Ta Có Thể Biến Thành Cá

Trương Tiểu Hoa khẽ nhíu mày nhìn bọn họ vài lần, đưa tay tiếp nhận bảng biểu, khi nàng nhìn đến nội dung điền bên trên thì trên mặt lộ ra cười lạnh.

- Thượng Kinh, Thiên Thành, Thâm Hải, ba thành thị gia nhập liên minh, phí gia nhập liên minh ba trăm vạn.

- Đúng vậy, đây là những thành thị và phí dụng để chúng ta gia nhập liên minh. Trương tổng cân nhắc một chút, có một số thành thị ta cảm thấy hãy để cho người địa phương đến đảm nhiệm thì tốt hơn, như vậy sẽ bớt rất nhiều phiền toái.

Thanh niên đứng giữa mỉm cười nhìn nàng.

- Ha ha.

Trương Tiểu Hoa nhìn bọn họ cười trào phúng:

- Có thể, giá nhập hàng dựa theo giá thị trường của chúng ta, nếu các ngươi đồng ý thì ba thành phố này liền cho các ngươi.

Vài thanh niên hơi sửng sốt, nụ cười trên mặt biến mất, có chút lạnh lùng nhìn Trương Tiểu Hoa:

- Trương tổng ngài phải cân nhắc rõ ràng, có một số thành thị không phải ngươi nghĩ mở tiệm là có thể mở, không có bối cảnh thì hai ngày ba bữa sẽ có người đến quấy rầy, sao không giao cho chúng ta, mọi người cùng có lợi, các ngươi cũng có thể bớt được rất nhiều phiền toái, không phải sao?

- Nói như vậy các ngươi chính là địa đầu xà?

Sắc mặt Trương Tiểu Hóa có chút khó xử.

- Chúng ta không phải, nhưng vài địa phương xác thực có địa đầu xà, hơn nữa bọn họ cực kỳ đáng ghét. Không có quan hệ gì thì cho dù thực lực Bể Thủy Sinh Tiên Cảnh các ngươi hùng hậu cũng rất khó mở cửa tiệm. Chúng ta đúng lúc có quen biết vài người, có thể giải quyết chuyện này.

Thanh niên đứng giữa nhìn nàng, lại khôi phục tươi cười:

- Giao cho chúng ta, các ngươi có thể bớt được rất nhiều phiền toái, bằng không ba thành thị này các ngươi tuyệt đối không vào được, thế nào? Cùng chúng ta hợp tác đi!

- Các ngươi đang uy hiếp sao?

Trương tiểu hoa có chút tức giận nhìn bọn họ.

- Người đẹp đừng nóng giận mà, tức giận sẽ không đẹp.

Một gã thanh niên có chút ngả ngớn nói, ánh mắt nóng bỏng nhìn nhìn Trương Tiểu Hoa:

- Người đẹp, buổi tối mời ngươi ăn bữa cơm, chúng ta thảo luận một chút về chuyện gia nhập liên minh.

- Ngươi...

Trương Tiểu Hoa tức giận nhìn gã thanh niên.

- Đưa cho ta.

Sở Tiên ngồi một bên nhìn từ đầu tới đuôi bốn tên thanh niên có chút hung hăng càn quấy này, sau đó nói với Trương Tiểu Hoa.

- Vâng, ông chủ.

Trương Tiểu Hoa hít một hơi thật sâu, đưa bảng biểu của bọn họ cho hắn.

- Ồ? Hóa ra vị soái ca này chính là ông chủ Bể Thủy Sinh Tiên Cảnh nha, vừa đúng lúc chúng ta nói chuyện đi.


Thanh niên đứng giữa nhìn Sở Tiên, vẻ mặt tùy ý nói.

Sở tiên cười cười,

Ánh mắt lướt qua nội dung trên bảng, nhẹ nhàng xé thành hai nửa, vo lại ném vào thùng rác, nhìn về phía Trương Tiểu Hoa:

- Về sau không cần nói chuyện cùng đám rẻ rách này.

Mấy tên thanh niên nhìn động tác của Sở Tiên và lời hắn mới vừa nói, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống.

- Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không.

Thanh niên đứng giữa cay độc nhìn hắn.

- Ta đang làm cái gì?

Sở Tiên đứng lên lạnh lùng nhìn bọn họ:

- Còn cần ta nhắc lại lần nữa sao?

- Được lắm, ta thấy ngươi là không biết trời cao đất rộng.

- Tiểu tử, rất cuồng vọng nha, ngươi có tin hay không ta cho ngươi mở cửa hàng không nổi?

- Ngươi có biết ngươi đã đắc tội phải người vĩnh viễn ngươi không nên đắc tội hay không?

Mấy tên thanh niên nhao nhao lên, ánh mắt lồng lộn nhìn chòng chọc hắn.

Chuyện bên này xảy ra, đằng sau yến hội mọi người trong phòng đều chú ý, Vương Chi Tinh nhìn mấy tên thanh niên kia, cau mày đi tới, một số người đến gia nhập liên minh cũng tiến đến.

Sở Tiên nhìn mọi người, lại đưa mắt nhìn bốn gã thanh niên, lạnh lùng nói:

- Một lũ ngu ngốc ở chỗ này uy hiếp ai? Để ta không mở nổi Bể Thủy Sinh Tiên Cảnh? Ngươi tới thử xem?

- Một đám rẻ rách cầm ba trăm vạn phí gia nhập liên minh đã muốn có được quyền gia nhập liên minh ở ba thành phố cao cấp nhất, các ngươi có não không hả?

Sở Tiên mắng thẳng vào mặt bốn gã thành niên. “Mẹ nó, gặp qua trang bức nhưng chưa từng thấy qua trang bức như vậy, tuy rằng bọn họ có tư cách trang bức, nhưng mình cũng không sợ, đơn giản đều là dựa vào bối cảnh kiêu ngạo thôi, hiện tại chính là xem ai bối cảnh khủng hơn.”

“Luận đến bối cảnh, bây giờ mình không ngán bố con thằng nào.”

- Ngươi...

Bốn gã thanh niên sắc mặt biến đổi lớn, bọn hắn thật không ngờ người trước mắt này không kiêng nể gì cả còn mắng cả nhóm bọn hắn, nói bọn họ đần độn? Loại chuyện này bọn họ tới bây giờ chưa bao giờ gặp.

- Tiểu tử, ta thấy ngươi thật sự là không muốn tốt lành, ngươi có tin hay không hôm nay ta cho tiệm Bể thủy sinh của ngươi đóng cửa.

- Ngươi dám nói như vậy, ngươi sẽ hối hận cả đời.

Mấy tên thanh niên mặt mày hung tợn trừng mắt nhìn Sở Tiên, miệng uy hiếp nói.


- Làm sao vậy? Ba trăm vạn đã đòi quyền ở ba thành phố cao cấp? Ta không có nghe lầm chớ?

Lúc này, Vương Tinh ở một bên đã đi tới, có chút khó tin nhìn mấy tên thanh niên:

- Ta nói các vị, buổi sáng quên uống thuốc sao? Chưa nói thành thị cấp một có cho gia nhập liên minh hay không, cứ cho là cho phép đi, ba trăm vạn đã muốn nắm giữ? Các ngươi đầu óc nghĩ cái gì?

- Đúng vậy, ba trăm vạn cho ba thành thị cấp một, thật đúng là hài hước.

Vương Đại Phú ở đằng sau cũng trực tiếp mở miệng nói, bất quá hắn không giống Vương Tinh xúc động như vậy, trong lòng còn có một tia băn khoăn.

- Đúng nha, ba trăm vạn đã muốn nắm thành thị cấp một, thật đúng là vớ vẩn.

- Kiêu ngạo, thật sự là quá kiêu ngạo, ba trăm vạn, ngay thành thị cấp hai cũng chưa chắc lấy nổi, đừng nói là thành thị cấp một.

Phía sau một ít người tiến đến gia nhập liên minh cũng nhỏ giọng xì xào bàn tán, nhìn bốn gã thanh niên trước mắt giống như nhìn bọn thần kinh không bình thường.

- Im miệng!

Một gã thanh niên xoay người hướng tới mọi người gào lên, mặt đỏ bừng nhìn Sở Tiên hung ác:

- Tiểu tử, rất nhanh ngươi sẽ phải van xin chúng ta, đến lúc đó chúng ta muốn không phải là ba thành thị cấp một này nữa đâu, ngươi chờ đó.

- Muốn ở Bắc Kinh mở tiệm, ta xem ngươi làm thế nào mở nổi. Tại đây ta nói thẳng cho ngươi biết, ngươi sẽ vì lời nói vừa rồi mà hối hận cả đời.

Thanh niên đứng giữa giơ tay chỉ vào mặt Sở Tiên, sắc mặt dữ tợn nói.

- Đần độn, Sở Tiên vừa rồi nói quả nhiên không có sai, các ngươi chính là đần độn, tự cho mình là con ông cháu cha liền dám ngông cuồng như thế, cha mẹ các ngươi nếu biết nhất định sẽ tức chết.

Vương Tinh nhìn bốn người bọn họ, nhịn không được trực tiếp mở miệng mắng:

- Mẹ nó, người không biết còn tưởng rằng các ngươi là xã hội đen, muốn gia nhập liên minh lại còn đến uy hiếp, sao các người không ăn cướp luôn đi? Thật sự là chưa từng thấy thể loại nào như các ngươi, các ngươi không phải nói hôm nay khiến cho Bể Thủy Sinh Tiên Cảnh đóng cửa sao? Nào, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi làm cho hắn đóng cửa như thế nào.

- Định mệnh, ngươi quản con mẹ nó chuyện gì?

Một gã thanh niên xoay người, bước hai bước về phía Vương Tinh, ánh mắt hung ác trừng hắn.

- Oh shit, bốn tên kiêu ngạo này ở đâu chui ra? Muốn ăn đòn đúng không?

Lúc này, vài thanh niên bên cạnh Vương Tinh cũng lập tức tiến lên, xắn tay áo rất có một loại tư thế một lời không hợp sẽ bụp luôn.

Vương Tinh khinh thường nhìn mấy người, không biết bốn tên to mồm này ở đâu mọc ra. Không nói hiện tại Sở Tiên cho hắn lợi ích to lớn, Sở Tiên với biểu ca hắn còn có quan hệ, còn có nhân vật lớn sau lưng Sở Tiên nữa, cho nên Vương Tinh không sợ hãi chút nào đứng ra.

Về phần thân phận bốn người này, hắn không cần để ý tới. Cho dù bọn họ có khả năng đến từ Bắc Kinh, hắn vẫn không có gì lo lắng.

- Bốn tên ngu ngốc này cút ngay, không nên ở chỗ này ảnh hưởng chúng ta.

Sở Tiên lạnh lùng nói với bốn gã thanh niên.


- Đúng vậy, cút đi, bốn thằng nhãi con quy củ đều không hiểu còn muốn đua đòi làm xã hội đen.

- Bốn người các người đầu óc có vấn đề à, hiện tại nếu đem chuyện của các ngươi đăng lên Internet, các ngươi có biết sẽ ăn rất nhiều gạch hay không?

- Tự cho là có chút bối cảnh liền kiêu ngạo, ngươi đến Đại Từ thị của chúng ta thử đi, cho các ngươi nằm trên cáng mà đi ra ngoài.

Có Vương Tinh xuất đầu, phía sau những người muốn gia nhập liên minh cũng nói theo hắn, bọn họ từng người đều là người có tài sản hơn nữa là còn có quan hệ, sẽ nể nang vài tiểu tử thối này sao?

Trong nháy mắt, mặt bốn người đỏ bừng, những tiếng nói xung quanh làm bọn hắn xấu hổ vô cùng, trong lòng cực kỳ nghẹn khuất, khó chịu trừng mắt nhìn Sở Tiên.

- Còn chưa cút? Chỗ này của ta không hoan nghênh các ngươi.

Sở tiên nhìn hắn nói thẳng.

- Được, tốt lắm.

Thanh niên đứng giữa cắn chặt răng:

- Ngươi chờ đó cho ta.

Thanh niên nói xong, đi thẳng ra ngoài, ba người còn lại cũng theo sát phía sau.

Khi đến bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực như bố đời, ngược lại lúc rời mặt cúi gầm, bước nhanh ra ngoài.

- Thật sự là ngu ngốc.

Vương Tinh nhìn bốn người bọn họ, khinh thường nói một câu.

Sở tiên cười cười:

- Đa tạ các vị, giữa trưa Tiên Cảnh chúng ta có chuẩn bị cơm, mọi người có thể ở lầu 7 khách sạn ăn cơm. Buổi chiều thời điểm gia nhập liên minh thành công chúng ta sẽ thông báo, cảm tạ các vị cổ động.

- Đâu có đâu có, Sở tổng khách khí.

- Sở tổng thật sự là hào sảng, hi vọng ta có thể có cơ hội cùng Sở tổng hợp tác.

Hiện tại mọi người phía dưới đã biết vị thanh niên này là ông chủ Bể Thủy Sinh Tiên Cảnh, cho nên liên tục nói lời khách sáo.

Sở Tiên cười cười, sau đó mang theo Trương Tiểu Hoa cùng Vương Tinh, Vương Đại Phú mấy người đi tới lầu 7 khách sạn.

- Mẹ kiếp, cục tức này ta nuốt không trôi, nếu không cho tiểu tử kia táng gia bại sản, Chu Tam ta quyết không bỏ qua.

Bốn gã thanh niên đi ra từ khách sạn, mặt mày khó chịu nói.

- Một tiểu tử đến từ thành phố nhỏ như Hải Thanh mà lại dám hung hăng càn quấy như thế, xem ra hắn bị này lợi ích của Bể Thủy Sinh làm mờ mắt.

- Còn có thằng già ia dám nói như thế với chúng ta, nhất định cho hắn biết kết cục việc đắc tội chúng ta.

- Ta gọi cuộc điện thoại đã.

Thanh niên đứng giữa lấy điện thoại di động ra.

- Đúng rồi Hà ca, trước kia cha ngươi có một cấp dưới bây giờ làm ở Cục Công Thương Kinh Hải mà, chúng ta ngay bây giờ cho cái tiệm của tên nhóc kia đóng cửa.

Thanh niên đứng giữa gật gật đầu, bấm gọi Cục trưởng Cục Công Thương.

Nhưng mà rất nhanh, sắc mặt của hắn âm trầm xuống.

- Được, ta biết rồi, quấy rầy Văn thúc thúc.


Thanh niên vẻ mặt âm trầm cúp điện thoại:

- Bối cảnh tên kia không đơn giản, bảo sao lại kiêu ngạo như thế.

- Hà ca, sao thế?

Một gã thanh niên tò mò nhìn hắn, vội hỏi.

- Có chút bối cảnh, người Cục Công Thương không dám hỗ trợ.

Thanh niên mặt âm trầm nói.

Thời điểm khai trương lần trước Cục Công Thương không ăn được gì của Sở Tiên đã muốn đóng cửa tiệm rồi. Nhưng sau đó đột nhiên lại nghe nói Phong Bắc Xuyên bị ông chủ tiệm này hành hung một trận, hơn nữa đánh cả đám bọn họ nhưng sau khi bị cảnh sát bắt, lúc đưa đến cổng Cục Cảnh Sát bị vài tên hải quân chặn lại rồi trực tiếp thả người.

Điều này làm cho Cục Cảnh Sát và Cục Công Thương đều chấn động, đối với thương gia có được hậu trường thần bí như vậy bọn họ cố hết sức tránh được thì tránh.

Hiện tại muốn bọn họ tiếp tục đi tìm tiệm này phiền toái, chuyện đùa, vạn nhất đối phương bối cảnh quá lớn chính mình chẳng phải là muốn chết, huống chi người tìm mình đến làm việc là một ít con cháu cấp trên không lớn lắm.

- Đậu má, ta ở Kinh Hải không quen biết nhiều người, chúng ta chỉ có thể chờ Bể Thủy Sinh Tiên Cảnh khai trương ở Bắc Kinh, đến lúc đó ta xem hắn làm sao mà mở được cửa hàng.

Vài tên thanh niên sắc mặt dữ tợn, xám xịt chạy về thành phố của mình.

- Ha ha, vừa rồi mấy tên kia tiểu tử thật đúng là như đùa, nếu kế tiếp có người còn dám giở trò ngáng chân Bể Thủy Sinh Tiên Cảnh mà nói thì ngươi tìm cứ biểu ca ta, tìm hắn trên cơ bản mọi chuyện cần thiết đều có thể giải quyết.

Khách sạn quốc tế Lôi Trạch trong phòng ăn lầu 7, Vương Tinh cười nói.

Sở tiên cười gật gật đầu:

- Chính là vài tên con ông cháu cha kiêu ngạo mà thôi, Vương đại ca, ngươi định khi nào thì khai trương Bể Thủy Sinh Đài Loan, ta sẽ chuẩn bị thật tốt.

- Chậm nhất hẳn là một tháng đi, ta đã phái người đi Đài Loan tìm cửa hàng rồi.

Vương Tinh vừa cười vừa nói.

Đài Loan tương đương với một tỉnh lớn, hơn nữa kinh tế cực kỳ phát triển, nếu ở đó mở cửa hàng thì sinh ý có thể còn tốt hơn so với Kinh Hải.

Vừa mới bắt đầu, Sở Tiên cũng không đem Đài Loan tính vào trong phạm vi liên minh, trên thực tế, Hongkong hắn cũng không tính vào.

Một là sản lượng Bể Thủy Sinh khả năng không cung ứng được, hai là hắn chuẩn bị thâu tóm đại lục trước, sau đó mới mở rộng ra phía ngoài. Tuy nhiên Vương Tinh muốn làm ở Đài Loan, hơn nữa nộp phí gia nhập liên minh cũng đủ thành ý, Sở Tiên suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Lúc chiều, Sở Tiên và bọn Trương Tiểu Hoa cùng nhau sàng lọc những thương nhân muốn gia nhập liên minh. Nhìn những bảng báo giá Sở Tiên phi thường vừa lòng.

Bởi vì điểm nóng Bể Thủy Sinh Tiên Cảnh này, những người muốn gia nhập liên minh đều đưa ra mức gia vượt quá giá quy định của Tiên Cảnh năm sáu chục vạn, thậm chí trên trăm vạn.

- Tính tổng, tổng cộng hơn một trăm thành phố, phương diện thu phí gia nhập liên minh đã mang về cả ức.

Một hai ức phí gia nhập liên minh không phải là khoảng thu nhập chân chính của Bể Thủy Sinh Tiên Cảnh. Thời điểm những thương nhân gia nhập liên minh mở cửa hàng mới thực sự là lúc kiếm tiền.

Đến lúc đó, những thứ chuẩn bị bán cho hơn một trăm cửa hàng khai trương, đó là con số doanh thu vượt qua bốn, năm ức.

Hơn nữa một thời gian rất dài sau đó, Bể Thủy Sinh Tiên Cảnh chỉ vẻn vẹn một tháng kim ngạch xuất hàng sẽ ít nhất là năm, sáu ngàn vạn, đây là một khoản lãi ròng. Hơn nữa còn sinh ý ở vài cửa hàng của chính mình ở thành thị cấp một, mỗi tháng kiếm hơn ức là chuyện bình thường!

Trong khoảng thời gian ngắn, hai công ty Bể Thủy Sinh Tiên Cảnh và Hải Xà Tiên Cảnh đã mang đến cho Sở Tiên lợi ích thật lớn.

Hai công ty tính ra một năm thu về hai, ba mươi ức là không có vấn đề.

Vài năm sau, Sở Tiên đã có thể coi như là đại thổ hào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận