Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật FULL


Thấy vậy, Trần Trầm mặt già đỏ lên, vội đỡ Trương Kỵ dậy, thắc mắc hỏi:
- Không biết hiền đệ đã đắc tội với Triệu gia kia thế nào, vì sao bọn họ luôn đuổi giết ngươi?
Trương Kỵ đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ.
- Đoạn thời gian trước, có một vị trưởng lão Thiên Vân tông đi ngang qua Thạch Xuyên huyện, phát hiện ta có tư chất tu tiên, vì vậy để lại cho ta một tín vật, căn dặn ta ngày một tháng tám đến Ký Châu.
- Ngày đó Thiên Vân tông sẽ tổ chức thu môn đồ ở Ký Châu, đến lúc đó, dựa vào tín vật, ta có thể nhập tông.
- Thế nhưng không biết vì cái gì tin tức này bị lộ ra ngoài.
- Triệu gia cùng Trương gia ta từ trước đến nay vốn là thủy hỏa bất dung, biết tin, bọn họ sao có thể để ta dễ dàng đi tu tiên? Vì vậy cho người ám sát ta…
- Cha ta biết chuyện, giận đến tím mặt, liều lĩnh khai chiến cùng Triệu gia.

Kỳ thực Trương gia ta so ra kém Triệu gia một bậc, sau một trận chiến đã có hơi cố sức, sắp không chống đỡ nổi nữa.

Cho nên ta mới đi đến thôn trang phụ cận triệu tập người Trương gia…
- Thế nhưng không biết vì sao vừa ra khỏi huyện Thạch Xuyên lại bị người đuổi giết.
Nghe hắn tự thuật xong, Trần Trầm thở dài.
Lấy đâu ra nhiều cái tại sao như vậy? Cái này còn không rõ ràng à, là do Trương gia các ngươi có phản đồ chứ sao.
Bất quá, đây không phải vấn đề mà hắn chú ý, cái hắn để tâm chính là Thiên Vân tông mà Trương Kỵ nhắc đến.
Rất rõ ràng, đó là một môn phái tu tiên.
Mà hiện tại, hắn cần nhất chính là biết được tin tức về môn phải tu tiên.
Trầm tư trong chốc lát, Trần Trầm nhẹ giọng hỏi:
- Thiên Vân tông này… Lợi hại không?
Nghe Trần Trầm hỏi, ánh mắt Trương Kỵ lộ vẻ kinh ngạc, bật thốt:

- Đương nhiên lợi hại! Thiên Vân tông là tiên môn mạnh nhất Ký Châu đấy! Dưới trướng còn có hơn mười tông phái phụ thuộc!
- Đúng rồi, Trần huynh, ngươi thuộc môn phái nào, sao lại rảnh rối chạy đến Thạch Xuyên huyện nhỏ bé chúng ta?
Trần Trầm bình tĩnh đáp:
- Ngồi xổm trong nhà tu.
- Cái gì?
- Chính là tự học thành tài.
- Cái gì?! - Trương Kỵ kinh hô một tiếng, hắn chưa từng nghe nói tu tiên còn có thể tự học thành tài đấy.
Nếu đây là thật, vậy thì Trần huynh trước mặt có thiên phú cực cao.
Thiên Vân tông trưởng lão nếu như gặp phải Trần huynh mà không phải hắn, có khi trực tiếp mang đi luôn chứ ở đó mà lưu tín với chả vật.
- Trần huynh nói thật chứ, không lừa ta?!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Kỵ nhìn Trần Trầm càng không giấu nổi khâm phục, một lát sau, hắn đột nhiên hào hứng nói:
- Trần huynh, nếu không ngươi cùng ta đến Thiên Vân tông đi.

Với thiên phú của ngươi, nhất định có thể nổi danh tại Thiên Vân tông.
- Ha ha, cũng tốt.
Trần Trầm cười đáp, mấy lời này của Trương Kỵ có thể nói là đúng ý hắn, cho nên hắn không chút do dự liền đáp ứng.
- Thật tốt quá! - Trương Kỵ vỗ đùi cái đét, bất quanh, nháy mắt hắn lại lộ vẻ phiền muộn.
- Trần huynh thiên phú trác tuyệt, đáng tiếc ta thiên tư ngu dốt, chỉ sợ ngày sau khó có thể gặp được Trần huynh.
Nghe đến đây, Trần Trầm không biết nói gì cho phải, tiểu tử này lại còn… Tự ti nữa chứ.
Thở dài, hắn an ủi:
- Ngươi yên tâm, tu tiên quan trọng nhất là vận khí, xem ngươi có vận khí không tệ, ngày sau nhất định tiền đồ bất khả hạn lượng.

- Cái gì? Vận khí? - Trương Kỵ cho là mình nghe lầm.
Trần Trầm tự biết mình lỡ lời, hắn vội sửa miệng:
- Tu tiên quan trọng nhất là nghị lực, kỳ thực thiên phú của ta cũng bình thường, có được tu vi hiện tại đều dựa vào cố gắng cả đấy.
Nghe vậy, Trương Kỵ chấn động, ngẫm lại hành động nhảy núi vĩ đại của Trần Trầm, hắn có cảm giác như được cổ vũ tinh thần, thoáng cái đã tự tin trở lại.
- Trần huynh nói rất đúng, bất quá hiện tại ta nhất định phải đi triệu tập viện binh, bằng không chỉ sợ trong nhà sinh biến, chờ vài ngày nữa, ta nhất định mời Trần huynh đi uống rượu, đến lúc đó hai ta thức trắng đên hàn huyên.
Rốt cuộc Trương Kỵ cũng nhớ đến nhiệm vụ của mình, hắn biến sắc, vội xoay người nhảy lên ngựa.
Trần Trầm thấy vậy liền cản lại:
- Một chút chuyện nhỏ ấy mà, vừa lúc ta muốn đến thị trấn làm ít chuyện, tiện đường sẽ giúp ngươi giải quyết Triệu gia.

Huống chi hương đinh thôn trang thì có bao nhiêu chiến lực cơ chứ, bảo bọn họ tham chiến chẳng khác nào hi sinh vô ích mà thôi.
Trương Kỵ ngồi trên lưng ngựa, mãi một lúc lâu vẫn không lên tiếng, trong mắt tràn đầy cảm động.
Trần huynh chỉ vừa quen biết mình, vậy mà lại nguyện ý giúp đỡ, loại tình cảm này…
Nghĩ đến đây, vành mắt Trương Kỵ đỏ lên, trong đầu nhấp nháy bốn chữ to: Tri kỷ khó cầu.
- Trần huynh… Ngươi… Trong nhà của ta còn có một muội muội…
Trương Kỵ cảm động đến rối tinh rối mù, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm.
- Đi thôi, đi vào trấn, chuyện nhỏ ấy mà.

- Trần Trầm xoay người lên ngựa, cười nói.
Hắn giúp Trương Kỵ cũng không phải vì lo lắng cho an nguy của hắn ta, tiểu gia hỏa này có vận khí nghịch thiên, tám chín phần sẽ không có chuyện gì.
Hắn sợ chính là phụ mẫu Trương Kỵ gặp chuyện không may, đến lúc đó hắn ta lại như Trương Vô Kỵ, hiến tế cha mẹ, cuối cùng không biết trốn đến cái ngách nào luyện thần công cũng nên.

Vậy thì ai sẽ dẫn hắn đi Ký Châu? Hắn cũng không thể vừa đi vừa nhờ hệ thống chỉ đường vậy được, đúng không?
Về phần Triệu gia, dù sao cũng chẳng phải thứ tốt gì, diệt cứ diệt đi.
Thuận tay vơ vét một chút, tranh thủ lúc hắn chưa đi, có thể lo cho phụ mẫu một đời an ổn, không cần tiếp tục chịu cực khổ.
Thôn dân Thạch Đầu thôn cũng không phải làm ruộng nữa, đổi sang luyện võ hết đi.

À, heo mập lão Hắc cũng phải có người chăm sóc đặc biệt, nuôi cho béo béo tròn tròn mới được.
Trần Trầm phác họa một kế hoạch to lớn trong đầu, bất tri bất giác, hắn bật cười ha hả.
Hai người một đường chạy như đi, không bao lâu sau đã đến Thạch Xuyên huyện.
Trên đường vẫn không có bóng người, chỉ có mấy gian cửa hàng để cửa khép hờ.
- Trần huynh đến huyện thành là để làm gì? Cần mua thứ gì sao? - Trương Kỵ hiếu kỳ hỏi.
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

- Trần Trầm cười đáp.
Không bao lâu sau, hắn đã đi đến trước một tòa đại trạch ở thành Đông.
Đại môn sừng sững hai con sư tử bằng đã đứng, có một gia đinh làm nhiệm vụ canh gác.
Đây chính là hang ổ của Vương gia.
Với tư cách là một trong tam đại gia tộc Thạch Xuyên huyện, từ trên xuống dưới Vương gia có 50 ~ 60 miệng ăn.
Nhìn xuyên qua đại môn có thể thấy bóng người tới lui bên trong, vẻ mặt Trần Trầm thoáng cái trở nên nghiêm túc.
- Trương Kỵ, ta hỏi ngươi, ngươi chuẩn bị xử trí người Triệu gia thế nào?
- Đương nhiên là diệt cả nhà hắn, bằng không thì sao ta có thể an tâm đi Thiên Vân tông.

- Trương Kỵ thản nhiên trả lời.
Tuy trong mắt Trần Trầm, tiểu tử này có hơi ngốc, thế nhưng một chút đạo lý vẫn hiểu rõ.
Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong xuy hựu sinh.

Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân.
Nghe hắn nói vậy, Trần Trầm mỉm cười.
- Nói hay lắm, trảm thảo tất phải trừ căn.
Hắn vừa dứt lời, gia đinh canh cổng dường như nhận ra bạch mã Trần Trầm đang cưỡi, đồng tử thoáng cái co lại, lập tức vọt vào trong.
Không bao lâu sau, bên trong chạy ra gần hai mươi người, những người này đều lăm lăm đao trong tay, vẻ mặt hung ác.
Đợi hai mươi tên gia đinh Vương gia đứng đầy đại môn, Vương Hổ cùng một lão giả mới ung dung đi ra.
Nhìn thấy lão giả kia, Trương Kỵ biến sắc, hoảng sợ nói:
- Quản gia Triệu gia!
Thời điểm này, Triệu quản gia xuất hiện tại Vương gia, mục đích không cần nói cũng biết, tám chín phần là tìm đồng minh.

Mà đồng minh này… Hiển nhiên là đối phó Trương gia hắn.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, trên trán Trương Kỵ túa ra mồ hôi lạnh.
Hai đại gia tộc liên thủ đối phó Trương gia, Trương gia bọn họ tuyệt đối không địch lại.
May mà hôm nay gặp được Trần huynh, nếu không, kết cục Trương gia bọn họ sợ là thập phần thê thảm.
Bất quá, Trần huynh đến Vương gia làm gì?
Dùng bộ não ít nếp nhăn của hắn, có làm thế nào cũng không đoán được một ít chuyện mà Trần Trầm qua loa nói chính là diệt một trong tam đại gia tộc - Vương gia.
- Tiểu tử, ngươi là người nào? Sao lại cưỡi ngựa của nữ nhi ta? - Vương Hổ chỉ vào Trần Trầm, quát.
Nghe vậy, Trần Trầm nhếch mép cười lạnh.
Sao quá buồn cười, Vương Hổ này vốn dĩ không biết mình là ai, đây quả thực là không để một nhà Trần Trầm vào mắt.
Đoán chừng trong mắt hắn ta, cả gia đình hắn dễ dàng bóp chết chẳng khác nào con sâu cái kiến.
Lúc này, Triệu quản gia đứng bên cạnh Vương Hổ lại nhìn về phía Trương Kỵ, âm hiểm nói:
- Tiểu tử kia là ai ta không biết, nhưng vị đây chính là Trương gia công tử!
- Vương gia chủ, hôm nay chỉ cần ngươi giết hắn, Triệu gia ta liền gả nhi nữ cho công tử nhà ngươi, lấy mười cửa tiệm trong nội thành làm đồ cưới, ngươi thấy thế nào?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận