Ta Có Thể Biến Thành Cá

Dịch: Dũng

Biên: Cẩu ca

Nhóm: Cá.

Vào lúc này, ở trong một cái mạch khoáng bảo thạch đã bị bỏ phế từ lâu, đám người đang tay cầm đèn pin cẩn thận quan sát xung quanh, trong tay đám người đó ai cũng thủ sẵn súng ống, như là đang phục kích ở nơi này vậy.

Ở đằng sau bọn họ có một cái hang động, chung quang vương vãi rất nhiều mẩu đạn ở dưới đất, không khí bao trùm lên nồng nặc mùi khói thuốc súng.

Trong cái hang động tối om om ấy lập loè phát ra một tia sáng yếu ớt, có thể đủ để nhìn thấy đã từng có người đi vào phía bên trong.

- Bọn họ chắc cũng vừa mới phát hiện ra chỗ này. Sở Tiên nhìn xung quanh đoán định, nhưng lại không phát hiện một bóng người nào cả, do dự một hồi rồi chầm chậm tiếp cận di chuyển vào phía bên trong.

Sở Tiên như một bóng đen chạy vụt qua, lao vèo vào bên trong động nhanh như chớp, người trần mắt thịt khó lòng bắt kịp được tốc độ ấy, tám thanh niên cầm súng đứng ở bên ngoài cũng không hề chú ý tới bóng đen ấy đã vào được bên trong từ lúc nào.

Ngay cả tới khi Sở Tiên đã bước vào bên trong hang động an toàn thì vẫn không có một ai phát hiện ra hắn.

“Năng lực sóng âm điều tra” Sở Tiên điều khiển tâm trí, sử dụng năng lực của mình mở ra trong não một màn ảnh, trong đó hắn nhìn thấy toàn cảnh tình hình đang diễn ra bên trong hang động.

“Cái mạch khoáng bảo thạch đã bị bỏ hoang từ lâu này cũng tầm được mười năm rồi, hang động này là do con người đào ra mà thành, cũng không hẳn là sâu lắm, ở trong này còn có khoảng hơn hai mươi người đang tập trung ở đây” Sở Tiên nhìn hình ảnh hiện ra rõ mồn một ở trong não, thầm phân tích trong đầu.

Đi theo phía sau, Sở Tiên không bao lâu sau đã gần bắt kịp đám hơn hai mươi người kia ở phía trước, hắn phát hiện ra, trong hội hơn hai mươi người này có thiếu nữ đi cùng người trung niên hắn đã chạm mặt trong trưa nay, ngoài ra còn có vài người Trung Quốc nói tiếng phổ thông nữa.

Còn lại toàn bộ là người Myanmar, nhìn khí chất và khí thế toát ra từ trên cơ thể của mấy người này, có thể nhìn ra bọn họ chắc là xuất thân từ quân nhân.

- Võ tổng, nơi này chính là mảnh đất chứa kho báu của vua cướp biển Cát Lí chăng? Một thanh niên chau chau mày quay sang hỏi người trung niên.

- Chắc là chuẩn rồi đấy. Võ tổng gật gù:

- Ta nghe Hàn Sơn tướng quân kể rằng, kho báu của vua cướp biển Cát Lí trước giờ chưa được ai khai quật ra, cũng chưa ai có vinh dự có được nó, lần này chúng ta được tiếp cận mạch khoáng bảo thạch đã bị bỏ phế từ lâu này chính là mảnh đất kho báu được lưu truyền trong dân gian, hẻm núi lớn Grand Canyon Cát Lí. [1]


- Thế nhưng dạo đó tất cả những người tới đây săn kho báu đều không tìm thấy kho báu ở trong hẻm núi lớn Grand Canyon này, có rất nhiều người cho rằng chuyện có tồn tại kho báu chỉ là truyền miệng, không phải sự thật, bây giờ xem ra kho báu đúng là có thật đấy, thế nhưng những người đi kiếm tìm trước kia sai ở chỗ kho báu không phải nằm ở đáy đại dương, mà chính là ở ngay phía bên cạnh trong mạch khoáng bảo thạch này.

- Võ tổng, chúng ta tốt số thật đấy, nếu như có thể tìm được ra mảnh đất chứa kho báu của vua cướp biển Cát Lí thật, thì chúng ta phát tài rồi, kiếm được một khoản đậm như vậy thì không còn gì phải lo nghĩ nữa. Cậu thanh niên nghe thấy vậy liền hưng phấn đáp.

- Ừm. Võ tổng trả lời lại bằng giọng mũi, hắn chỉ ừm một tiếng, thế nhưng trong ánh mắt đó không khó để nhận ra hắn ta không hề ưa hội người đi cùng bên cạnh, lạnh lùng như băng nhìn chăm chăm hội người Myanmar phía bên cạnh.

- Haha, Võ tổng, giá trị của mảnh đất chứa kho báu của vua cướp biển Cát Lí lên tới trên trăm tỉ ấy chứ đùa đâu, nếu như chúng ta thật sự có được nó, chúng tôi chắc chắn sẽ hậu đãi anh, không để anh bị thiệt đâu. Ở cạnh đó một ông lão râu ria xồm xoàm người Myanmar bỗng nhiên xổ ra một tràng tiếng phổ thông lưu loát.

Thế nhưng sắc mặt của Võ tổng lại trở nên khó coi ra mặt:

- Tướng quân Hàn Sơn, trong tay chúng tôi nắm quyền khai thác ở vùng đất này, nếu tìm ra được chúng tôi được nhận ba đến bốn mươi phần trăm không thành vấn đề chứ.

- Ôi không, không, vua hải tặc Cái Lí đã từng cướp bóc vô số tài sản cũng như ngân khố ở đất nước chúng tôi, cho nên nơi đây về lí mà nói đều là tài sản của Myanmar chúng tôi, nếu như tìm được kho báu thì chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường cho các vị. Hàn Sơn tướng quân nói giọng chắc nịch, mắt hơi híp lại trả lời.

Võ tổng nghe thấy vậy liền khó chịu, mặt mũi sầm tối xuống:

- Hàn Sơn tướng quân, dù gì chúng ta cũng là bạn bè hợp tác được bảy, tám năm rồi mà.

- Haha. Cái người râu ria xồm xoàm tên Hàn Sơn ấy cười sang sảng nhưng lại không đáp trả.

- Hôm nay đi cùng tôi có cô cháu gái nhỏ của Hoa lão nữa đấy. Võ tổng nhìn chăm chăm vào Hàn Sơn tướng quân nói nhỏ một câu.

- Hoa lão! Nghe tới cái tên này Hàn Sơn tướng quân không khỏi giật mình, lông mày nháy lên một cái, sau đó mặt liền biến sắc:

- Haha, không ngờ tới lại còn có cả cháu gái của Hoa lão, Võ tổng sao anh không nói sớm một tiếng chứ.

- Tôi cũng đâu có ngờ tới đâu. Võ tổng trả lời y như thật một câu.

Hàn Sơn tướng quân trong mắt loé lên một tia sáng lấp lánh:


- Cháu gái của Hoa lão à, để cho cháu gái yêu quý của Hoa lão cảm thấy sợ hãi là lỗi của tôi, tôi sẽ lấy ra mười phần trăm để tỏ lòng thành cũng như bù đắp sự áy náy trong lòng của tôi.

- Ừm. Võ tổng lần này cũng vẫn ừm một tiếng, hắn cứ nghĩ lại chuyện xảy ra ban chiều mà rùng mình đánh thót một cái.

Sở Tiên nghe thấy cuộc đối thoại giữa mấy người đó thì liền cảm thấy hồ nghi, cẩn thận từng chút một bám theo sau lưng họ đi sâu hơn vào phía trong.

“Sắp tới rồi, chính là vị trí trước mặt đây” Từ trong sự điều tra của sóng âm phát tới tín hiệu, hắn cảm ứng được không lao lâu nữa thôi là sẽ tới đích, nhìn thấy hình ảnh truyền vào trong sóng não, hắn không khỏi dấu được sự kinh ngạc trên nét mặt.

Đám người đó rất nhanh đã đi tới đoạn đường cuối cùng trong hang động, bao bọc xung quanh toàn đá là đá, nhưng không hề thấy có sự xuất hiện tồn tại của kho báu nào cả.

Thế nhưng, khi Sở Tiên phát huy năng lực sóng âm dò tìm một cách tỉ mỉ thì hắn phát hiện ra nơi đây không hề bình thường, trong những tảng đá được xếp xung quanh đó có một khối đá có sự khác biệt, dưới khối đá đó có một khe hở, chắc là có cơ quan ở trong đấy, kiểu gì cũng có một căn phòng bí mật khác sau bức tường kia.

- Chính là chỗ này đây. Hàn Sơn tướng quân không kiềm chế được sự kích động, rút một miếng vải da cừu được cất ở trong lòng ra hưng phấn đo đo đạc đạc chung quanh.

Võ tổng cũng mấy người bên cạnh hắn nhìn thấy hành động khó hiểu của Hàn Sơn tướng quân liền cảm thấy hồ nghi, cũng hiếu kì xem xét xung quanh theo.

- Võ tổng, kho báu của vua cướp biển Cát Lí không dễ dàng tìm thấy như thế này được đâu, bọn họ chắc chắn phải giấu ở một nơi cực kì cơ mật, hồi đó biết bao nhiêu cường quốc lớn mạnh cũng không đào xới lật tìm ra được kho báu của vua cướp biển Cát Lí này, anh có biết là vì sao không?

- Bởi vì bọn họ có trong tay căn cứ bí mật của riêng mình, mà nơi đây chính là cái căn cứ tuyệt vời đó.

Hàn Sơn tướng quân rõ ràng có sự hiểu biết tương đối nhiều dối với kho báu của vua cướp biển Cát Lí, hai mắt của hắn như tia nắng mặt trời nóng rực quét khắp từng ngóc ngách chung quanh, cuối cùng dừng lại trên một khối đá ngay cạnh đó:

- Chính là ở đây rồi.

- Hửm? Võ tổng cùng đám người tò mò tột độ nhìn theo về phía đó, một người quân nhân Myanmar quỳ xuống chạm tay vào xờ mó lên tấm đá đấy, liền sau đó phát hiện ra có một khe hở, mà thông qua cái khe hở bé tí đó có thể ẩn ẩn hiện hiện nhìn thấy phía dưới.

- Đây là? Đám người đó thất kinh nhìn xuống phía dưới.


Căn cứ của đoàn hải tặc Cát Lí chính là ở dưới biển, kho báu của bọn họ cũng được giấu kĩ dưới biển, đây là chuyện gần như đã được mọi người công nhận, thế nhưng tất cả chúng ta không ai ngờ tới, bọn họ ám chỉ biển ở đây không phải nói về biển ở đại dương, mà là biển ở dưới lòng đất. Hàn Sơn tướng quân nói rồi quay sang nhìn hội người bên cạnh vẫy vẫy tay:

- Hơm mười năm rồi, nơi này đã bị bít kín lại rồi.

Ở phía sau mấy người quân nhân liền chạy tới, đặt một quả bom lên trên miếng đá đó, liền sau đó lập tức lui lại phía sau một đoạn.

Sở Tiên vì tránh bị phát hiện nên vội vàng lùi lại về phía sau nấp đi.

- Bùm! Không bao lâu sau đó, ở bên trong phát ra một tiếng nổ vang hầm, tiếp đến là từng hồi âm thanh kinh ngạc phát ra của đám người trong đó.

- Biển dưới lòng đất, là biển dưới lòng đất thật này. Võ tổng kinh ngạc tột độ nhìn biển sâu không thấy đáy hiện ra ở phía dưới.

Biển dưới lòng đất là một vùng biển đặc biệt được tồn tại và sinh ra, các nhà khoa học đã sớm chứng minh được ở dưới đất có biển, đồng thời biển ở dưới lòng đất diện tích to hơn gấp nhiều lần so với tổng diện tích đại dương.

Biển ở dưới lòng đất giống với trên mặt đất, được phân ra thàng từng phần từng phần một, còn biển ở dưới lòng đất đang hiện ra trước mắt họ chính là một phần nhỏ trong toàn bộ đại dương mênh mông bao la ở dưới lòng đất ấy.

- Đúng thế, đây chính là biển dưới lòng đất, haha, tôi cũng chỉ là mới không lâu trước đây nghĩ tới điều này, ở trong bản đồ kho báu Cát Lí đã từng nhắc tới chuyện đấy, kho báu của vua cướp biển Cát Lí nằm ở dưới đáy biển, mà biển ở dưới lòng đất chính là đáy biển, kho báu, kho báu! Hàn Sơn tướng quân hưng phấn hô to lên, hai mắt như rực lửa cháy đi tới phía rìa biển.

- Có nhìn thấy hay chưa, ở chỗ đó lại còn có cả một hòn đảo, haha, chính xác rồi, chính là ở nơi đó, chính là ở nơi đó. Hàn Sơn tướng quân hưng phấn tới độ nằm sạp xuống dí sát mặt nhìn lấy nhìn để quang cảnh phía biển dưới lòng đất, kích động hét lên.

Nhìn thấy vậy Sở Tiên cũng tò mò bò xuống nằm trên nền đất, phóng ánh mắt xuống dưới biển ở dưới lòng đất, nói đoạn lúc hắn nhìn thấy dưới đó có một hòn đảo thì cũng chấn kinh chẳng kém người bên cạnh.

- Chính là nơi này rồi, chính là nơi này rồi. Hàn Sơn tướng quân khuôn mắt sáng bừng lạ thường, vẫn giữ nguyên vẻ mặt hừng hực lửa như ban nãy lặp lại câu nói đó.

- Nhưng mà cao quá, chúng ta làm sao để xuống dưới đó được. Một thanh niên ước lượng độ cao từ vị trí bọn hắn đang đứng tới chỗ có kho báu, ước tầm cao hơn hai mươi mét, hắn liền nói với Võ tổng như vậy.

Thế rồi Võ tổng lập tức quay sang nhìn Hàn Sơn tướng quân dò hỏi.

- Phong toả ngay nơi này lại. Hàn Sơn tướng quân vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ ở bên cạnh mình:

- Nhất định không được để cho bất kì một ai biết cả, nhất là những tướng quân khác, tối ngày mai chúng ta quay lại.

- Dạ vâng thưa tướng quân. Mấy binh sĩ đứng bên cạnh nhận lệnh gật đầu.

- Không được hé răng ra cho bất kì ai. Hàn Sơn tướng quân nhắc nhở hội Võ tổng, trong lời nói có sự hăm doạ pha lẫn mùi nguy hiểm.


Võ tổng lập tức gật đầu, hắn biết đám người bọn họ hiện tại căn bản không còn sự lựa chọn nào khác, càng nhiều người biết tới nơi này thì ngược lại số kho báu bọn họ được nhận lại càng ít đi.

Nhất là cô cháu gái của Hoa lão hiện tại đang đi cùng bọn họ nhằm mục đích du lịch này, họ không thể để xảy ra bất cứ một xơ xẩy gì được.

- Được, các anh cứ ở lại đây tiến hành đào xới tiếp đi, đừng để bất kì một ai phát hiện ra cái lỗ hổng này. Hàn Sơn tướng quân nói rồi tay nắm chặt lại thành nắm đấm.

- Yên tâm đi. Võ tổng gật đầu.

Đám người họ bắt đầu đi ra bên ngoài, Sở Tiên cũng nhanh chóng lẻn ra theo sau, nhanh chóng nấp sau một phiến đá to.

Đứng yên một chỗ quan sát cho tới khi bọn họ đi khuất, lúc này Sở Tiên mới mãn nguyện nở nụ cười có phần đắc ý, ban nãy ở trong cái hầm may mà có mấy cái xe xúc đất của họ che chắn hộ.

- Hên quá là hên, nếu như không như có bọn họ đưa đường chỉ lối thì mình cũng không tài nào có thể tìm được nơi giấu kho báu cả. Sở Tiên nở ra nụ cười tươi rói trên môi.

Lúc này, Sở Tiên ý thức được rằng, ở trong xe xúc đất có một quân nhân đang ngồi trong đó, hắn tâm niệm vừa động, liền ngay sau đó trong não bộ của hắn xuất hiện ra một tia màu đỏ chót.

“Tiêu diệt” Sở Tiên vô cùng cẩn thận tiếp cận đối tượng, ngay lập tức triển khai năng lực tiêu diệt.

Người thanh niên trốn trong máy xúc đất đó bổng nhiên cảm thấy khó thở, hô hấp trở nên trì trệ, cứ như là trên người bị vật gì đó rất nặng đèn lên khiến cho không thở nổi vậy.

- Khụ khụ. Hắn không kiềm chế được mà rặn ra hai tiếng ho khó nhọc, sau đó vội vội vàng vàng nhảy xuống khỏi chiếc máy xúc đất, đứng bên cạnh hít vào một hơi thật sâu, trên mặt hiện ra sự đau khổ tột cùng.

Sở Tiên lợi dụng khoảnh khắc quý báu đó nhanh chóng chuồn tới bên cạnh chiếc máy xúc đất, dùng một tay đẩy chiếc máy đó ra cho vừa với khoảng cách một người rồi nhanh chóng lẩn vào bên trong, tiếp đến hắn lại đẩy chiếc xe đó trở lại ví trí ban đầu.

- Phù phù. Sở Tiên sau khi xong việc liền huỷ bỏ năng lượng tiêu diệt đi, tha cho người thanh niên kia, anh ta đang quỳ xuống dưới đất hô hấp một cách nặng nề, mặt mũi nhăn lại đau đớn, bỗng nhiên thấy cả thân thể như được sống lại, nhẹ nhàng hẳn lên, cái vật nặng ép lên cơ thể cũng như bay biến mất, hắn liền hít sâu một hơi căng phổi, lấy tay vuốt vuốt mồ hôi lạnh đầm đìa đang nhỏ tong tỏng trên trán xuống, sau đó từ từ đứng dậy, dãn dần cơ thể ra, cơ hồ cảm thấy bản thân như từ cõi chết trở về.

Hắn do dự hồi lâu cuối cùng lại tiếp tục trốn ở bên cạnh chiếc máy xúc đất.

Hắn có trong mơ cũng không thể nào ngờ tới, chỉ vỏn vẹn trong mấy giây ngắn ngủi thôi mà có một người đã dịch chuyển chiếc xe xúc đất ra, rồi lẩn vào trong một cách nhẹ nhàng.

Càng không thể ngờ tới cơn đau ban nãy của cơ thể là do một người phàm trần làm cho tê liệt hệ hô hấp, đây đúng là năng lực khổng thể nào ngờ tới, không phải khả năng của người trần mắt thịt có thể làm ra được.

[1] Vườn quốc gia Grand Canyon là một khu bảo tồn ở tiểu bang Arizona, Hoa Kỳ. Đây là một trong những vườn quốc gia sớm nhất của Hoa Kỳ. Ở trong vườn quốc gia này có Hẻm núi lớn Grand Canyon nổi tiếng thế giới. Vực này là một hẻm núi của Sông Colorado. Diện tích vườn quốc gia này là 4.927 km². Vườn quốc gia này được thành lập ngày 26/2/1919. Việc thiết lập vườn quốc gia này là một sự thành công của cuộc vận động bảo vệ môi trường, làm cho dự án xây dựng đập ngăn sông Colorado bị hủy bỏ.Công viên này có hơn 2.600 di tích thời tiền sử, bao gồm bằng chứng về nền văn hóa Archaic. UNESCO đã công nhận Vực Grand Canyon là Di sản thế giới năm 1979.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận