Trần Trầm thấy vậy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dùng một tay nhấc bổng Ngô Uy lên, ném vào phòng tiếp khách.
Chuyện xảy ra bên ngoài, một nhà Trương gia đều thấy rõ ràng, giờ phút này, bọn họ vẫn chưa hoàn hồn.
Cho đến khi Ngô Uy bay vô, bổ nhào trước mặt bọn họ, cả đám mới hồi thần.
- Đại bá! Thật là bọn họ bức ta đấy! Ngươi nhất định phải tin tưởng ta!
Ngô Uy phát này rơi xuống không nhẹ, bất quá, dục vọng cầu sinh mãnh liệt thôi thúc, hắn nhanh chóng bò dậy, ôm lấy chân Trương Đức.
Thấy vậy, Trương Đức chau mày, cũng không lên tiếng nói chuyện.
Ngô Uy đành phải ôm lấy chân Trương Kỵ
- Biểu ca, ngươi có còn nhớ khi còn bé chúng ta chơi đùa cùng nhau không? Tha cho ta lần này! Đợi lần tiếp theo trưng binh, ta sẽ đi làm lính, từ nay về sau hảo hảo làm người.
Trương Kỵ tuy là người ngốc, nhưng cũng có cái nhìn rõ ràng, nghe xong, trong mắt hắn không hề có một chút đồng tình nào, chỉ có chán ghét.
Một lát sau, Trần Trầm đi vào phòng tiếp khách, trong tay còn xách theo một người, chính là Triệu quản gia bắt được trước đó.
- Lão Triệu, các ngươi có bức Ngô Uy phản bội Trương gia hay không?
Trần Trầm tìm chỗ ngồi xuống, thuận miệng hỏi.
Lúc này đây, Triệu quản gia đã bị dọa bể mật, liên tục lắc đầu:
- Không có, tuyệt đối không có, vốn lão đại chúng ta cũng không tin tưởng tiểu tử này.
Chính hắn là người cung cấp hành tung của Trương công tử, chúng ta phái người đi thăm dò, kết quả thực sự gặp được Trương công tử đi một mình, cho nên lão đại mới tin tưởng hắn đấy.
Nghe hắn nói vậy, Ngô Uy sợ đến hồn phi phách tán, không ngờ là Triệu quản gia vẫn luôn trực tiếp bàn bạc với hắn lại bị bắt đến Trương gia.
- Ngươi… Ngươi ngậm máu phun người!
Triệu quản gia không cho Ngô Uy có cơ hội chỉ trích, tiếp tục nói:
- Sáng hôm nay hắn còn báo cho chúng ta biết Trương công tử sẽ đến thôn trang phụ cận cầu viện… Bảo chúng ta ra tay chặn giết, đồng thời còn hỏi xin thuốc mê.
Nghe đến đó, Trương Kỵ đã không nghe nổi nữa, trực tiếp nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy thống khổ.
Bị thân nhân của mình phản bội, tư vị kia… Có thể nghĩ.
- Muốn vi huynh làm thay không? - Trần Trầm hỏi.
- Không cần! - Trương Kỵ đột nhiên mở mắt, trong mắt tràn đầy quyết tâm.
Lúc trước, Trần Trầm nâng hắn dậy đã dùng linh lực hóa giải 7, 8 phần thuốc mê, hiện tại hắn đã hoàn toàn khôi phục thể lực.
Nhìn Ngô Uy, Trương Kỵ rút kiếm của mình ra.
- Biểu ca tha mạng!
...
Chuyện Trương gia, Trần Trầm không tiếp tục nhìn nữa, mà dẫn theo Triệu quản gian đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Cho ta một lý do không giết ngươi.
- Tiên Nhân! Ta biết vị trí tiểu kim khố của Triệu Bưu! Ta dẫn ngươi đi! - Triệu quản gia run lẩy bẩy nói.
Thời điểm bị giam giữ ở Trương gia, hắn đã sớm nghĩ kỹ lý do cầu sinh, cho nên hiện tại nói vô cùng trôi chảy.
- Trong tiểu kim khố của Triệu Bưu ngoại trừ vàng bạc, tài bảo, còn có bảo bối khó lường.
Lúc trước, chúng ta đã cướp được của một đại hộ nhân gia trong một châu tự trị! Lần đó tổn thất trên trăm huynh đệ.
- Về sau, Triệu Bưu trốn đến Thạch Xuyên huyện, hơn nữa còn đem mấy thấy bảo vật trong đó ra hiến cho Huyện lệnh mới đổi được cái danh trong sạch.
Nghe đến đây, Trần Trầm lộ vẻ hăng hái, bất quá hắn cũng không gấp.
Muốn vơ vét bảo khố nhất định phải mang theo cẩm lý ngư Trương Kỵ, nói không chừng có thể có thể vớ được thứ gì đó kinh hỉ nha.
...
Một giờ sau, chuyện ở Trương gia coi như hoàn toàn giải quyết xong, Ngô Uy bị một kiếm kết thúc.
Những gia đinh rời đi lúc trước cũng được triệu tập trở về.
Trải qua chuyện lần này, gia đinh Trương gia càng thêm trung thành.
Trương Đức đối với Trần Trầm là thiên ân vạn tạ, lúc trước Trương Kỵ nói muốn đem Trương Tiểu Nhã gã cho vị này, hắn cũng không thật sự cho là đúng, nhưng hiện tại, hắn đã ấp ủ tâm tư này.
Phải biết, đây là một vị Tiên Nhân nha!
Con gái gả ra ngoài dính tiên khí hình như cũng không tệ.
Ý niệm này vừa lóe lên, hắn có hơi ngại ngùng nói:
- Cái này… Nữ nhi Tiểu Nhã của ta đã đến tuổi kết hôn.
Hắn còn chưa nói hết lời thì trong phòng tiếp khách đột nhiên vang lên tiếng hét.
- Vạn vạn không được.
Cùng một lời kịch, nhưng giờ phút này người nói lại là Trương Kỵ.
Hắn mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng.
Thấy vậy, Trương Đức có chút không vui, lúc trước nói gả muội muội cũng là ngươi, giờ nói không gả cũng là ngươi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Trêu chọc ta à?
Đối diện với ánh mắt của Trương Đức, Trương Kỵ đứng lên, nhìn về phía Trần Trầm bằng đôi mắt tràn đầy sùng kính.
- Trước kia ta quả thật muốn đem xá muội gả cho Trần huynh, nhưng hiện tại ta đã thay đổi chủ ý.
- Nhân phẩm Trần huynh ngàn dặm mới tìm được một, cái đó không cần bàn cãi, quan trọng hơn nữa là huynh ấy thiên tư trác tuyệt, tương lại chú định có thể trường sinh vu thế.
So ra, xá muội chỉ là một người phàm tục, liễu yếu đào tơ, sao có thể bầu bạn bên cạnh Trần huynh?
- Cho nên càng nghĩ ta càng cảm thấy đem xá muội gả cho Trần huynh thật sự là ủy khuất huynh ấy.
- Người như Trần huynh ngay cả cửu thiên tiên nữ cũng không xứng!
Trần Trầm bị hắn ca tụng một trận khiến cho khóe mắt nhịn không được giật giật liên hồi.
Người khác thổi phòng hắn, hắn hiển nhiên biết đối phương là hư tình giả ý, không cẩn thiết để trong lòng.
Nhưng Trương Kỵ lại là lời phát ra từ nội tâm, cái này thật khiến hắn cảm thấy… Ngượng ngùng nha.
Liếc nhìn Trương Tiểu Nhã mang vẻ mặt thất vọng, còn có chút ủy khuất, lại nghĩ đến Nhị Nha nhà hàng xóm, Trần Trầm cảm thấy cưới Trương Tiểu Nhã cũng không tính là uất ức lắm đâu.
Ít nhất phụ mẫu đảm bảo thỏa mãn.
- Thật ra…
Lời phía sau hắn còn chưa kịp nói hết thì đã bị Trương Kỵ đánh gãy.
- Trần huynh không cần băn khoăn cảm thụ của xá muội, để nàng sớm hiểu rõ một chút cũng tốt.
- Ca, ngươi thật đáng ghét! - Trương Tiểu Nhã vốn đã ngồi đã không nhịn nổi nữa, oán giậm chân mấy cái, sau đó chạy ra ngoài, rời khỏi phòng tiếp khách, đi vào tẩm phòng bên cạnh.
- Kỵ, sao lại có người nói muội muội mình như vậy? Ngươi thật là! - Trương phu nhân thấy lúc con gái chạy ra ngoài mắt ngân ngấn nước, nhịn không được oán hận nói.
Trần Trầm nhìn bóng dáng xinh đẹp chạy vụt qua, nội tâm có vài phần không nỡ, vì vậy liền dùng âm lượng chẳng khác nào tiếng ruồi vo ve nói:
- Hiền đệ… Vi huynh chịu một chút ủy khuất có là gì… Chuyện nhỏ thôi mà.
Nghe hắn nói, Trương Kỵ khẽ thở dài, u sầu đáp:
- Trần huynh, ngươi vẫn chưa ý thức được bản thân có bao nhiêu ưu tú, từ xưa cưới gả chú trọng môn đăng hộ đối, cái thuyết pháp này nếu không có lửa thì làm sao có khói? Thật sự là rất có đạo lý đấy!
Trần Trầm á khẩu.
Trương Kỵ này hình như bị hắn lừa đến mụ đầu rồi, triệt triệt để để trở thành fan não tàn của hắn.
Trần Trầm lại không phát hiện tâm tình của mình có biến hóa, hắn liếc nhìn về phía tẩm phòng muội muội:
- Trần huynh, ngươi có từng nghe nói qua hồng nhan họa thủy?
Trần Trầm vô thức gật đầu, thế nhưng quan hệ cái lông gì đến hắn? Chẳng lẽ Trương Kỵ sợ muội muội mình đem lại tai họa cho hắn?
Không đến nổi nào chứ?
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, Trương Kỵ đã xoay người, vỗ mạnh lên vai Trần Trầm, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Trần huynh, với tài hoa của ngươi, một khi bước vào tu tiên giới khẳng định có vô số thiên kiêu chi nữ, cao lĩnh chi hoa say mê.
- Nói không chừng trong đó còn có một ít ma nữ hoặc yêu nữ tâm thuật bất chính.
- Các nàng sẽ bằng lòng để một người phàm tục như muội muội chiếm lấy Trần huynh sao?
- Vạn nhất các nàng sinh lòng ác ý, vậy há chẳng phải mạng nhỏ của muội muội ta không giữ được sao? Cho nên kính xin Trần huynh thông cảm!
Trần Trầm ngoáy ngoáy tay, cho là mình nghe nhầm.
Sao cứ có cảm giác Trương Kỵ nói hồng nhan họa thủy là mình ấy nhỉ? Ngươi rãnh rỗi đặc biết đến trêu chọc ta à? Có cần khoa trương vậy không?
Nhưng Trương Kỵ cũng không nhìn hắn, mà là nhìn về phía chân trời xa xăm, lẩm bẩm nói:
- Ta đã dự cảm được Tu tiên giới sắp nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu…
Vừa nghe xong, Trần Trầm há miệng thở dốc, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng..