Ta Có Thể Biến Thành Cá

Phong Bắc Xuyên không thèm đém xỉa tới hắn, cậy mình cũng có hai tên bảo vệ đang đứng ngay gần đó, hắn liền quay phắt người lại dơ một nắm đấm lên chực chực đấm vào người ta, chĩa vào hướng Tam Kiếm gầm lên:

_Cút ra!

Tam Kiếm cũng chả thèm đếm xỉa tới hắn, đẩy nhanh tốc độ.

_Ba, hắn đang lao về phía chúng ta kìa? Phong Hoả nhìn thấy bộ dạng hung hãn của Tam Kiếm liền chột dạ.

_Không phải sợ, bọn chúng không dám làm gì đâu, không cần để ý. Phong Bắc Xuyên không hề để tâm mà xua xua tay.

_Bụp!

Thế mà hắn chỉ vừa mới dứt lời thì liền cảm nhận ngay một vật nặng như đá đập vào cơ thể hắn, khiến cho hắn ta loạng choạng mất đà xém thì ngã khuỵ, ngất dưới đất.

_Ba! Phong Hoả soắn xít cả lên, vội vội vàng vàng đỡ hắn dậy, sau đó quay đầu nhìn về phía sau.

_Bụp! Lại một tiếng động nặng nề nữa vang lên, Phong Hoả kinh hãi nhìn thấy hai tên bảo vệ thân hình đồ sộ đứng bên cạnh ba hắn bị đánh cho ngã nhào xuống đất.

_Khốn nạn, mày muốn chết đấy à? Mày có biết tao là ai không? Phong Bắc Xuyên đứng dậy, tức giận nhìn Tam Kiếm gầm rống lên.

_Không biết, cũng không cần thiết phải biết, tôi chỉ biết là ông đắc tội với ông chủ tôi, thì sẽ phải trá giá đắt, vậy thôi! Tam Kiếm mặt không đổi sắc tiến thẳng về phía trước, hắn thẳng tay dội một cú trời giáng lên người cậu con trai “bé bỏng” ngay trước mắt hắn.

_Á! Ba ơi, cứu con!

"Bụp bụp binh binh bốp chát" Liền sau đó là một màn mưa những đòn đánh dội liên tiếp vào cơ thể yếu ớt của Phong Hoả.

Phong Bắc Xuyên kinh ngạc tột độ, mắt đỏ cả lên, tức giận dùng hết lực để đẩy Tam Kiếm ra:

_Mẹ nhà mày chán sống rồi à? Lại dám đánh con trai ông?

Thế nhưng khiến hắn không ngờ tới là Tam Kiếm lại dám cả gan thụi một đấm vào mặt hắn, đồng thời kết hợp cả tay cả chân “hỏi han nhẹ nhàng” cơ thể hắn.


Phong Bắc Xuyên trong phút chốc trở nên tê dại, chưa có một lần nào hắn bị nhận một sự sỉ nhục đau đớn tới mức này, lực tấn công của Tam Kiếm quá mạnh mẽ khiến cho mũi hắn phút chốc sưng lên, một dòng máu tươi nóng hổi chảy ra khiến Phong Bắc Xuyên hét lên kinh hoàng.

_Đừng có đánh, mau dừng tay lại, các ngươi đang phạm pháp đấy, các ngươi có biết ta là ai không mà dám mạnh tay như vậy?

"Bụp!" Tam Kiếm lại tiếp tục sút một cú lên người hắn, sau đó quay người bước đi.

_Ba, bọn chúng dám đánh chúng ta thật kìa? Trên mặt Phong Hoả tím xanh tím đỏ, bầm dập sau trận dội bom của Tam Kiếm, khủng hoảng tột độ nói.

_Bọn chúng dám làm thật, dám đánh chúng ta! Phong Bắc Xuyên lằm sõng soài dưới đất, phẫn uất gầm rú lên như sư tử rống, hắn phát rồ lên lập tức rút điện thoại ra sau đó liền bấm gọi một cuộc:

_Thị trưởng Lí, tôi bị đánh rồi, bị một đám du côn đánh.

_Chắc là cảnh sát cũng sẽ tới đây nhanh thôi, tôi đi gọi một cú điện thoại đã. Pháp Đại Nguyệt nhìn thấy Tam Kiếm đập cho hai ba con nhà đó một trận tơi bời, như thể không có chuyện gì đi ra một bên gọi điện, nhìn hắn cười cười lắc đầu.

_Cảm ơn anh, anh Pháp. Sở Tiên cảm kích nói.

_Không cần khách khí, chuyện nhỏ thôi. Pháp Đại Nguyệt lắc đầu:

_Đợi lát nữa cảnh sát tới đưa bọn họ đi thì cứ đi theo họ là được, đến cục cảnh sát ắt có người đi đón họ ra.

_Vâng, được! Sở Tiên gật đầu.

_Coi như là đi dạo một vòng hưởng khí trời cho mát mẻ, nhanh thôi, hôm nay cậu không thoát được mời bọn tôi một bữa ra trò đâu đấy. Pháp Đại Nguyện vẫy tay về phía hắn tỏ ý cứ yên chí đi, chuyện đâu sẽ có đó.

Sở Tiên gật đầu, tiểu Dĩnh đứng bên cạnh ôm chặt cánh tay hắn.

_Không sao đâu. Sở Tiên an tâm lắc đầu an ủi cô.

Hồng Thành Hải ở bên cạnh cười phá lên:


_Em dâu tiểu Dĩnh không cần căng thẳng đâu, mấy vụ này dễ giải quyết thôi.

Chuyện nhỏ, đối với hội Pháp Đại Nguyệt mà nói, đánh đập một thương nhân giàu có là chuyện nhỏ, mà bảo lãnh một người ra cũng là chuyện nhỏ nốt.

Rất nhanh sau đó cảnh sát cũng tới nơi, nhưng trước đó xe cứu thương còn tới nhanh hơn cả xe cảnh sát, vài nhân viên y bác sĩ nhanh chóng dìu ba con Phong Hoả lên xe, còn tám tên du côn kia vẫn nằm yên vị trên đất, không có ai thèm ngó ngàng tới chúng.

_Lên xe! Hừ, nhãi ranh, nứt mắt ra mà đã có ý đồ mưu sát thương nhân giàu có à, ta xem ngươi sống sao, đợi ngồi tù bóc lịch đi!

Lần này tới cũng vẫn là người trung niên cảnh sát ban sáng, nhìn thấy hội Sở Tiên thì liền tươi cười lạ thường, cầm còng tay đi về phía hắn.

"Pặc!" Sở Tiên tóm lấy cánh tay hắn, nói bằng giọng lạnh lùng:

_Chú ý nhé, tôi không hề ra tay, nếu mà anh không biết cách làm việc thì tốt nhất bỏ nghề cảnh sát đi!

_Hửm? Người trung niên đó cảm nhận được sự đau đớn từ lực tay Sở Tiên truyền tới, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn thấy hội quan to Hồng Thành Hải đứng ở bên cạnh găm ánh nhìn vào hắn thì liền nhanh chóng vung tay ra.

_Đi cùng chúng tôi tới đồn cảnh sát để phối hợp điều tra!

_Đương nhiên là không thành vấn đề. Sở Tiên gật đầu sau đó ngồi lên xe cảnh sát, nhìn về hướng hội tiểu Dĩnh vẫy vẫy tay.

Bọn Pháp Đại Nguyệt cũng nhìn theo hướng Sở Tiên mỉm cười cứ như thể tiễn một người bạn vừa mới tan làm thôi vậy.

Tam Kiếm và Tứ Kiếm cũng bị còng tay giải đi.

Vừa là xe cảnh sát vừa là xe cứu thương tới thu hút rất nhiều sự chú ý của người xung quanh, nhưng khiến Sở Tiên không ngờ tới đó là qua sự việc ngày hôm nay, cửa hàng bể thuỷ sinh của hắn ta danh tiếng đột nhiên nổi lên như cồn.

_Dã man thật đấy, ra tay thẳng thừng như muốn lấy mạng người ta vậy, đúng là ăn phải gan hùm tim báo đây mà, đến khi vào ngục thì các ngươi cứ xác định là ở đấy đến đến cuối đời. Người trung niên vẫn đang nắm lấy cánh tay dần tím lên bởi cú nắm nhẹ khi nãy của Sở Tiên, mặt mũi xám xịt lầm bầm nói.


_Giết người? Hoá ra tội danh cũng giống như đội mũ vậy, đội phải ai người đó chịu! Sở Tiên lạnh nhạt cười hắt, rồi sau đó nhắm mắt lại.

_Hừ, tới đồn cảnh sát ngươi sẽ biết cái mũ ấy là hoàn toàn có thật. Người trung niên đó nanh ác đe nạt bọn họ.

Xe cảnh sát mau chóng dừng ở chỗ cửa đồn cảnh sát, người trung niên đó mở cửa xe, sau đó liền túm lấy bọn họ ra lệnh:

_Đi vào!

"Huỵch huỵch huỵch!"

Thế nhưng vào đúng lúc đó, bốn quân nhân mặc trang trang phục quân nhân lập tức bước tới, đưa ngay ra một văn kiện:

_Mấy đồng chí cảnh sát, mấy người này chúng tôi cần mang đi, xin các đồng chí phối hợp cho.

Người cảnh sát trung niên hơi sững sờ, sau đó nhìn thấy văn kiện trên tay của người quân nhân kia nét mặt lộ ra vẻ khó coi:

_Nhưng đây là phạm nhân chúng tôi bắt được đem về điều tra.

_Tháo còng tay ra chúng tôi cần phải mang mấy người này đi rồi! Mấy quân nhân đó không hề trả lời hắn chỉ nói gọn lỏn như vậy.

Sắc mặt của người trung niên kia vô cùng khó coi, gật đầu một cái rồi bất đắc dĩ mở còng tay cho Tam Kiếm Tứ Kiếm.

_Xin mời ba vị! Một quân nhân bước về phía Sở Tiên làm một động tác mời.

Sở Tiên nhìn người trung niên kia cười đểu rồi đi theo sau mấy người đó rời đi.

Nhìn thấy trên mặt hắn nở nụ cười ngạo nghễ như vậy thì trong lòng bắt đầu run rẩy:

_Moá nó, cái tên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào chứ, đánh Phong Bắc Xuyên một trận mà lại không hề hấn gì, hơn nữa lại có cả bên quân nhân tiếp tay cho, gia thế chắc khủng lắm, không biết hắn có thù dai không nữa.

Nghĩ tới đây, người cảnh sát trung niên ấy liền đổ mồ hôi tay lạnh, nhanh chóng bước vào trong cục cảnh sát bẩm báo lại sự tình cho lãnh đạo.

Đúng như Pháp Đại Nguyệt nói, bọn họ chỉ như đi dạo một vòng rồi quay trở về.

Sở Tiên cảm ơn mấy vị quân nhân đó rồi đi về phía hội tiểu Dĩnh.


_Về rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi. Tiểu Dĩnh thấy hắn đi tới cũng lập tức chạy ra trước mặt vui vẻ nói.

_Ừm. Sở Tiên nhìn cô cười hiền, sau đó nói với Trương Tiêu Hoa một tiếng, tiếp sau đó cùng hội Pháp Đại Nguyệt tới quán cơm.

Trong cùng lúc ấy, ở trong một bệnh viện tốt nhất của thành phố Thanh Hải, Phong Hoả nhìn vào trong gương thấy khuôn mặt đẹp đẽ của mình bị biến dạng đến thảm thương, rít lên ác liệt.

_Ba, lần này tuyệt đối không thể tha cho bọn chúng được, con muốn kiếp sau chúng cũng vẫn phải ngồi tù bóc lịch mới cam lòng.

_Yên tâm đi! Phong Bắc Xuyên rầu rĩ:

_Hắn ta vĩnh viễn không ra được khỏi ngục đâu, hơn nữa ta sẽ để chúng sống không bằng chết.

Phong Bắc Xuyên lần này cáu giận thật sự, hắn nhất định phải huy động bằng hết các mối quan hệ của mình để đẩy hội Sở Tiên vào trong tù không có ngày thấy ánh mặt trời, khiến chúng ở đó chết trong sự hối hận.

_Phải vậy. Phong Hoả gật đầu cái rụp, chạm nhẹ lên vết thương trên mặt mà hắn trực trào nước mắt:

_Cái tên chết tiệt đó, đáng băm chết, ba à, ba phải tìm người...

_Điện thoải của thị trưởng Lí, đừng có lên tiếng. Phong Hoả còn chưa nói xong thì Phong Bắc Xuyên nhìn vào điện thoại đang rung liên hồi của mình nhắc nhở hắn, sau đó liền bắt máy.

_Cái gì? Rất nhanh sau đó, Phong Bắc Xuyên kích động tới mức đứng phắt dậy.

_Thị trưởng Lí, anh nói sao kia?

Phong Bắc Xuyên kích động hỏi lại lần nữa, sau đó tay hắn nắm chặt điện thoại, cơ thể run rẩy lên, từng đợt lạnh ở sống lưng cứ thể nổi lên, anh mắt hắn trở nên tê dại.

_Ba, chuyện gì vậy? Phong Hoả thấy ba mình tự dưng biến sắc như vậy liền gấp rút hỏi.

_Thằng nhãi đấy được quân nhân đưa đi rồi, hơn nữa còn được thả ngay sau đó.

Phong Bắc Xuyên thất sắc đáp.

Phong Hoả cả người tê dại đi, miệng há to không nói được gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận