Một lát sau, chuồng heo rơi vào yên lặng.
Trần Trầm ngồi bên ngoài chuồng, vẻ mặt do dự nhìn lão Hắc bên trong.
Lão Hắc thì vẫn cứ đứng yên một chỗ, không dám nhúc nhích, mắt trợn trừng dò xét xung quanh, dường như sợ trên người phát sinh chuyện gì đó khủng khiếp lắm vậy.
Thế nhưng, biến hóa trong tưởng tượng không xuất hiện.
Một người một heo cứ như vậy nhìn nhau thật lâu, cả hai đều có chút đứng ngồi không yên.
Lão Hắc hơi nhúc nhích, phát giác không có gì dị thường, thoáng cái như trút được gánh nặng, cả người thư sướng, bắt đầu lăn qua lộn lại trong chuồng, tứ chi đạp một phát, cứ thế bay vọt lên không.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn, chuồng heo sụp đổ trước ánh mắt khiếp sợ của Trần Trầm, mà lão Hắc thì nhảy một cái bay lên cao 7, 8 mét.
- Cmn!
Trần Trầm kinh hô một tiếng, vội vàng lui về sau hai bước.
Phù phù!
Một âm thanh nặng nề vang lên, lão Hắc rơi xuống đất, mặt heo dại ra, có loại biểu cảm không biết phải làm sao.
- Coi bộ đang dược này có tác dụng từ từ ha!
Nhìn lão Hắc ngồi dưới đất, Trần Trầm thầm nghĩ.
Nói gì đi nữa thì nội đan của một cái tinh quái 200 năm công lực cũng đâu phải dễ hấp thu?
Cho dù là hấp thu 8 năm, 10 năm cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Mà lão Hắc vừa phục dụng liền có thể nhảy lên cao như vậy, nói không chừng sau này có thể đằng vân giá vũ nha!
Tưởng tượng hình ảnh kia, Trần Trầm nở nụ cười tươi rói, sau đó bước đến trước mặt lão Hắc, vỗ vỗ đầu nó an ủi:
- Lão Hắc, ngươi tự giải quyết cho tốt đi nha!
Vỗ xong, Trần Trầm cũng không tiếp tục quan tâm đến nó, miệng ngâm nga một khúc hát dân ca, sải bước đi vào phòng, bỏ lại lão Hắc ngẩn người đối mặt với chuồng heo đã thành đống đổ nát.
…
Vài ngày sau, Trần Trầm chuyển nhà đến Triệu gia đại trạch vốn đã được dọn dẹp sáng bóng.
Đương nhiên, lúc này Triệu gia đã đổi tên thành “Trần gia”.
Mặc dù so với phủ đệ của Huyện lệnh thì nơi này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng trước trước sau sau ở 50 ~ 60 ngườ vẫn không thành vấn đề.
Một nhà ba người ở một cái sân lớn như vậy cũng không có ý nghĩa, cho nên Trần Trần bỏ ra tiền công cao chiêu mộ một vài người trẻ tuổi ở Thạch Đầu thôn đến làm hộ viện trông nhà.
Đương nhiên, người trừ chỗ ở cho người, hắn còn an bài cho lão Hắc một cái chuồng heo lớn, so ra diện tích không hề nhỏ hơn nhà của Trần Trầm trước kia.
Bất quá, lão Hắc lại không thể nào cao hứng nổi, mấy ngày nay nó không ăn thì chính là ngủ, cứ như sợ quên mất mộng ước ban sơ của một đầu heo.
Trần Trầm cũng lười quản nó, hắn không trông cây chỉ với một viên nội đan có thể cải tạo lão Hắc thành một tinh quái chăm chỉ tu luyện.
Nhưng lâu lâu coi nhà cũng tốt.
Sau khi dàn xếp cho người nhà, Trần Trầm liền ra chợ mua mấy bộ y phục đắt tiền.
Mặc vào, khí chất tổng thể tăng vọt từ 85 đến 99.
Nhìn thiếu niên một thân bạch y phiêu phiêu trong gương đồng, Trần Trầm nhịn không được hỏi hệ thống:
- Hệ thống, trong phạm vi 15 mét, ai có khí chất nhất.
- Chính là bản thân Kí chủ.
- Nói hay lắm, chưởng quỹ, lăng la tơ lụa trong tiệm ngươi ta bao hết, đợi lát nữa mang đến Trần gia đi.
Trần Trầm vung tay nói với chưởng quỹ.
Nghe vậy, chưởng quỹ cả kinh, hô lên:
- Trần gia? Là Trần gia vừa mới quật khởi sao?
- Không sai.
- Công tử… ngài là?
- Trần Trầm.
- Trần Trầm thành thật đáp.
Ai ngờ chưởng quỹ vừa nghe xong liền vọt từ trong quầy hàng ra, vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Công tử à, ngài chớ có trêu đùa chúng ta, ngài là lão bản của cửa hiệu này… Ngài muốn gì thì cứ trực tiếp nói cho chúng ta, chúng ta sẽ mang qua cho ngài, không cần phải cất công đi xa như vậy.
Nghe hắn nói, Trần Trầm nhíu mày hỏi:
- Ha? Cửa hàng này là của ta à?
- Sao lại không chứ… Tất cả cửa hàng trên con phố này đều là của ngài đấy! - Chưởng quỹ hâm mộ nói.
- Đã như vậy, mang 1/3 đến Trần gia là được rồi! - Trần Trầm vui vẻ nói.
- Được! Ta lập tức an bài! - Chưởng quỹ đáp.
Lúc này, Trần Trầm mới thỏa mãn đi ra khỏi cửa hàng.
Kế tiếp, hắn đi dạo một hồi trên phố, tươi cười càng lúc càng chói mắt.
Nhất là mấy chỗ ăn chơi, lần trước hắn đến là nửa đêm đấy, lần đó… vẫn còn đi nhặt tiền nha!
Tình cảnh khi đó chẳng khác nào ăn trộm, không dám để người ta bắt gặp.
Cảm thán một phen, Trần Trầm mang theo không ít đồ đạc quay về nhà.
Còn chưa tới đại môn, hắn đã thấy một cỗ xe ngựa dừng trước cửa, nhìn cách trang trí hẳn là xe ngựa của Trương gia.
Thấy vậy, Trần Trầm chợt hiểu ra.
Hắn vừa chuyển đến nhà mới, chắc chắn là tiểu tử Trương Kỵ kia đến chúc mừng đây mà.
Về phần xe ngựa… Ha Ha, để chở lễ vật chứ còn gì nữa!
Tên Trương Kỵ này tuy có đôi khi ngốc ngốc, nhưng nhân phẩm xem như không tệ, đối với hắn càng là kính trọng có thêm, thậm chí đạt đến trình độ mù quáng.
- Haiz, về sau bớt lừa gạt hắn một chút! - Trần Trầm thầm cảm thấy ngượng ngùng, thở dài một hơi, sau đó đi về phía đại môn.
Hắn vừa vào cửa, một thanh niên mặc áo gai, chống quải trượng lập tức bước qua nghênh đón.
- Trần huynh, ta đến chúc mừng ngươi thăng quan chi hỉ (1)!
(1) Niềm vui dọn đến nhà mới.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Trần Trầm dụi dụi mắt, có chút không dám tin hỏi:
- Hiền đệ?
Nói thật, nếu như không phải giọng Trương Kỵ không có biến hóa, hắn quả thực nhìn không ra người trước mắt là tiểu Kỵ nhà mình.
Phải biết, mấy hôm trước tên này còn một bộ công tử văn nhã, khí chất không đến 85 điểm thì cũng được 80, còn bây giờ thì sao?
Chân đi cà nhắc không nói, tóc cũng cắt hơn phân nửa, trên khuôn mặt thư sinh nay đã có thêm vài vết sẹo, hơn nữa một thân áo gai kia… Có chỗ nào khác dân chạy nạn đâu chứ.
Trương Kỵ nhìn thấy Trần Trầm một thân bạch y, có hơi lúng túng nói:
- Đoạn thời gian trước, ta thấy Trần huynh một thân áo gai, đoán là huynh vì ma luyện ý chí nên mới mặc y phục như vậy, cho nên ta cũng bảo người làm cho mình một bộ.
Trần Trầm á khẩu suốt nửa buổi mới hỏi tiếp:
- Vậy chân ngươi là có chuyện gì? Lại còn sẹo trên mặt nữa? Ai dám đánh ngươi, nói cho đại ca, đại ca ra mặt giúp ngươi!
Nghe xong Trương Kỵ càng thêm hổ thẹn, mặt cũng đỏ lên như quả cà chua.
- Trần huynh, ngày đó ta nghe ngươi kể chuyện sồ ưng, có cảm giác như mặt trời chân lý chiếu qua tim, lại nói khinh công của ta cũng không phải tốt, cho nên ta liền…
Nghe đến đó, Trần Trầm thiếu chút nữa sặc nước miếng, cả kinh nói:
- Ngươi… Không phải là ngươi đi nhảy Hắc Phong nhai đấy chứ?
- Không phải… Tiểu đệ đi một chuyến đến Hắc Phong nhai.
Thế nhưng nói ra thật xấu hổ, luận về ý chí, tiểu đệ quả thật kém xa Trần huynh, cuối cùng vẫn không dám nhảy xuống.
- Sau đó tiểu đệ chạy đến Tiểu Long sơn bên ngoài thị trấn, cố lấy hết dũng khí thử một phen, so với Trần huynh, trên người tiểu đệ còn buộc thêm một sợi dây thừng…
Dứt lời, Trương Kỵ càng thêm hổ thẹn, nhớ đến ngày đó Trần Trầm việc nghĩa không chùn bước, cứ thế nhảy xuống vực, trong nội tâm hắn càng thêm bội phục khó có thể diễn tả được.
Lúc này, Trần Trầm đã hoàn toàn cấm khẩu.
Tiểu Long sơn kia mặc dù chỉ là sườn núi nhỏ, nhưng cũng cao hơn trăm mét biết không hả?
Tuy là lão thiên chiếu cố ngươi, nhưng ngươi cũng không thể đâm đầu vào chỗ chết nha! Ngươi xem, ngươi buộc dây thừng rồi mà vẫn té gãy chân, điều đó nói lên vận khí của ngươi cũng có lúc dùng hết, biết không?
Liếc thấy Trần Trầm nghiêm mặt, Trương Kỵ vội vàng nói thêm:
- Trần huynh, ngươi khoan hãy nói, phương pháp kia thật sự có tác dụng, thời điểm rơi xuống, ta chợt có lý giải sâu sắc hơn về công phu, chờ chân ta tốt lên, khinh công nhất định có thể tăng vọt.
Trần Trầm nghẹn một bụng khí, không để ý đến tiến bộ của hắn ta, mà giơ tay vỗ mạnh lên vai Trương Kỵ, chuẩn bị làm công tác giáo dục một phen.
Bằng không thì ngày nào đó tiểu tử này giày vò bản thân đến chết thật, hắn chắc chắn không tránh khỏi áy náy một phen.
Nhưng lúc hắn còn đang bận suy nghĩ, Trương Kỵ lại đột nhiên duỗi tay chỉ vào góc tường, cười nói:
- Trần huynh, mặc dù tiểu đệ bất tài, không dám nhảy Hắc Phong nhai, nhưng ngươi đoán thử xe,? Ta tìm thấy hai cái đại linh chi trên vách đá Tiểu Long sơn, hôm nay mang đến một cái đưa cho Trần huynh coi như hạ lễ.
Trần Trầm nhìn theo phương hướng hắn chỉ, liền thấy một cây linh chi màu tím to tổ bổ, nói không chừng có thể làm dù che mưa luôn đấy.
Nhìn nhìn Trương Kỵ một thân chật vật, nội tâm Trần Trầm có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đồng thời, một phen uất nghẹn chuẩn bị phun ra cũng bị hắn nuốt ngược vào bụng.
.