Ta Có Thể Biến Thành Cá

Dịch: Dũng

Biên: Cẩu ca

Nhóm: Cá.

Con tàu được lái chầm chậm trở về Kinh Hải, để bảo đảm an toàn cho số kho báu, Sở Tiên gọi điện thoại báo trước cho Pháp Đại Nguyệt một tiếng, cho hội người cá có một thân phận hợp pháp hoá, có thể cho bọn chúng quyền lợi được phép mang theo vũ khí bên người.

Pháp Đại Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ đồng ý luôn, đợi hội Sở Tiên tới sẽ có người mang giấy chứng minh đến cho hắn.

Kho báu to lớn giá trị hai ba trăm tỉ khiến cho Sở Tiên hành sự cũng phải hết sức cẩn trọng, nếu như số kho báu ở trên tàu của hắn bị tiết lộ ra bên ngoài, thì hắn tin rằng trăm phần trăm có kẻ ngứa ngáy chân tay tới cướp bóc cho xem, dù cho bọn hắn có dừng thuyền ở thành phố lớn mang tầm quốc tế như Kinh Hải.

Dù sao thì, người có trong tay tài sản trăm tỉ ở trên thế giới cũng được vinh danh trong bảng vàng, những phần tử phạm pháp, cũng như binh lính quốc tế, hay các sát thủ, cùng một số các tổ chức khác nếu nhận được tin tức ở chỗ hắn có kho báu trên trăm tỉ, kiểu gì cũng sẽ chấp nhận mạo hiểm.

Gọi điện thoại xong cho Pháp Đại Nguyệt, Sở Tiên lại gọi thêm một cú cho Cổ Lực, dặn dò hắn chuẩn bị hai xe chắn đạn, đồng thời chuẩn bị dọn kim khố để chứa bảo vật.

Cổ Lực cảm thấy vô cùng kinh ngạc về yêu cầu này của Sở Tiên, thế nhưng sau khi hay tin hắn có trong tay một khối kho báu khổng lồ thì Cổ Lực vội vàng đồng ý luôn.

Kể ra thì mối thâm giao giữa hắn và Sở Tiên cũng rất bền vững.

Hơn một ngày trời, cuối cùng chiếc tàu cũng cập bến Kinh Hải, xung quanh có neo đậu rất nhiều du thuyền cùng các loại hình thuyền du lịch.

Là một trung tâm kinh tế đầu não của đất nước Trung Quốc, nơi đây hội tụ các tập đoàn cũng như các công ty hùng mạnh bậc nhất trên thế giới, đồng thời, Kinh Hải cũng là một trong những thành phố phồn hoa phát triển nhất trong nước.

Con tàu của hội Sở Tiên nhìn cực kì quái dị, trên boong tàu được phủ từng lớp màng bọc ni lông che kín những đồ ở bên trong, nhìn rất khác loại so với những chiếc du thuyền và thuyền du lịch còn lại ở đó.

Bấm gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu sau đó một viên sĩ quan mặc quân phục hải quân liền bước tới, sau đó hắn ta đưa cho Sở Tiên một giấy chứng minh tạm thời, ở bên cạnh còn đem theo ba chiếc xe tải quân đội chuyên dụng tới.

Nhìn vào công văn bộ đội đặc chiến trước mặt, Sở Tiên hứng ánh mắt nhìn viên sĩ quan kia gật đầu đầy hảo ý.

Không đầy năm phút sau, Cổ Lực điều động mười chiếc xe vận chuyển tiền mặt vội vàng tới đón hắn.


- Tiểu Tiên, chỗ cậu có bao nhiêu bảo vật vậy, lại còn dặn dò tôi chuẩn bị tới mười chiếc xe. Sở Tiên bước nhanh tới phía hắn, vỗ vỗ vào vai vừa cười vừa nói.

- Nhiều lắm. Sở Tiên nhìn Cổ Lực cười bí hiểm:

- Bảo bọn họ lái xe tới phía này đi.

- Được rồi. Nói rồi Cổ Lực liền gật đầu, hướng ánh mắt tò mò nhìn về con tàu trước mặt.

Sở Tiên chọn đậu chiếc tàu ở một ví trí khuất nhất, mà hiện tại vẫn chưa hết mùa đông, hơn năm giờ sắc trời vẫn còn nhá nhem tối, Sở Tiên bảo tài xế lái xe tới chỗ hắn yêu cầu, dừng tại đó đợi chuyển đồ lên.

- Có bao nhiêu món mà bí mật vậy? Cổ Lực hiếu kì nhìn theo.

Sở Tiên vẫy vẫy tay với hội người cá, sau đó bảy tám người cá lập tức trèo xuống dưới nhìn Cổ Lực cười hoà nhã.

Tám người cá mặc trang phục tác chiến một cách chính quy, trong tay cầm một thanh súng tiểu liên, hết sức cảnh giác đứng ở chung quanh canh chừng.

Cổ Lực nhìn thấy bọn họ như vậy thì liền trợn tròn con mắt khó hiểu, không thể tin được mà dắn mắt nhìn vào tám người cá được trang bị vũ khí kiện toàn tới vậy.

- Tiểu Tiên, cậu đang tính làm gì vậy? Còn bọn họ là ai?

- Tôi có được một kho báu, báu vật ở trong đó rất có giá trị, thế nên qua vài ngày nữa phải nhờ vào chi nhánh bán đấu giá của anh tiêu thụ rồi. Sở Tiên vừa nói vừa cười.

- Không phải, ý tôi muốn hỏi là, mấy cái súng tiểu liên đang nằm trong tay bọn họ kia. Cổ Lực lắc đầu, chỉ tay vào mấy khẩu súng tiểu liên hội người cá đang ôm trong tay.

- Không sao đâu. Sở Tiên lắc lắc cái văn kiện trong tay.

Cổ Lực nhìn thấy hai chữ hải quan ghi ở trên đó, trong lòng như thể ong chích:

- Người anh em Sở Tiên, cậu càng ngày càng ngầu rồi đấy.

Sở Tiên cười mỉm, sau đó phẩy tay về chỗ hội người cả, bọn họ ngay lập tức gỡ tấm màn ni lông bọc đồ ở trên boong tàu ra, để lộ một góc vàng trắng.


- Nhiều thế cơ à? Cổ Lực ngạc nhiên tột độ nhìn số vàng trắng ở trên tàu, mắt chữ o mồm chữ a dõi theo.

- Đi thôi, tôi đưa anh lên xem cụ thể, anh có thích món nào thì cứ lấy. Sở Tiên bước lên trên tàu, vẫy tay về phía Cổ Lực đang đần thối mặt ở phía dưới.

Cổ Lực gật đầu, sau đó liền đi theo Sở Tiên lên thuyền, đi sau lưng hắn theo vào trong ca-bin thuyền.

- Đây là? Vừa bước vào trong ca-bin Cổ Lực trong nháy mắt liền bị choáng ngợp bởi kho báu mà Sở Tiên nhắc ban nãy, hắn như không tin được vào mắt mình nữa khi nhìn thấy từng món đồ quý báu được đặt trong này, nào là cây vàng, từng món đồ gốm sứ được chạm khắc tinh xảo, rồi từng viên dạ minh châu được đặt tử tế ở trong hộp, còn có một vật nhìn cực lớn trông như quan tài, chỉ khác chất liệu được làm ra từ ngọc phỉ thuý đắt đỏ.

Thêm vào đó có một thứ được đặt nghiêm trang ở trong cái rương, trong cái rương có thể nhìn thấy được tranh chữ.

- Anh thấy sao? Đây là kho báu của một vua hải tặc, toàn bộ đều là tinh phẩm. Sở Tiên vừa cười vừa nói.

- Ực ực. Cổ Lực không kiềm chế được mà phải nuốt nước bọt một cái, bước tới phía chiếc quan tài nạm bằng ngọc phí thuý kia chạm tay vào xoa xoa nó:

- Nói thật lòng nhé, chỉ riêng một mình món này thôi giá trị cũng mấy chục tỉ rồi ấy, còn có cả số trang sức châu báu kia nữa, tôi ước tính giá trị riêng mấy món trang sức ấy bét nhất cũng phải trên trăm tỉ, tiểu Tiên, cậu sao có được nhiều bảo vật tới vậy chứ.

- Đây là một kho báu của vua hải tặc, tất cả số báu vật này tổng giá trị cũng phải trên hai ba trăm tỉ, lần này cho ra bán đấu giá ở chỗ chi nhánh đấu giá của các anh không thành vấn đề chứ? Sở Tiên vỗ nhẹ vào vai hắn ta dò ý.

- Đệch, tía má quỷ thần thiên địa ơi. Một người trước giờ luôn để ý đến hình ảnh thân thế của mình thì nay cũng không thể kiềm chế nổi mà phun ra một câu chửi tục:

- Hai ba trăm tỉ, chỗ kho báu này của cậu có thể bằng sự tích luỹ hơn mười năm của gia tộc nhà chúng tôi chứ chẳng đùa.

Cổ Lực thầm chấn kinh trong lòng, sau đó hưng phấn đáp tiếp:

- Tiểu Tiên, cậu có chắc muốn đem số kho báu này tiêu thụ ở chỗ chi nhánh bán đấu giá ở nhà chúng tôi không, cậu nên biết cậu có trong tay nhiều báu vật như vậy hoà toàn đủ khả năng tham gia các cuộc bán đấu giá đẳng cấp trên thế giới tiến hành bán đấu giá, công tác tuyên truyền của bọn họ mạnh hơn chúng tôi gấp nhiều lần.

- Không sao đâu, ở trong nước, khu bán đấu giá của nhà anh cũng thuộc vào top đầu rồi, anh chỉ cần giúp tôi tuyên truyền ở khu vực Châu Á là được, còn ở các nước Châu Âu tôi sẽ tự tìm người tuyên truyền, hơn nữa chỗ bảo vật giá trị hai ba trăm tỉ này nghe có vẻ nhiều đấy, thế nhưng riêng bán trong nước ta chắn chắn sẽ tiêu thụ ngon ơ.

Cổ Lực nghe xong liền gật đầu:


- Cảm ơn cậu nhé người anh em, những món bảo vật này đặt ở chỗ chúng tôi bán đấu giá đem đến tiếng vang rất lớn cho chi nhánh bán đấu giá của chúng tôi đấy.

- Haha, không cần khách khí như vậy đâu. Sở Tiên xua xua tay.

Nhưng món đồ trân quý của Sở Tiên đem về lần này, thì cho dù tìm đến rất kì một khu bán đấu giá nào, khu đấu giá đó cũng sẽ thu một ít phí tương ứng, thế nhưng với trường hợp của Sở Tiên thì có lẽ tới phí dùng cũng không cần phải thu.

Bất kì là ở chỗ bán đấu giá nào, chỉ cần tổ chức một cuộc bán đấu giá giá trị hai ba trăm tỉ như vậy, ngày thứ hai kiểu gì cũng nổi danh trên khắp thế giới.

Mà bán đấu giá là gì thế? Không phải dựa vào danh tiếng để tồn tại sao, chỉ cần nổi tiếng, sẽ càng ngày càng có nhiều người tới kí gửi bán món đồ quý hiếm của họ.

Vậy nên đây là nguyên do vì sao Cổ Lực lại phấn chấn vui vẻ tới vậy.

Thế nhưng với tư cách là bạn bè tốt của nhau, Sở Tiên cũng không thích ăn chặn hay lợi dụng bạn bè cả, từ trong số báu vật ấy hắn cầm lên một đôi bông tai ngọc lục bảo dành cho nữ, mặt dây chuyền phỉ thuý quan âm, cùng với mấy chiếc nhẫn phỉ thuý nữa.

- Nào, tặng chị dâu, cả rùa nhỏ nữa, mỗi người một cái. Sở Tiên nói rồi ném cho hắn ba món bảo vật.

- Vậy tôi cũng không khách sáo nữa, tôi sẽ nhận thành ý của cậu. Cổ Lực chỉ cần liếc qua cũng tính được ngay giá của ba món trang sức này, ngay chính với gia sản và thân thế giàu sang như vậy của mình, hắn cũng chẳng nỡ mua những món đồ cắt cổ tới như thế, kể cả trang sức lúc kết hôn, cả bộ của vợ hắn giá trị cũng chỉ tầm hơn nghàn vạn là cùng.

Có nhiều khi thuộc hạ dưới chướng mình tặng quà cũng đại diện cho quan hệ của hai người thêm gần nhau hơn, huống chi giờ đây Sở Tiên đã trở thành tỉ phú.

- Đợi chỗ đồ này cất xong xuôi chúng ta cùng ăn một bữa với nhau. Sở Tiên vô cùng phấn khởi vừa cười vừa nói.

- Được thôi, thế nhưng tối nay có một buổi yến tiệc trong ngành kinh doanh, bố tôi bảo tôi phải có mặt, không thể chạy thoát được, chúng ta tới đó tham gia một chút nhé. Cổ Lực bất đắc dĩ nhìn hắn cười nói.

Sở Tiên đắn đo một lúc rồi đáp:

- Được thôi, tôi cũng lâu lắm không tới những nơi sang trọng như vậy rồi, thay đổi không khí chút.

- Vậy chúng ta qua đó ngó nghiêng một chút, tới lúc đó tổng giám đốc Trương Tiêu Hoa của của hàng bể thuỷ sinh của cậu chắc cũng sẽ tới góp mặt. Cổ Lực vừa nói vừa cười.

- Ố? Bể thuỷ sinh Tiên Cảnh của tôi cũng được mời tới à? Sở Tiên vô cùng ngạc nhiên hỏi lại.

- Haha, cậu có thể không biết chứ, Trương Tiêu Hoa tiểu thư rất được yêu thích và nổi danh trong giới thương nhân thành phố Kinh Hải này đấy, một tay chống đỡ cả cái công ty trị giá mười mấy tỉ như vậy, không phải là một chuyện dễ dàng cũng như không phải là ai cũng làm được đâu. Cổ Lực cười khà khà trả lời hắn.

Sở Tiên mỉm cười đáp lại, hắn không ngờ tới Trương Tiêu Hoa sau khi đi theo mình thì cuộc đời liền xoay vần tới như vậy, đúng là trời đất đảo lộn, chuyển hoá cả số phận một con người.


- Vậy chúng ta cũng mau tới đó góp vui đi. Sở Tiên nghĩ tới đây liền hoan hỉ gật đầu,

Qua Tết đa số thời gian hắn đều dành cho biển cả và Nhân ngư đảo, thời gian dài khiến hắn cảm thấy mình như tách biệt luôn với xã hội vậy, bắt đầu thấy mình có thể tu tiên được rồi.

Kho báu được hội người cá chuyển dần lên xe, mười chiếc xe vừa đủ để chứa.

Sau đó một hội người cá lên trên xe tải quân dụng, điều mười chiếc xe vẩn chuyển hàng hoá lên trên xe, Sở Tiên cùng với Cổ Lực cũng trèo lên trên xe, kế đó khởi hàng đi về kim khố dưới lòng đất của chi nhánh bán đấu giá nhà Cổ Lực.

- Cũng may là kim khố ở chỗ chúng tôi vừa đủ rộng, bằng không cũng chưa chắc đã có thể chất chứa được ngần ấy đồ. Cổ Lực cùng Sở Tiên đứng ở một bên cạnh xem xét rồi nói với nhau như vậy.

- Chủ yếu là cái chỗ vàng và vàng trắng này ngốn diện tích, nếu như anh không bận thì tìm người đi đổi chỗ chỗ vàng với vàng trắng đó thành tiền mặt nhé! Sở Tiên nói.

- Không thành vấn đề, cậu muốn bán sạch chỗ báu vật này đi phải không? Không giữ lại một chút à, cậu nên biết những món này giá trị không ngừng tăng, còn kiên cố hơn nhân dân tệ nhiều.

- Không giữ lại đâu, bán đi tôi còn cần dùng tiền gấp. Sở Tiên châm một điếu thuốc sau đó vừa cười vừa nói.

- Hai, ba trăm tỉ, cậu cần gấp số tiền lớn như vậy để làm gì? Sở Tiên cậu không phải muốn thành lập một đội quân đấy chứ! Sở Tiên nhìn lấy mấy cậu người cá vạm vỡ đô con đang cầm súng ở bên cạnh nói đùa.

- Haha, anh cứ vui tính, ở một vịnh Bengal có một hòn đảo nhỏ, tôi chuẩn bị kiến thiết xây dựng lại nơi ấy thành hậu hoa viên của riêng bản thân. Sở Tiên không ngại ngần chia sẻ thẳng.

Cổ Lực nghe thấy vậy liền há hốc mồm, điếu thuốc trong mồm xém tí rơi xuống dưới đất, trợn tròn mắt lên nhìn hắn:

- Vãi đái, một hòn đảo, cậu muốn dùng hai ba trăm tỉ để kiến thiết xây dựng hòn đảo đó lại thành hậu hoa viên của riêng bản thân mình sao.

Sở Tiên nhìn thấy bộ dạng hắn ta ngạc nhiên tới vậy thì liền bật cười, lấy tay đỡ vội lấy điếu thuốc sắp rơi của hắn:

- Sau này kiến tạo xong rồi thì anh cứ dẫn chị dâu và rùa con tới chơi tự nhiên như ở nhà nhé.

Cổ Lực nở nụ cười khổ sở:

- Tôi hôm nay cuối cùng cũng đã được mở mang tầm mắt thế nào là tỉ thú triệu đô rồi, so với cậu thì Cổ gia chúng tôi chả thấm vào đâu cả, trên thế giới này chắc chả có một ai có thể bỏ ra hai ba trăm tỉ để chế tạo nguyên một hòn đảo, rồi xây dựng thành hậu hoa viên như cậu cả, cũng chẳng có ai nghĩ tới.

- Tiền tiêu hết rồi có thể kiếm thêm mà, cho tôi nhiều tiền như vậy tôi cũng chả biết tiêu như thế nào, tốt nhất là tiêu quách nó để hưởng thụ thì hơn. Sở Tiên cười phá lên.

Sở Tiên là một tên rất lười nhưng lại vô cùng biết cách hưởng thụ cuộc sống, hòn đảo ở vịnh Bengal cũng không cách Trung Quốc quá xa, sau này có máy bay riêng bay vèo mất vài tiếng là có thể tới nơi rồi, cứ coi như là hậu hoa viên của mình là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận