Ta Có Thể Biến Thành Cá

Dịch: Vô Thần

Biên: Cẩu ca

Nhóm: Cá.

Lúc này, Sở Tiên đứng trên tàu hộ vệ thấy chiếc quân hạm đang dừng lại trên mặt biển thì cũng hơi sững sờ, nhưng hắn không ra lệnh lái tàu hộ vệ rời đi mà vẫn dựa theo lộ tuyến cũ.

Sở Tiên hơi do dự, sau đó cầm điện thoại ra gọi cho Thạch lão.

- Alo, Tiểu Tiên à, gọi điện thoại cho ta có chuyện gì không?

Thạch lão vừa nghe điện thoại của Sở Tiên, không hề vòng vo trực tiếp hỏi hắn.

Từ sau khi trục vớt xong bảo tàng, Sở Tiên và Thạch lão cũng không có liên lạc lại, quan hệ của hai người cũng không có tồn tại tình thân hay là tình bạn. Chỉ là Thạch lão còn thiếu hắn một món nợ ân tình.

- Thạch gia gia, lúc ta đi ngang qua vùng biển Hoàng Hải có phát hiện một ít đồ tốt, món đồ đó rất đáng giá, nhưng ta lại không có khả năng lấy nó về, cho nên nghĩ đến Thạch gia gia.

Sở Tiên vừa cười vừa nói.

- Ồ? Chẳng lẽ ngươi tìm được bảo tàng thuyền đắm?

Ở đầu dây bên kia Thạch lão trên mặt lộ ra vẻ hứng thú, hiếu kỳ hỏi.

- Không phải.

Sở Tiên khẽ lắc đầu:

- Là vàng cát, ta phát hiện ra một mỏ vàng cát ở dưới đáy biển, sản lượng cực kỳ lớn.

Thạch lão đang uống trà nghe xong lời của hắn, trên mặt ngẩn ra, ngồi thẳng thân thể của mình:

- Thật sự là vàng cát chứ?

- Không sai.

Sở Tiên xác nhận nói:

- Là vàng cát, hơn nữa lại có thể dễ dàng khai thác.

Thạch lão trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi do dự xong nói thẳng:

- Được lắm, bây giờ cậu có thời gian không? Mau qua đây một chuyến.


- Tất nhiên là có.

Sở Tiên gật đầu cười:

- Thạch gia gia, ở trên biển ta có gây dựng một thế lực nhỏ.

Thạch lão nghe Sở Tiên đột nhiên nói câu này, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nghĩ đến chuyện phát sinh đêm hôm qua, sắc mặt hơi biến sắc, trầm mặt hỏi:

- Đoàn hải tặc? Sự việc ngày hôm qua là cậu làm?

- Chuyện ngày hôm qua Thạch gia gia ngài cũng biết hả?

Sở Tiên hơi kinh ngạc, nhưng hắn vẫn đem chuyện phát sinh ngày hôm qua kể lại nói một lần cho Thạch lão nghe:

- Thạch gia gia, thế lực này ở trên biển này là ta cùng vài người bạn cùng nhau xây dựng, thế lực này sẽ không hoạt động ở những vùng phụ cận của quốc gia chúng ta, cũng sẽ không làm ra những chuyện giết người phóng hỏa, sự việc ngày hôm qua chỉ là việc ngoài ý muốn.

Thạch lão nghe Sở Tiên nói, sắc mặt không ngừng biến ảo.

Sở Tiên nghe được phía đối diện đang trầm mặc, nên cũng không nói gì, sở dĩ hắn chủ động kể lại chuyện phát sinh hôm qua kể cho Thạch lão nghe, chủ yếu là vì người nhà của hắn.

Trước mắt, Sở Tiên không sợ đối mặt bất kỳ thế lực nào, bất kỳ quốc gia nào, nhưng đối mặt với tổ quốc của mình, hắn vẫn có tình cảm sâu nặng, hắn cũng không muốn biến mình thành tội phạm truy nã của quốc gia. Mặt khác vấn đề hắn quan tâm chính là người nhà của hắn, hắn không muốn vì mình mà khiến người nhà của mình gặp phải những nguy cơ cùng những trói buộc không đáng có.

Sở Tiên gọi cú điện thoại này cũng không nói quá nhiều việc, sự việc xảy ra ngày hôm qua không thể qua mặt được quốc gia, những hành động của hắn cũng hơi quá đáng, cho nên hắn lo ngại quốc gia huy động quân đội đến bao vây càn quét hắn, mặc dù hắn không sợ, nhưng đó là việc mà hắn hi vọng không xảy ra.

Ngoài ra Sở Tiên vẫn hơi lo lắng việc đám người kia sau này sẽ gây bất lợi cho cha mẹ của mình, cho nên hắn gọi cú điện thoại này, đem sự việc của mình nói với Thạch lão.

Thạch lão đã từng nói, chỉ cần hắn không làm ra những chuyện phản quốc, cùng những việc đại nghịch bất đạo, ông ấy sẽ giúp hắn một lần.

Lần này xem như Sở Tiên cần một lần trợ giúp đó.

Nhưng Sở Tiên không muốn vì sự việc lần này mà mất đi mối quan hệ này, cho nên hắn đem chuyện mình đã từng gặp một mỏ vàng cát nói cho Thạch lão.

Sở dĩ Sở Tiên nói ra vị trí mỏ vàng cát, vì lấy số lượng người cá hiện tại của Sở Tiên mà muốn khai thác hết nơi đó tốn rất nhiều thời gian cùng sức lực, cho nên dù mỏ vàng đó ít nhất có giá trị đến mấy tỷ nhưng hắn cũng không quan tâm. Hắn chủ động báo vị trí mỏ vàng cho Thạch lão xem như trao đổi lợi ích giữa hai người.

- Chỉ cần cậu không làm những chuyện nguy hại đến quốc gia, ở bên ngoài cậu làm những chuyện gì cũng không liên quan đến chúng ta.

Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến thanh âm cam kết của Thạch lão.

Sở Tiên nghe xong câu trả lời của Thạch lão, trên mặt lộ ra mỉm cười:

- Thạch gia gia ngài yên tâm đi, dù sao đây cũng là tổ quốc của ta, là nhà của ta, về sau ta sẽ không bao giờ hoạt động ở vùng biển nước nhà đâu.


- Ha ha, ở trong nước ngươi cứ ngoan ngoãn là được, còn ở nước ngoài, ngươi làm gì chúng ta cũng không quản được.

Thạch lão nghĩ thông suốt điểm này, vừa cười vừa nói.

Thạch lão rất xem trọng thanh niên có thể khống chế cá Dunkleosteus, ông vẫn có cảm giác hắn nhất định rất phi phàm, với lại chỉ cần hắn không làm loạn ở trong nước, thì những nơi khác hắn muốn làm gì thì làm. Còn về chuyện xảy ra ngày hôm qua, Thạch lão tin tưởng những điều Sở Tiên nói là sự thật.

Về việc hắn phế đi 2 người, Thạch lão cũng không để ý, dù sao là do đám người kia khiêu khích người khác trước, hành động của hắn cũng chỉ là trả thù mà thôi.

- Vậy cám ơn Thạch gia gia, à đúng rồi, Thạch gia gia, ở trên biển ta gặp một chiếc quân hạm, ta nghĩ khả năng sẽ bị những người hôm qua ta trả thù ở trên tàu kia nhận ra, cho nên, hắc hắc.

Sở Tiên nói, ngượng ngùng cười cười.

- Ngươi nha, về sau không nên phách lối như vậy nữa.

Thạch lão lắc đầu:

- Chút chuyện nhỏ nhặt như vậy thì ngươi tìm Tiểu Pháp là được rồi.

- Vâng Thạch gia gia, vậy chúng ta ngày mai gặp!

Sở Tiên cười cười, cúp điện thoại.

“Có quan hệ rất sâu với ông trùm vận chuyển ở nước Mỹ, quan hệ không tầm thường với người thừa kế gia tộc lớn nhất nước Anh, xem ra hắn càng ngày càng không đơn giản, được rồi, bỏ đi, cái tên thanh niên này, hắn có thể lăn lộn thành dạng gì ở trên thế giới này thì phải xem năng lực của bản thân hắn.”

Thạch lão cười lắc đầu, ông đã xác định không quan tâm tới việc Sở Tiên thành lập đoàn hải tặc.

Giống như việc Sở Tiên lo lắng, Thạch lão cũng biết rõ, gốc rễ của thanh niên này là ở Trung Quốc, người thân của hắn ở Trung Quốc, chỉ cần có hai điểm này, như vậy đủ rồi.

Chỉ là điều Thạch lão vĩnh viễn cũng không ngờ tới chính là không lâu sau thành tựu mà thanh niên này đạt tới khiến ông cũng phải giật mình.

- Thuyền cá trước mặt, hãy dừng lại để chúng tôi kiểm tra.

- Thuyền cá trước mặt, hãy dừng lại để chúng tôi kiểm tra.

Lúc này, Sở Tiên nhìn thấy quân hạm trước mặt thay đổi hướng đi, hướng về phía tàu hộ vệ của mình cách đó không xa hô lớn.

- Cho tàu dừng lại đi.

Sở Tiên nói một tiếng với Hổ Nhị, mỉm cười đứng lên boong thuyền, nhìn lướt qua từng quân nhân cùng những người mặt mũi có chút quen thuộc bên cạnh, hắn hơi nhếch môi cười, lấy điện thoại di động ra gọi cho Pháp Đại Nguyệt, Sở Tiên đem tình huống nói cho hắn biết.


Thời điểm hắn nói chuyện điện thoại xong, mấy quân nhân ở trên quân hạm phía đối diện đã cầm theo súng lên những chiếc thuyền nhỏ đi tới gần tàu hộ vệ, sau đó leo lên tàu hộ vệ được ngụy trang thành thuyền cá.

- Xin chào ngài, chúng ta là bộ đội hải quân, mời tiếp nhận việc kiểm soát của chúng ta.

Một quân nhân đi tới trước mặt bọn Sở Tiên, chào theo nghi thức quân đội, mặt không đổi sắc nói ra.

- Ta biết.

Sở Tiên nhìn bọn hắn gật đầu:

- Xin hỏi vị nào là cấp trên của các ngươi, ta vừa gọi điện cho thiếu tướng Pháp của các ngươi, rất nhanh các ngươi sẽ nhận được mệnh lệnh của cấp trên.

Đám hải quân vừa leo lên tàu hộ vệ nghe xong lời hắn liền sững sờ, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đầy bình tĩnh của Sở Tiên, họ cũng không hoài nghi lời hắn nói. Đám hải quân hiểu rất rõ những chuyện xảy ra hai ngày nay, cũng biết những người liên quan đến chuyện kia đều không phải những người bình thường.

Chỉ là bọn hắn không ngờ tới vị thanh niên trước mắt này có thể trực tiếp gọi điện thoại cho một thiếu tướng hải quân.

- Được rồi tiên sinh, trước khi thiếu tướng điện thoại ra chỉ thị, chúng ta sẽ không làm bất cứ việc gì quá phận.

Bọn hắn cũng không dám làm quá mức, chỉ cần không để bọn hắn rời đi là được, người dẫn đầu nói với Sở Tiên.

- Ừm.

Sở Tiên gật đầu, sau đó vừa cười vừa nói:

- Mấy người anh em, trên quân hạm của các người có bạn của ta, ta có thể đi lên chào hỏi được không?

Mấy tên hải quân khóe miệng giật giật, hơi do dự rồi gật đầu:

- Được!

Dưới ánh mắt nghi hoặc của đám người đang đứng trên boong thuyền chiếc quân hạm, Sở Tiên đi theo sau mấy tên hải quân đi lên trên quân hạm.

- Lại gặp mặt rồi.

Vừa trèo lên quân hạm, Sở Tiên nhìn nhóm người này, trên mặt lộ ra thần sắc mỉm cười.

- Sao các ngươi lại mang hắn tới đây? Nhanh lên bắt lấy phần tử khủng bố này.

Một phụ nữ kêu lên.

- Đúng vậy, bọn hắn bắt cóc con của chúng ta, nhanh bắt lấy tên này, bắn chết hắn.

Sở Tiên nhìn về phía mấy người phụ nữ vừa lên tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh:

- Ta không biết các ngươi đang nói cái gì, nhưng xem ra các ngươi gặp phải chuyện không hề dễ chịu.


- Vì sao không bắt hắn lại, các ngươi có thể đi lục soát thuyền của hắn, chỉ cần có thể lục soát ra có tàng trữ vũ khí thì có thể chứng minh hắn chính là phần tử phạm tội.

Sở Tiên khoanh tay đứng giữa đám người vây quanh, ánh mắt hí hửng nhìn đám người đang nhìn hằm hằm vào mình.

Ở bên kia, vị chỉ huy cao nhất của chiếc quân hạm mặt mũi đầy nghiêm túc nghe điện thoại của người nào đó, hắn chỉ nói từng tiếng “Tuân lệnh thủ trưởng”.

- Mọi người không nên ầm ĩ.

Tên chỉ huy này cúp điện thoại xong nhìn về đám người lớn tiếng nói:

- Mọi người trật tự, ta vừa nhận được chỉ thị của thủ trưởng, Sở Tiên tiên sinh không phải là phần tử khủng bố, mọi người có khả năng đã hiểu lầm.

- Sao hắn lại không phải, tay chân con của ta đều bị hắn đánh gãy.

Mẹ của Ngụy Vân kích động lớn tiếng nói.

- Ta không hề đánh gãy tay chân của hắn, cho dù lúc hắn ở sòng bạc trên du thuyền của ta phá hỏng quy củ, ta cũng không có đánh gãy chân tay của hắn.

Sở Tiên hướng phía mẹ Ngụy Vân lạnh lùng cười:

- Nhưng ta lại nhận được tin, những cửa hàng bán bể nguyên sinh của ta ở tỉnh Thanh Sơn và tỉnh Thanh Vân đều bị người ta bắt đóng cửa, ta không biết là ai làm, nhưng nếu để ta tìm ra, ta tuyệt đối không bỏ qua cho chúng.

- Ngươi, con...

Mẹ của Ngụy Vân nghe thấy lời nói đầy phách lối của hắn, không nhịn được muốn mở miệng mắng, nhưng lại bị cha Ngụy Vân đứng một bên lấy tay bịt miệng.

Sắc mặt cha Ngụy Vân rất khó xử, hắn nhìn biểu hiện của tên chỉ huy quân hạm hắn liền biết được lần này bọn hắn xem như nhận quả đắng, đối phương có bối cảnh rất kinh khủng. Có thể nói chuyện với lãnh đạo cấp cao của quân đội.

- Ha ha.

Sở Tiên khinh thường cười cười, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Vân đang nằm trên ghế sa lon, từ từ tiến đến.

- Dừng lại, ngươi muốn làm gì?

Mẹ của Ngụy Vân nhìn chằm chằm vào hắn, thét to.

- Không làm gì cả.

Sở Tiên nhún nhún vai, nhìn thấy Ngụy Vân ánh mắt tràn đầy oán độc đang nhìn mình:

- Ta đã nói qua, ngươi đã tặng ta một món lễ lớn, vậy ta cũng sẽ trả ngươi một phần lễ, đừng nghĩ đến việc trả thù ta, bởi vì nếu như có lần sau, hậu quả sẽ khiến các ngươi không thể nào chịu nổi.

- Ngươi đang uy hiếp chúng ta?

Cha của Ngụy Vân một bên khuôn mặt âm trầm nhìn Sở Tiên.

- Không, ta chỉ nói ra sự thật thôi, tương tự như việc lần này chẳng hạn.

Sở Tiên nhìn hắn rồi cười lớn, nụ cười không chút cố kỵ mang theo thần thái mình muốn làm gì thì làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận