệnh Sở Tiên phải mua bằng được các loại cá lớn, dù cho mười mấy vạn cũng không quan trọng, đây là nhiệm vụ đầu tiên ông chủ giao cho ông, ông phải hoàn thành thật tốt, như thế mới không phụ tấm lòng của ông chủ đối với mình.

Vương Lực nhìn thấy Phong thúc không do dự mà tăng thêm năm ngàn, trong tâm bất định nói

_Bảy vạn, ông lão, làm gì mà phải tranh đến cùng như thế, nếu như lần sau có cá to chúng tôi không tranh của ông nữa, thế nào?

_Bảy vạn năm ngàn, anh bạn trẻ, lần này nhường cho tôi được không, lần sau chúng ta gặp lại nhau tôi chắc chắn không tranh của cậu!.Phong thúc do dự một lúc nói

Hôm nay là ngày cuối các thuyền cá về rồi, sau đó cũng sẽ chỉ còn lác đác vài thuyền nhỏ thôi, cơ hội xuất hiện loài cá cỡ lớn càng ít hơn, cho nên Phong thúc không muốn từ bỏ.

Vương Lực sắc mặt liền trở nên khó coi ngay lập tức, nhìn trợ lý cấp trên bên cạnh mình, nói

_Ông lão kia không biết điều rồi, con cá thờn bơn này chúng ta không thể bỏ được, mười vạn thậm chí mười mấy vạn chúng ta cũng phải mua bằng được, lần trước ta dám phá giá gấp bốn năm lần để mua một con cá thì lần này cũng vậy, tám vạn!

Phong thúc do dự một chút bèn nói

_Mười vạn.

_Vãi thật, Cổ đạo thực phổ đã nói như vậy rồi mà ông lão này còn dám ra giá, cứng quá!

_Tăng lên hai vạn liền, lần này Cổ đạo thực phổ lại gặp được đối thủ cạnh tranh rồi, đúng là không may mà!


_Mười hai vạn!

Lần này kêu giá không phải Vương Lực, mà là tên thanh niên bên cạnh hắn.

_Mười hai vạn, ta muốn xem ai có thể cướp con cá thờn bơn này từ tay Cổ đạo thực quán

chúng ta!

Vương Lực nghe thấy tên bên cạnh hắn hét giá, mừng rỡ như bắt được vàng

_Anh Trương, lần này chúng ta lại gặp được đối thủ cạnh tranh rồi, lần trước cũng gặp một lần, thật là không may mà.

_Không sao, lần trước cậu mua con cá đó khá đắt, nhưng cũng không lỗ vốn, danh tiếng của Cổ đạo thực phổ chúng ta phải đánh bóng lên, để cho người khác về sau đụng phải thì phải từ bỏ ý nghĩ đối đầu với chúng ta đi!. Tên thanh niên họ Trương ấy gật đầu, bá khí nói.

_Đúng đúng, lần trước em cũng có ý nghĩ như vậy. Vương Lực nhẹ gật đầu nói.

_Ừm không sao, lãnh đạo sẽ hiểu thôi. Anh Trương phẩy tay!

Phong thúc nhìn thấy bọn hắn thái độ cứng rắn như vậy, do dự một chút, sau đó khẽ nghiến răng

_Mười lăm vạn!

_Hơ, ông già này lợi hại nha, không nghĩ ông lão nhìn bình thường như vậy lại dám trả giá cao như vậy, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được!

_Nhưng mà xem ra Cổ đạo thực phổ cũng không dễ dàng buông tay vậy đâu!

_Mười sáu vạn!

Quả nhiên, Phong thúc vừa dứt lời, Vương Lực liền lớn tiếng trực tiếp tăng thêm một vạn, mặt mũi tràn đầy tự tin nhìn về phía hắn


_Ông lão từ bỏ đi, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, con cá thờm bơn này chúng tôi phải mua bằng được, không cần phải tranh nữa đâu.

Phong thúc khẽ lắc đầu, hắn cũng nhìn ra Cổ đạo thực phổ không có ý định từ bỏ, nếu tranh nữa chắc phải tới hai mươi vạn mất, mua một con cá giá cao như vậy rõ ràng là vượt mức quy định của Sở Tiên rồi.

_Phù! Nhìn thấy Phong thúc lắc đầu, Vương Lực cũng thở dài một hơi, mười sáu vạn, cầm về trong khách sạn bọn hắn vẫn kiếm được hai ba vạn lãi, lại là một lần mua cá thất bại!

Nhưng cũng có thể chấp nhận được, con cá thờn bơn này có thể đưa đến tiệm mới ở thành phố Kinh Hải, hấp dẫn được khối người.

_Haha, chúc mừng người anh em tới từ Cổ đạo thực phổ đã mua con cá thờn bơn nặng một trăm lười lăm cân với giá chốt hạ mười sáu vạn. Con cá thờ bơn này một năm có khi chả bắt được một con! Đứng trên thuyền cá ông chủ hưng phấn nói.

_Chờ một chút! Mười tám vạn!

Lúc này, đột nhiên có tiếng nói.

Ông chủ sững sờ, đám người cũng sững sờ, hai bọn Vương Lực và anh Trương của Cổ đạo thực phổ kinh ngạc nhìn theo, kế đó mặt mũi sầm xuống.

_Tôi trả mười tám vạn!. Sở Tiên chen lên phía trước, mỉm cười nói lần hai.

_Tiểu Tiên!

_Là cậu...

_Là hắn, là người thanh niên hôm nọ tranh giành cá ngừ vây vàng với Cổ đạo thực phổ đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận