- Tiểu tử, ngươi đựng gì trong hộp? - Gia đinh cầm đầu không có hảo ý hỏi.
- Các ngươi là người Triệu gia?
Trần Trầm không đáp, mà hỏi ngược lại một câu.
Triệu gia là gia tộc lớn nhất Thạch Xuyên huyện, nghe đồn xuất thân của Triệu gia là mã phỉ, hiện tại tuy đã hoàn lương, nhưng ngẫu nhiên vẫn làm vài vụ cướp tưởng nhớ nghiệp cũ.
Tam đại gia tộc Thạch Xuyên huyện, người của Vương gia không phải y phục này, Trương công tử thì đang bị đuổi giết, vậy thì thân phận đám trước mặt dùng đầu gối cũng đoán được.
- Đã biết chúng ta là người Triệu gia, còn không mau để lại đồ rồi cút! - Mấy tên gia đinh khác trực tiếp rút đao ra, quát!
Bọn họ còn vội truy người, không rãnh thời gian nán lại đây.
Đát đát đát!
Không ngờ rằng đúng lúc này, Trương công tử kia lại vòng trở lại.
- Người các ngươi muốn truy sát là ta, khó xử vị tiểu huynh đệ này làm gì?
Trương công tử cầm lợi kiếm trong tay, tức giận quát.
Nghe vậy, khéo mắt Trần Trầm giật giật, Trương công tử này đúng thật là cái tiểu bạch…
Sao? Không đuổi giết ngươi, ngươi còn không vui?
Trên thực tế, lúc này Trương công tử thập phần khẩn trương.
Từ nhỏ hắn đã có thiên phú dị bẩm: Trí nhớ siêu quần.
Ngày đó, bị sát thủ Triệu gia truy giết, chính là thiếu niên trước mặt đã thay hắn phân tán lực chú ý của đám sát thủ, giúp hắn cướp được một đường sinh cơ.
Âm thanh của thiếu niên kia cũng khắc sâu trong thức hải, hơn nữa, hắn còn thường xuyên ai điếu hắn ta một phen.
Vữa nãy, nghe thiếu niên này nói chuyện, thanh âm y hết thiếu niên nhảy núi ngày trước.
Cái này khiến hắn vô thức quay đầu lại.
Nhìn kỹ… Hình thể cũng y hệt.
Ngay lúc đó, trong lòng hắn đã kết luận thiếu niên này chính là ân nhân cứu mạng mình, chỉ có điều không biết vì sao hắn ta nhảy núi mà vẫn sống nhăn răng kiểu đó.
Vốn dĩ ân nhân đã cứu hắn một mạng, hắn còn chưa báo đáp, hôm nay có lẽ nào nhẫn tâm hại chết ân nhân vất vả lắm mới sống được?
Lương không mài mấy lần răng, cuối cùng hắn quyết định vòng trở về.
Nhìn thấy Trương công tử chui đầu vào lưới, gia đinh cầm đầu Triệu gia cuồng tiếu không thôi, cười đến thiếu chút nữa nghẹn chết.
- Ha ha! Nghe đồn Trương gia công tử thuở nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, không nghĩ… Không nghĩ thực tế lại là tên đần!
Một tên gia đinh khác cũng ngoác miệng cười, lúc này không lo chạy đi, còn quay về chất vấn vì sao không tiếp tục đuổi giết ta, cái này không ngốc thì là gì?
Quả thực là cái ngốc tử!
- Tiểu huynh đệ, ngươi đi trước, ta thay ngươi ngăn cản bọn họ!
Trương công tử không để ý đến đám người kia, cưỡi ngựa chắn trước mặt Trần Trầm.
Thấy vậy, Trần Trầm hoàn toàn câm nín, cảm thấy tên này quả thật giống Trương Vô Kỵ, làm việc rất có phong phạm đại hiệp…
- Muốn đi! Si tâm vọng tưởng! - Giờ phút này tâm trạng gia đinh cầm đầu rất tốt, hắn vung tay lên, đám tiểu đệ sau lưng liền xông đến vây công Trương công tử, riêng hắn thì bay thẳng về phía Trần Trầm.
- Con mắt nào của ngươi thấy ta sẽ rời đi? Cướp đến trên đầu ta? Ta thấy các ngươi chính là chơi đèn trong hầm cầu (1).
(1) Một câu tục ngữ, nghĩa là tự tìm cái chết.
Trần Trầm thầm mắng, đồng thời lẳng lặng vận khởi Khống Hỏa thuật, đầu ngón tay hắn nhanh chóng bùng lên hỏa diễm.
Bên kia, Trương công tử kinh sợ đan xen, nghẹn ngào hô:
- Ân nhân coi chừng!
Hắn vừa dứt lời, Trần Trầm đã chỉ một ngón tay về phía tên gia đinh đang xông đến, hỏa diễm lớn lớn nhỏ nhỏ bay vọt ra, đáp lên người tên kia.
Trong nháy mắt, gia đinh bị đốt thành một cái hỏa cầu, “phù phù” một tiếng ngã xuống ngựa.
Kế đó, hắn ta giãy giụa vài cái, rồi… nằm đơ ra, cuối cùng chỉ còn lại một ấn ký hình người màu đen khắc trên mặt đất, cho thấy tên gia đinh này đã từng tồn tại trên nhân thế.
- Uy lực này… - Đồng tử Trần Trầm co lại, hắn không cảm giác được nhiệt độ của hỏa diễm, chỉ định thí nghiệm chút chơi, chưa từng nghĩ uy lực của nó lại khủng bố như vậy.
Hảo hảo một người sống, thế mà chỉ qua vài giây đã hóa thành tro tàn.
Với hiệu suất này, kiếp trước mở nhà hỏa táng đảm bảo hốt bạc nha!
Trong lòng hắn khiếp sợ, đám gia đinh Triệu gia càng khiếp sợ hơn, thậm chí có thể nói là kinh hãi gần chết.
Cả đám bị dọa thiếu chút không cầm nổi đao nữa.
- Tiên! Tiên Nhân!
- Hắn là Tiên Nhân!
Nghe tiếng bọn họ gào rú thê lương, Trần Trầm lơ đãng quét mắt nhìn bọn họ, ngay lập tức, bầy ngựa trước mặt, kể cả ngựa của Trương công cũng ngửa đầu hí vang… Hất tung người trên lưng xuống đất.
Trương công tử thân thủ bất phàm, một cú xoay người đã vững vàng đứng trên mặt đất, sau đó không nói hai lời, lập tức giết tới đám gia đinh đang bị dọa cho bể mật.
Không bao lâu sau, gia đinh tử thương không còn một mống.
Làm xong hết thảy, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Trầm, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Vừa nãy, khóe mắt liếc thấy một màn bắn hỏa diễm của Trần Trầm, hắn tự nhiên hiểu rõ thiếu niên trước mặt không phải phàm nhân.
Không ngờ thiếu niên này lúc trước cứu hắn một màn, hôm nay lại lần nữa cứu hắn.
Hai lần ân cứu mạng khiến lòng hắn cảm kích như trường giang cuồn cuộn, liên miên không dứt.
Vì vậy, hắn không nói hai lời, “phù phù” một tiếng, quỳ một gối xuống trước mặt Trần Trầm.
- Tại hạ Trương Kỵ, đa tạ huynh đài hai lần cứu mạng!
Trương Kỵ…
Nghe danh tự như thế, Trần Trầm cảm thấy có hơi câm nín, người ta gọi là Trương Vô Kỵ, hắn gọi Trương Kỵ.
Lại còn xưng huynh đài, rõ tàng là ngươi lớn hơn ta nha!
Bất quá, hắn cũng lười bóc trần, người ta đã nhận mình là đại ca, bản thân cũng không thể đòi làm đệ đệ nha!
- Đứng lên đi, ta cũng chỉ thuận tay mà thôi, ngươi không cần để tâm.
Lời này của Trần Trầm là xuất phát từ nội tâm.
Tên Trương Kỵ trước mặt mơ hồ là con riêng của lão thiên gia, đi đâu cũng đụng cơ duyên.
Mỗi lần Trần Trầm đoạt cơ duyên của hắn, miễn phí cứu hắn một lần coi như một trả một, chỉ sợ đây hết thảy đều do lão thiên gia an bày.
Nghe vậy, vẻ mặt Trương Kỵ trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói:
- Huynh đài mặc dù chỉ là nhấc tay ci lao, nhưng đối với Trương Kỵ lại là ân đồng tái tạo! Trương Kỵ sẽ ghi tạc trong lòng, nếu như huynh đài có điều phân phó, Trương Kỵ nhất định sẽ xông pha khói lửa, quyết không chối từ!
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Trần Trầm cảm thấy có hơi ngại, lấy đi cơ duyên của người ta, còn để người ta quỳ lạy mình, cái này… Không khỏi quá vô lại…
Nghĩ đến đây, hắn liền đỡ Trương Kỵ lên…
Nhìn tiểu tử trước mặt lớn lên có chút anh tuấn, so với hắn chỉ kém một bậc, Trần Trầm có chút động tâm, liền hỏi hệ thống:
- Hệ thống, trong phạm vi 15 mét, ai là người có vận khí tốt nhất?
- Kí chủ, Trương Kỵ trước mặt ngươi, vận khí bậc nhất, tử khí đông lai, có thể nói được trời cao ưu ai, chính là đứa con của vận mệnh ngàn năm khó gặp.
Nghe đánh giá của hệ thống, Trần Trầm thầm mắng một câu “cmm”.
Bất quá, mắng xong, hắn lập tức nổi lên tâm tư khác.
Nếu thu Trương Kỵ làm tiểu đệ, phối hợp với truy tung hệ thống, đây chẳng phải là vô địch rồi sao?
Dù chỉ có thể truy tung hơn mười mét, nhưng cũng không sợ không có đại cơ duyên…
Ý niệm đã quyết, Trần Trầm cố nặn ra nụ cười cao thâm mạt trắc.
- Hiền đệ, đây hết thảy đều là duyên phận giữa ta và ngươi, nếu không phải một chữ duyên, sao ta có thể cứu ngươi hai lần?
Nghe cái xưng hô “hiền đệ” này, chẳng hiểu sao Trương Kỵ nổi hết cả da gà.
!
Mấy phút sau, quan hệ giữa hai người đã tốt hệt như huynh đệ thân sinh.
Đương nhiên, trong đó không thể thiếu Trần Trầm ba phen bốn bận lừa gạt.
Là người có kinh nghiệm của hai thế giới, bản lĩnh tẩy não của hắn dễ dàng lừa Trương Kỵ đến mụ đầu.
Nếu như không phải điều kiện hiện tại có hạn, tên tiểu tử này đã hận không thể lập tức quỳ xuống kết bài huynh đệ với Trần đa cấp.
(Ta làm 3 bộ truyện, rút ra kết luận mấy tên họ Trần rất dễ đi bàn hàng đa cấp!!!)
- Trần huynh, có một việc ta vốn không nên hỏi, nhưng ta và ngươi chỉ hận gặp nhau quá muộn, thật sự là… Ta không hỏi thì cứ thấy ngứa ngáy thế nào ấy! - Trò chuyện chốc lát, bất chợt, Trương Kỵ lộ vẻ nghiêm túc, lên tiếng hỏi.
- Cứ nói không sao! - Trần Trầm vung tay lên, thập phần tiêu sái.
- Trần huynh, ngày đó vì sao ngươi phải nhảy núi tự tử? Chẳng lẽ có bí mật gì khó nói? Tiểu đệ tuy bất tài, thế nhưng nếu Trần huynh có điều khó xử, đệ nguyện ý xông pha khói lửa, vì Trần huynh phân ưu!
Vẻ mặt Trương Kỵ hết sức chân thành, đó là thành ý phát ra từ nội tâm, có thể thấy được qua ánh mắt, Trần Trầm vỗ vỗ bờ vai hắn, thầm nghĩ:
- Hài tử ngốc, ta nhảy núi đoạt cơ duyên của ngươi đấy, ngươi chớ thay ta phân ưu! Vẫn nên nghĩ kỹ xem sao bản thân cứ luôn bị đuổi giết?
Nhìn thấy ánh mắt ngưng trọng của Trần Trầm, Trương Kỵ càng thêm lo lắng, thiếu chút nữa hắn đã quỳ xuống, may mà Trần Trầm lên tiếng kịp:
- Hiền đệ, không biết ngươi đã từng nghe cố sự về sồ ưng (1)?
(1) Chim ưng con.
- Cố sự sồ ưng? Chưa từng! - Trương Kỵ ngẩn người.
Lừa gạt một tên ngốc, trong lòng Trần Trầm cũng có chút ít áy náy, vì vậy, hắn lựa chọn quay đầu, ngóng nhìn phương xa.
- Nghe đồn sồ ưng muốn chính thức học bay, lão ưng phải vứt chúng xuống vách núi.
- Chỉ có trải qua khảo nghiệm sinh tử, sồ ưng mới có thể phát huy tiềm lực lớn nhất, chính thức làm được cái gọi là ngao du thiên địa.
Thân là người của vị diện Tiên Hiệp, Trương Kỵ làm gì được uống mấy cái canh gà kiểu này.
Nghe xong cố sự, trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy cảm xúc như nước lũ tràn bờ, xúc động đậy không thôi.
- Trần… Trần huynh, ý của người là… Ngươi nhảy núi là vì muốn kích phát tiềm lực lớn nhất của bản thân… Luyện thứ công pháp nào đó?
Trần Trầm vỗ vỗ bờ vai hắn, trong mắt tràn đầy u sầu, giờ khắc này, hắn tựa như một cao thủ vô địch thật tịch mịch, vẻ mặt thấm đẫm cô liêu.
- Hiền đệ, ngươi hiểu là thốt rồi.
Nghe thấy Trần Trầm đáp, Trương Kỵ chấn động đến mức không biết phải nói gì.
Hết thảy đều thông suốt!
Khó trách Trần huynh thoạt nhìn còn trẻ tuổi như vậy lại có thể bước lên tiên lộ.
Hóa ra là vì hắn có nghị lực kinh người.
Vách núi ngàn mét nói nhảy liền nhảy, việc nghĩa không chùn bước, tinh thần như thế… Trương Kỵ hắn quả thực kém vạn phần.
Nghĩ đến đây, nội tâm Trương Kỵ sinh ra kính ngưỡng trước thái sơn, vì vậy hắn “phù” một tiếng, quỳ sụp xuống.
- Trần huynh! Ngươi quả là tấm gương sáng cho tiểu đệ! Xin nhận tiểu đệ một lạy!.