Ta Có Thể Biến Thành Cá

“Ha ha!”

Sở Tiên trào phúng cười, lạnh lùng nhìn hắn:

"ta bán chính là cái giá như vậy, ngươi muốn mua liền mua, không muốn mua liền đi, ta đây không có ép buộc ngươi mua, đứng đó chít chít méo mó cái rắm a!"

Thanh niên cầm máy ảnh nghe được câu này liền tức muốn nổ phổi, sắc mặt tái xanh, hiển nhiên những lời này cũng có thể hiểu thành ngươi mua được liền mua, mua không nổi cũng đừng có ở đây trang bức!

Cố gắng đè nén lửa giận, quay sang nhìn mặt mũi nhăn nhó của bạn gái, vội vàng dụ dỗ nói:

"Tiểu Nguyệt, mấy con cá vàng này căn bản không đáng 2000 tệ, chi bằng đem tiền này mua túi xách cho ngươi, cái cửa tiệm này chính là đang lợi dụng những cô gái ngây thơ như ngươi để chặt chém a.”

Cổ trang nữ tử nhíu chặt chân mày khóe miệng nhếch lên:

"Thế nhưng những con cá vàng này thật sự rất đáng yêu, ngươi không thể vì ta mà mua mấy con sao, ngươi nói chỉ cần ta muốn thì ngươi đều mua cho ta còn gì, hiện tại lại đổi ý là sao? Hừ!”

“Ta đã đổi ý đâu, vì ngươi tiêu mấy ngàn, thậm chí hơn vạn ta cũng không quan tâm, thế nhưng mấy con cá vàng này căn bản không đáng với số tiền mà chúng ta bỏ ra, nếu như đồng ý mua, chẳng phải chúng ta sẽ rất thiệt thòi sao!” Thanh niên cầm máy ảnh đối với cổ trang nữ tử đau khổ giải thích.

“Này này, vị huynh đệ kia!”

Sở Tiên nghe lời này của hắn liền thực sự tức giận, không nhịn được nói:

"Cá vàng trong tiệm của ta mỗi ngày đều bán ra rất nhiều, đã có người mua, không có ai trong số bọn than vãn cảm thấy chính mình hoa tiền tiêu uổng phí.


Vẫn là câu nói kia nha, ngươi muốn mua liền mua, không mua thì đề nghị đừng nên mở mồm đánh giá, chê đắt thì có thể đi tìm một cái cửa hàng bán cá vàng khác, chỗ đó mấy khối tiền liền có thể mua được.”

“Ngươi!..."

Thanh niên cầm máy ảnh á khẩu, quay sang thấy được sắc mặt của bạn gái đã có chút không chịu nổi, trừng mắt nhìn Sở Tiên:

"Ngươi nên biết là cửa hàng của ngươi đang bày bán trên con đường thuộc quản lý của khu phố cổ, hành động lừa gạt khách nhân của ngươi sẽ tạo thành ảnh rất lớn đối với hoạt động du lịch của Thành Phố Hải Thanh.

Nơi này trong tương lai sẽ được quy hoạch thành khu du lịch quốc gia, hiện tại chính phủ đang tích cực xây dựng hình ảnh cho khu phố sau đó đối ngoại tuyên truyền.

Đến lúc đó rất nhiều du khách sẽ đi tới đây, nếu bọn họ thấy được giá bán mấy con cá vàng của ngươi họ sẽ cảm thấy như thế nào? Hành vi của ngươi sẽ gây ra cái dạng gì hậu quả ngươi có tưởng tượng nổi không hả?”

“Chỉ là mấy con tiểu cá vàng mà ngươi bán 2000 tệ một con, cá làm bằng vàng chắc? Sau này khách du lịch đến từ bên ngoài còn cho rằng chúng ta nơi này toàn là hắc điếm, khi về họ sẽ đồn đãi với người khác như thế nào? Rồi sau đó sẽ lên trên mạng đánh giá ra sao? Khu phố cổ ở thành phố Hải Thanh có một cửa hàng bán cá vàng 2000 tệ một con, điên rồi sao!”

Sở Tiên ngẩn người nhìn hắn lốp bốp lốp bốp nói một đoạn lớn tráng lệ ngôn ngữ, bình tĩnh thản nhiên phán:

Thích mua thì mua, không mua thì cút!!”

“Ngươi!...”

Thanh niên cầm máy ảnh tức giận chỉ vào hắn á khẩu lần hai, hai người đồng bạn bên cạnh cũng nhíu mày nói:


"Vị lão bản này, đồng nghiệp của chúng ta nói không hề sai, chính phủ sẽ lập tức toàn lực đem hình ảnh phố cổ tuyên truyền ra bên ngoài, chính vì thế sau này lượng du khách đến nơi đây sẽ tăng gấp mấy lần, ngươi bán những thứ kia không phù hợp giá cả như thế sẽ tổn hại rất lớn đến hình tượng của thành phố Hải Thanh.

Sự kiện tôm hùm ở Thanh Đảo chắc hẳn ngươi cũng đã xem qua, nếu quả thật có khách hàng tố cáo, ngươi sẽ bị phạt tiền rất nặng!”

“Được rồi, được rồi! Nếu như các ngươi không có mua cá vàng mà còn phiền toái như vậy thì không nên ở chỗ này quấy rầy ta làm ăn!” Sở Tiên nghe được lời của bọn hắn lần nữa không nhịn được cười, duỗi tay làm cái tư thế tiễn khách.

“Ngươi!...”

Người thanh niên kia cũng hơi sững sờ, sắc mặt đỏ rần căm tức nhìn Sở Tiên.

“Được! Tiểu Nguyệt, lão bản hắc điếm đuổi, chúng ta đi!” Thanh niên cầm máy ảnh lúng túng nói với hai người đồng nghiệp, cổ trang nữ tử mặt mũi tràn đầy không vui đi theo phía sau hắn.

“Má nó, ta muốn đem cái hắc điếm này công bố ra ngoài!” Thanh niên cầm máy ảnh thẹn quá hoá giận, quay đầu lại lấy ra máy ảnh sắc mặt âm trầm, liều mạng bấm nút chụp.

“Tiểu Phong, chúng ta chỉ cần đem hành vi này của hắn báo cáo cho cục Công Thương, tố cáo hắn gian lận thương mại, chặt chém khách hàng, đối với danh tiếng nơi này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, cục Công Thương sau khi biết được tự nhiên sẽ xử lý.” Một người đồng nghiệp sắc mặt hiện lên vẻ âm độc, nhỏ giọng nói.

“Không vội.”

Thanh niên cầm máy ảnh nghiến răng:

"Tên đó kiêu ngạo như vậy ta muốn hảo hảo chỉnh đốn hắn, ngày mai chúng ta đem hình ảnh hắc điếm này công bố lên mạng, để cho cả nước ai ai cũng biết đến, tới lúc đó, nơi này của hắn sẽ tự động đóng cửa, thậm chí sẽ đưa tới một ít khách hàng đến đây nháo sự!”


"Tốt! Tên đấy kiêu ngạo như vậy, nên để cho hắn nếm một ít đau khổ, ta còn đang lo lắng không biến hôm nay sẽ lấy chủ đề gì để viết báo đây, tin tưởng cái đề tài này vừa xuất ra, nhất định sẽ khiến cho độc giả chú ý!"

“Công việc bóc phốt trên mạng này ta đã làm nhiền lần nên cứ giao cho ta, một lát ta sẽ lên trên trang cá nhân thông báo chuyện này cho công chúng, kêu gọi vạch trần cái hắc điếm này ra ánh sáng, kiên quyết chống lại những người bán hàng lừa đảo, lòng dạ hiểm độc!”

“Chuẩn!” Thanh niên cầm máy ảnh lộ ra thần sắc hưng phấn.

Sở Tiên cũng không biết được đám người kia đang âm mưu, chuẩn bị tố cáo cửa hàng của hắn lên mạng, cùng với việc ba hoa chích choè để viết báo, ngồi trong tiệm lắc đầu chán nản.

Cá kiểng đối với một số người không am hiểu mà nói vĩnh viễn cũng sẽ không biết được giá trị của bọn chúng, thật giống Sở Tiên lúc này cũng không thể hiểu tại sao hắn có thể bán được hai con cá Cẩm Ly với giá 400 vạn tệ.

Bất quá ngẫm lại những món quần áo, đồ trang sức động một tí liền hơn mười vạn chỉ một cái nhẫn kim cương, chục vạn một cái đồng hồ,... túi xách, ví da, giày dép hàng hiệu thì giá cả trên cung trăng, hắn cũng liền bình thường trở lại.

Rất hiển nhiên, tất cả những vật phẩm xa xỉ đều dùng để thoã mãn lòng hư vinh của nhân loại mà thôi, đơn giản một chút chính là để thể hiện đẳng cấp của bản thân, có rất nhiều thứ không thể nhìn bề ngoài liền biết được giá trị của chúng.

Tỷ như có một phú ông sở hữu khối tài sản khổng lồ, lại có sở thích cải trang làm ăn mày, người đi đường nhìn vào không ai biết hắn là tỷ phú, trừ phi có người nhận biết được hắn.

Tương tự những con cá kiểng cũng như thế, chỉ có những người am hiểu, biết nhìn hàng thì mới hiểu được giá trị của chúng.

Trở lại, bởi vì hôm nay trời mưa to nên cũng không bán được con cá nào, Sở Tiên cũng không có để ý nhiều, sớm đóng cửa tiệm trở về căn hộ.

Ngày hôm sau, sắc trời vẫn âm u như trước, cơn mưa phùn cứ rơi liên tục không ngừng, Sở Tiên đánh xe chạy về phía khu vực nuôi cá FT.

Đỗ xe bên ngoài, sau đó tiến vào ngư trường của chính mình.

Phía bên trong có một tốp công nhân đang làm việc, đồ đạt bị phá hư toàn bộ đã được thay mới, chỉ cần vài ngày nữa liền có thể hoàn thành.


“Tiểu huynh đệ ngươi tới rồi sao, ta đang định gọi điện thông báo cho ngươi đây.” Lý sư phó thấy được hắn đến lập tức đi tới báo cáo sơ lượt tiến độ thi công:

"Sáng sớm hôm nay, toàn bộ những thiết bị mới đã được vận chuyển tới, theo ngươi, nếu tiếp tục để ở chỗ này sẽ an toàn sao?”

Sở Tiên biết ý của hắn, hơi suy nghĩ nói:

"Cứ để ở chỗ này đi, một lát ta sẽ nghĩ biện pháp!”

“Ừ.” Lý sư phó gật gật đầu, đề nghị:

"Cái phòng nhỏ nơi này hiện tại đã xây dựng cũng không sai biệt lắm, ngươi có thể mua một cái giường, ta sẽ phân công để cho vài người công nhân thay phiên ở lại nơi đây hỗ trợ canh giữ.”

“Cảm ơn Lý sư phó.” Sở Tiên gật đầu cảm tạ, đi đến xem xét căn phòng nhỏ, trong phòng đã làm xong sàn nhà, chỉ còn bức tường là chưa được tô sơn, không gian căn phòng trống trải, diện tích khoảng tầm 40 mét vuông, có thể cho người ở lại được.

Sau khi kiểm tra xong Sở Tiên liền đi ra ngoài, lái xe chạy đến khu vực bãi nuôi cá gần eo biển.

Trên giao lộ, Sở Tiên đột nhiên trông thấy có một nhà ngư dân đang thu hoạch cá, bên trên là một đám người gần mấy chục mạng vây xem ở xung quanh, đem xe ngừng ở một bên, hắn cầm dù che mưa tò mò đi tới quan sát.

“Thật sự xin lỗi! Mọi người tránh ra một chút.” Sở Tiên vừa đi qua liền nghe được bốn năm đại hán đối với đám người đang xem náo nhiệt kêu gọi nhường đường, mấy người dùng sức đem từng chậu chứa cá trên thuyền chuyển hạ vào bờ.

“Xoạt!” Năm sáu trăm cân cá chất đầy vào các chậu, toàn bộ được vận chuyển lên.

“Lão Tiền, vận khí của ngươi thật là tốt đi, hiện tại giá cả hai giống cá Hoàng Ngư cùng Hắc Điêu đang tăng rất cao, đúng là ông trời cho ngươi một cái cơ hội tốt để phát tài mà!” Một người ngư dân đứng quan sát ở bên cạnh hâm mộ nói.

“Ha ha, vận khí tốt mà thôi, may mắn là năm nay chọn nuôi Hoàng Ngư cùng Hắc Điêu nhiều hơn một chút!” Người được gọi là Lão Tiền ăn mặc một thân áo da cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận