Ta Có Thể Biến Thành Cá

Đoàn Khoa, Diêm Văn Văn, Nhậm Bằng Huy, Nghiêm Trạch Khôn cùng mọi người có mặt ở đó được dịp chiêm ngưỡng thước phim hành động thực tế nhất cuộc đời họ, ai nấy nều mở to mắt hết cỡ khi nghe thấy tiếng hét thảm thương của Phong Hoả, không kiềm chế nổi mà phải nuốt khan một cái.

Người quản lý vừa mới được vớt từ dưới biển lên nhìn thấy Phong Hoả bị đánh cho tơi bời như vậy chỉ dám im lặng không dám hé răng nửa lời.

Quá hung hãn!

_Người đầu tư này làm gì mà căng thế?. Cậu bạn phụ trách mảng đạo cụ nói giọng hơi quở trách, nhưng sau đó liền cười hì hì lẩm bẩm trong miệng:

_Mình thích!

_Lão Mục lái thuyền đi về thôi!. Sở Tiên nói với ông.

_Người anh em Sở Tiên. Đoàn Khoa hô to lên một tiếng, rồi ám chỉ nói với hắn "cậu rất tuyệt", liền sau đó bật ngón cái lên mãn nguyện.

Sở Tiên cười mỉm bước qua chỗ của hắn vỗ vỗ vai:

_Bây giờ thì vui rồi, chúng ta lại gặp rắc rối vì tạm thời không có diễn viên chính, phải tìm người thay thế, buổi ghi hình của hai bữa trước cũng phải quay lại rồi.

_Không sao đâu, đáng lẽ tôi phải nghe lời cậu từ sớm mới phải, nếu cứ tiếp tục quay phim trong tình trạng như thế này, thì sẽ có một ngày tôi chịu không nổi mà đập cậu ta một trận mất. Đoàn Khoa lắc đầu, hành động của Phong Hoả ban nãy đúng là rất quá đáng, khiến cho mọi người tức giận, nhưng cũng bởi vì thân phận của hắn và ba hắn quá to nên cũng chả có ai dám đứng ra nói cả, thế nhưng tội cho hắn số đen gặp phải người như Sở Tiên.

_Ừm, vậy thì mọi người vất vả rồi. Sở Tiên nhìn về phía mấy người diễn viên chung quanh:

_Thật có lỗi với mấy bạn quá, tối nay tôi mời mọi người đi ăn nhé.

_Các thành viên của đoàn làm phim mình có ai có lịch trình gì không nhỉ?

Đoàn Khoa nhìn mọi người xung quanh hỏi.

Bộ phim này của Đoàn Khoa dự kiến phải quay hơn một tháng mới xong, vì xảy ra chuyện của Phong Hoả nên phải tìm nam diễn viên mới thay thế, ít nhất phải chậm đi nửa tháng nữa.

_Thời gian của tôi gấp lắm, tháng sau còn có một show trên truyền hình, hơn nữa đã lên lịch hết rồi. Diêm Văn Văn do dự một hồi bèn nói.

Đoàn Khoa nhăn mặt lại, tìm nam chính cho một bộ phim không dễ dàng gì, những ngôi sao có tên tuổi đều phải hẹn trước, nếu mời những ngôi sao không nổi lắm đóng vai chính cho bộ phim này hắn không cam tâm tẹo nào.

_Từ một trong hai người Nhậm Bằng Huy, Nghiêm Trạch Khôn chọn ra một nam chính không được sao? Sở Tiên nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của hắn nảy ra một sáng kiến.


Đoàn Khoa nghĩ ngợi một lúc, nhưng rất nhanh sau đó liền lắc đầu, diễn xuất của hai người họ thì tốt, nhưng có điểm khiếm khuyết là họ không đẹp trai, cũng không cool ngầu, cũng chính bởi hai lí do to to đùng này hai người ấy mới luôn không được giao cho vai chính, đóng nhiều phim cũng chỉ được vào vai phụ. Ở cái thời đại chỉ nhìn mặt tiền mà kiếm cơm này thì nếu không phải đi diễn hài, diễn viên chính bắt buộc phải có ngoại hình thật bắt mắt, nam phải thật đẹp trai, còn nữ phải xinh đẹp yêu kiều như tiên mới hợp xu thế.

_Nếu không còn cách nào khác nữa thì tôi sẽ diễn vai của chính tôi, còn để Nhậm Bằng Huy đóng nam chính.

Sở Tiên nhìn hắn lắc đầu, hắn nghĩ rằng đó là cách hay nhất hiện giờ bèn nói với đạo diễn Đoàn.

Đoàn Khoa nghe thấy vậy tự dưng mắt chợt sáng bừng lên, nhìn ngắm Sở Tiên rồi gật đầu cái rụp.

_Nếu như cần thì tôi sẽ diễn, nhưng mà phải nói trước là tôi không biết diễn đâu đấy! Sở Tiên hơi ngập ngừng rồi gật đầu, hắn không hề thích bị nổi tiếng, xuất hiện lộ mặt trước công chúng là điều hắn ghét nhất, hơn nữa bí mật của bản thân hắn không muốn bị ai phát hiện ra cả.

_Không sao đâu, tôi thấy cậu hoàn toàn hợp lí, trình độ diễn xuất của cậu phật phờ đến đâu cũng sẽ chỉ như tay Phong Hoả đó thôi, bây giờ mà muốn tìm một diễn viên nổi tiếng tới đóng thì là điều không thể, thế nên cậu làm đi.

_Người anh em Sở Tiên, cậu sẽ đảm nhận vai nam chính!

Đoàn Khoa ra quyết định chắc như đinh đóng cột.

_Ế...

Sở Tiên tê dại cả người, mọi người chung quanh cũng thế.

_Không được không được, anh Đoàn à, đạo diễn Đoàn à, nếu anh còn muốn tiếp tục bộ phim này thì tốt nhất nên bỏ ý định đó đi, tôi cùng lắm chỉ diễn vai phụ được thôi, anh chọn một trong hai người Nhậm Bằng Huy hoặc Nghiêm Trạch Khôn đi. Sở Tiên ngay lập tức phẩy phẩy tay.

_Sao lại không được chứ? Người anh em Sở Tiên à tôi tin tưởng ở cậu, với tạng người của cậu thì còn hấp dẫn hơn nhiều so với ngôi sao hiện tại, cậu nói có phải không?

Đoàn Khoa nói rồi nhìn về phía mọi người chung quanh tìm sự hưởng ứng.

_Được đấy, anh Sở Tiên đẹp trai ngời ngời, hơn nữa tôi cho rằng kể cả người bình thường diễn xuất cũng không tệ hơn cái tên khi nãy đâu, thế nên đóng nam chính rất hợp lí đấy.

Diêm Văn Văn liền gật đầu tán đồng luôn.

_Phải đấy, diễn xuất chính là cuộc sống, người anh em Sở Tiên vốn là chuyên gia trong những chuyện này, tôi thấy không có một chút vấn đề nào hết. Nhậm Bằng Huy cũng gật đầu không phản bác lại.

_Nào nào nào, người anh em Sở Tiên, giờ đây bộ phim dựa cả vào cậu đấy, cậu mà không diễn thì tôi thật sự không biết đào đâu ra một diễn viên khác thay thế bây giờ. Đoàn Khoa bước tới bên cậu khẩn cầu.

_Đúng đấy, anh Sở Tiên, đóng phim đơn giản lắm, anh không biết diễn tới lúc đó bọn tôi sẽ giúp anh, hơn nữa bộ phim này yêu cầu diễn xuất đối với nam chính không phải là quá khắt khe. Diêm Văn Văn cũng bước tới khuyên nhủ hắn, đối với việc để cho Sở Tiên đóng vai nam chính cô cảm thấy thú vị vô cùng.


_Tôi suy nghĩ một lúc đã. Sở Tiên lắc đầu, hắn không từ chối nhưng cũng không đồng ý.

_Không được, người anh em Sở Tiên, coi như là giúp tôi một lần này đi, tôi thấy anh có thể hoàn thành tốt vai diễn này, mời diễn diên mà khán giả đã quen mặt còn không thông minh bằng để cậu diễn.

Sở Tiên cười, nhìn thấy thuyền đánh cá sắp cập bờ, hắn liền nói:

_Lát nói tiếp, chúng ta xuống thuyền đã.

Thuyền cập bến, người quản lý của Phong Hoả liền dìu lấy hắn đi xuống, hầm hầm không nói một câu rồi lập tức rời đi.

Đoàn người đang chờ đợi ở bến bờ nhìn thấy Phong Hoả mặt mũi tím tái bầm dập, khi nghe thấy người trong đoàn phim tường thuật lại sự tình, đạo diễn Đoàn “xử đẹp” bằng cách đá cậu ta ra khỏi bộ phim thì ai cũng đều được một phen xôn xao.

Thế nhưng, khi bọn họ nhìn thấy các diễn viên chính còn lại không có ý kiến gì, cũng không tỏ vẻ gì là bất mãn cả, thì cũng đủ hiểu chắc là do Phong Hoả lại làm chuyện gì quá đáng để tới nông nỗi bị đá ra khỏi đoàn làm phim.

Nghĩ tới mấy việc xảy ra trong đoàn mấy bữa nay thì ai nấy cũng thấy điều đó là bình thường, thậm chí còn có mấy diễn viên khác vỗ tay tán dương, ai bảo hắn khoe mẽ, ai bảo hắn phách lối vậy chứ.

Sáng sớm hôm sau, Sở Tiên day day cái đầu còn đang mơ mơ màng màng của mình, hắn nhớ ra tối qua hắn uống tới say mèm, rồi cũng chả biết là Đoàn Khoa với Diêm Văn Văn dụ dỗ hắn kiểu gì mà khiến hắn đồng ý diễn phim.

_Ai~ diễn thì diễn, giới giải trí hiện nay, nhanh thành danh cũng nhanh lụi tàn, chỉ cần để bản thân đừng có nổi quá là được, lâu nhất là hai tháng liền bị quên lãng thôi. Sở Tiên tự tìm cho bản thân một lí do bao biện, sau đó lái xe tới đoàn làm phim.

Nghĩ thấu đáo rồi, Sở Tiên cũng không còn vướng bận chuyện này nữa.

_Người anh em Sở Tiên!

_Sở Tiên!

Khi hắn vừa tới nơi của đoàn làm phim, các diễn viên ai ai cũng vẫy tay chào đón hắn, chuyện trên thuyền cá hôm qua đã dần trở thành “truyền thuyết” trong đoàn làm phim, họ rất thán phục Sở Tiên, nhìn thấy anh tới ai cũng đều giơ ngón cái lên.

Thế nhưng sau khi biết được tin đạo diễn Đoàn quyết định để cậu thử sức đóng vai nam chính thì họ đều cười nghiêng ngả, cảm thấy vô cùng thú vị.

_Nào nào người anh em Sở Tiên, mau mau đi make up thôi, hôm nay chúng ta sẽ “yêu lại từ đầu”, quay lại từ cảnh một, thế cho nên phải đuổi kịp tiến độ. Đoàn Khoa nhìn thấy hắn tới liền giục dã liên hồi.

Sở Tiên cũng chẳng biết nói gì rồi đi vào trong luôn.


Không lâu sau, Sở Tiên đã thay xong bộ quần áo ngư dân, make up đơn giản.

_Đẹp lắm, xuất sắc, nhìn cậu tuyệt hơn so với tên công tử bột kia nhiều. Đoàn Khoa nhìn thấy Sở Tiên sau khi đã hoàn tất công đoạn phục trang và make up liền hài lòng tán dương.

Diêm Văn Văn cũng ngắm hắn hồi lâu, nhưng mà cô ấy tự dưng không tự nhiên chút nào, nghĩ tới sự việc tối qua trong ánh mắt thoáng hiện lên sự thất vọng.

_Quay từ cảnh đầu tiên của bộ phim, mọi người chuẩn bị kĩ nhé, người anh em Sở Tiên, cố lên, cảnh đơn giản này chắc chắn không làm khó cậu được. Đoàn Khoa hô to về phía cậu.

_Ation!

Cảnh quanh đầu tiên không khó chút nào, công việc nhặt cá trên thuyền đánh cá không đòi hỏi chút diễn xuất nào hết, hơn nữa hắn cũng làm qua công việc này rồi nên vô cùng tự nhiên mà nhập vai.

_Ok, hoàn hảo chỉ trong một lần quay, rất tốt!

Đoàn Khoa mãn nguyện vỗ tay bồm bộp, sau đó chuẩn bị các cảnh quanh tiếp theo, nguyên một ngày làm việc vất vả, nằm ngoài dự đoán của tất cả đoàn phim là, bọn họ đã hoàn thành hết phần công việc của hai ngày trước vào trong ngày hôm nay, có nghĩa là tiến độ nhanh gấp đôi mà chất lượng cũng không hề giảm.

_Anh Sở Tiên! Lúc sắp kết thúc thì Diêm Văn Văn bước tới đưa cho hắn ta một chai nước.

Sở Tiên nhìn cô nhoẻn miệng cười:

_Cảm ơn!

_Không cần cảm ơn, phải rồi, bạn gái anh xinh thật đấy. Diêm Văn Văn nặn ra một nụ cười nói với hắn.

Sở Tiên gật đầu cười tiếp tục:

_Cô cũng đẹp lắm, là nữ thần trong lòng hàng ngàn vạn thanh niên đấy.

Diêm Văn Văn nghe thấy hắn tán thưởng mình liền cười:

_Anh Sở Tiên, anh cùng với bạn gái anh yêu nhau bao lâu rồi.

_Năm năm rồi, cô ấy sát cánh bên tôi từ lúc tôi còn nghèo kiết xác, không một xu dính túi, loáng cái mà đã năm năm rồi. Sở Tiên nở nụ cười ngọt ngào khi nghĩ tới những kí ức đẹp ấy.

_Bạn gái anh hạnh phúc thật đấy, gặp được một “cổ phiếu tiềm năng” (1) như anh. Diêm Văn Văn cúi đầu xuống nói nhỏ nhẹ một câu, sau đó liền quay người đi:

_Đúng rồi, tôi có một thứ muốn đưa cho anh.

Sở Tiên nhìn thấy bóng lưng của cô liền cười.

_Ngon đấy người anh em, lợi hại, đúng là quá lợi hại!.


Lúc này, ba người Đoàn Khoa, Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn bước tới nhìn cậu bật ngón tay cái lên.

_Haha. Sở Tiên biết họ muốn nói gì nên cười đáp lại:

_Thôi đi, đưa kịch bản cho tôi, tối nay về nhà tôi xem.

_Ok, đương nhiên là không thành vấn đề rồi. Đoàn Khoa gật đầu, rồi ghé sát vào tai cậu xì xầm:

_Không suy nghĩ thêm à? Nữ thần đấy?

_Thôi bỏ đi.

Sở Tiên có dao động nhưng cuối cùng cũng lắc đầu vỗ vai bọn họ:

_Đi đây, tôi về nhà ăn cơm.

Mấy người họ cười ồ lên.

Ngày thứ hai tiếp tục quay.

Tóm lại là, Sở Tiên không có tố chất để làm diễn viên, đóng phim so với Phong Hoả 50/50, chả khá hơn mấy, khi hắn quay tới đoạn đánh nhau hôm nọ cũng bị đạo diễn hô cắt phải quay lại, nhưng chỉ sau sáu bảy lần quay, cuối cùng cũng thành công.

Các cảnh quay sau cũng trầy trật mãi, diễn xuất có khá hơn chút đỉnh nhưng chỉ ở mức tạm ổn, không quá cứng nhắc khiến người xem cảm thấy khó chịu.

Cứ như vậy làm việc chăm chỉ cho tới mười mấy hôm sau, vì dành thời gian cho diễn xuất, nên việc khai trương bể thuỷ sinh cũng hoãn lại cho kịp tiến độ phim, điều này khiến cho Trương Tiêu Hoa quở trách anh một trận ra trò.

Tiếp theo là khu nuôi cá ở hồ Phong - Đài đã xong, có thể tiếp quản thì cũng bị lịch trình dầy đặc của hắn làm cho chậm trễ, vứt chỏng chơ ở một nơi trông đến tội.

Nhưng may mà Đoàn Khoa cũng bù đắp cho hắn một phần nhỏ, bảo đảm rằng hôm khai trương bể thuỷ sinh nhất định sẽ đem một dàn ngôi sao tới giúp cậu tuyên truyền tên tuổi cửa hàng.

Diêm Văn Văn, Nhậm Bằng Huy cùng Nghiêm Trạch Khôn đều tỏ ý đến hôm đấy cũng sẽ có mặt, đồng thời sẽ tuyên truyền trên Weibo của mình.

_Đi thôi, hôm nay chúng ta phải tới một nơi rất xa để quay phim, phải ở trên thuyền bốn năm hôm liền, mọi người chuẩn bị cho chu đáo nhé.

Quay phim tới ngày thứ hai mươi, toàn bộ bộ phim cũng hoàn thành được đa phần rồi, sắp tới là thời khắc mấu chốt, cảnh đẹp nhất trong phim.

Đánh bắt cá mập và va đập thuyền cá.

Bọn họ phải lái thuyền cá tới khu vực vùng biển quốc tế, tiếp tục quay phim tại đó.

(1): Ý của tác giả muốn nói, Sở Tiên là một người có tài nhưng chưa gặp được cơ hội để phất lên. Đến khi gặp cơ hội thì như cổ phiếu vậy tăng giá đột biến. Diêm Văn Văn có sự tiếc nuối khi biết Sở Tiên đã có bạn gái ( Chú thích từ người dịch).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận