Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ


Lâm Huyền còn chưa hiểu rõ tình huống như thế nào.

Một ông già đứng sau trực tiếp đẩy ra Lưu Diên Thanh, sau đó cũng đắc ý mà mở ra một bức họa cuộn tròn trên bàn hội nghị...

"Lâm tiên sinh, lần đầu gặp mặt! Tấm lòng nho nhỏ, mong rằng nhận cho!"

"Đây là tác phẩm của họa gia Tiền Duy Thành thời nhà Thanh, tên là "Thịnh cúc đồ', rất được hoàng đế Càn Long yêu thích, dùng để trang trí cung vua vào mùa thu."

Lâm Huyền cúi xuống nhìn.

Trong bức tranh tràn đầy cúc hoa nở rộ màu sắc rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng khiến người ta càng thêm cảm thấy chú ý chính là lạc khoản của bức "Thịnh cúc đồ' này lại có hai chỗ.

Phía dưới là "Thần Tiên Duy Thành cung họa”, phía trên là Càn Long đế tự tay viết thơ, thời gian là cuối mùa thu năm Kỷ Mão 1759.

tác phẩm cũng hoàn thành vào năm đó.

Xem ra lão tiên sinh nói không sai.

Đây là hoàng đế Càn Long yêu cầu Tiền Duy Thành vẽ.

Thật là "ngự họa'!

Tuy rằng bức tranh này không tính là giá trị vô giá...!Nhưng Lâm Huyền không phụ trách nhiệm mà suy đoán, nếu bán đấu giá bức tranh này, giá trị của nó ít nhất cũng tầm trên dưới chục triệu nhân dân tệ.

"Lão tiên sinh, ngài đây là...!2"

Chưa nói lời nào, đã "bị" hai ông già "tiến cống" hai bức danh họa, Lâm Huyền thật sự là như đứng đống lửa, như ngồi đống than!


Định lừa đảo hay gì?!

Lúc này, Ngô quán trưởng đứng bên trái Lâm Huyền, trực tiếp cuộn lại hai bức tranh.

"Ta giúp cậu cuộn lại hai bức tranh này, đặt một chỗ, mặt sau còn rất nhiều người muốn tặng tranh cho cậu nữa!"

Hai bức tranh được Ngô quán trưởng cuộn gọn gàng, ngay sau đó lại có một ông già tiến lên, giơ một cuốn tranh về phía trước —

Phần phật -

Cuốn tranh tròn vo trực tiếp lăn tới bên kia cái bàn:

"Lâm quán trưởng, lần đầu gặp mặt, xin hãy nhận lấy lễ mọn! Hai vị tiền bối đều tặng tranh, ta bèn bêu xấu đưa ngài một bộ bảng chữ mẫu đi!"

"Đây là Khang Hi hoàng đế ngự bút "Hạnh hoa thiếp", hy vọng ngài có thể thích!"

Một ông già ở bên cạnh trực tiếp chen vào, mặt lộ vẻ khinh thường:

"Lão Tống, ông còn không biết xấu hổ lấy ra "Hạnh hoa thiếp" à? Thật không sợ Lâm tiên sinh chê cười sao! Tránh ra, tránh ra, để Lâm tiên sinh nhìn xem "Tung Dương Hán bách đồ" của ta..."...

Theo sau, toàn bộ phòng họp hình thành một loại hình thức kỳ quái.

Giống như trong dây chuyền sản xuất của xưởng điện tử.

Bên phải, một đám ông già xếp thành một hàng, từng người một đưa lễ tiễn biệt cho Lâm Huyền.

Cơ bản đều là một số tranh vẽ, chữ viết.

Cái gì mà "Ngô sơn thu tê đồ'"Chử trà đồ'Minh nhân kim phiến tập", ...

Một vài bức tranh chữ giá trị xa xỉ giống phim đèn chiếu lần lượt triển lãm trước mặt Lâm Huyền.

Sau đó, phía bên phải là Ngô quán trưởng.

Ngô quán trưởng phụ trách cuộn tranh, sau đó dọn dẹp đống tranh cuộn.

"Dây chuyền sản xuất" ở đây là như thế này:

Một ông già giở bức tranh ra, Lâm Huyền ngắm tranh, Ngô quán trưởng thu tranh, sau đó ông già tiếp theo mở tranh...

Lâm Huyền vội tới mức không có cơ hội xen mồml!

Tình huống này khiến cho Lâm Huyền hoàn toàn ngơ người.

Bèn thả lỏng tinh thần, bình tĩnh ngồi xem mấy người "biểu diễn'.....

Rốt cuộc, đã tới lượt của vị lão tiên sinh cuối cùng.

Vị lão tiên sinh này dáng người đặc biệt cứng cỏi mạnh khỏe, khí chất càng cao một bậc.

Ông nở nụ cười tủm tỉm mà tràn ngập uy nghiêm, mở ra một bức tranh cuộn tròn trước mặt Lâm Huyền:

"Lâm tiên sinh, chê cười."


Bức tranh này vừa mở ra, tất cả mọi người đều giật mình sửng sốt!

"Trời ơi! Thế mà lấy ra cả "Sơn thủy thập nhị khai" của Tê Bạch Thạch!"

"Lão già xấu xa này! Ta vẫn luôn khó hiểu tại sao chỉ có mười một bức họa của bộ này lưu thông trong thị trường, hóa ra bức thứ mười hai bị ông giấu đi rồi!"

"Năm 2011.

một bộ "Sơn thủy thập nhị khai" được đấu giá tới 400 triệu nhân dân tệ! Hơn nữa, bức "Nguyệt minh nhân tĩnh thời hầu" này còn được lão tiên sinh Tê Bạch Thạch tự tay viết tiêu đề! Giá trị càng cao hơnnữa" =-

"Giấu kỹ quá! Ta biết mười một bức còn lại được ai cất chứa! Hắn đã tìm kiếm bức thiếu hụt này từ lâu rồi, nếu hắn biết được bức này ở chỗ ông, sẽ tức chết mất!"

Ông già tinh thần sáng láng kia nghe vậy, cười ha ha:

"Cái gì mà giấu ở chỗ của ta? Ta đương nhiên biết được mười một bức còn lại ở chỗ của ai kia, ta chính là cố ý chọc giận hắn! Không bán cho hắn!"

"Hiện tại, bức họa này đã thuộc về Lâm tiên sinh, nếu hắn muốn tìm thì cũng phải đến xin Lâm tiên sinh mới được!"

Một trò khôi hài kết thúc, Ngô quán trưởng xếp gọn tất cả bức tranh, đặt ở trong một vali hành lý, võ vỗ:

"Lâm tiên sinh, ta có chút cất chứa cũ nát nho nhỏ, đành không bêu xấu trước mặt mọi người ở đây.

Bọn họ đều đưa tranh cho cậu, ta bèn đưa vali cho cậu vậy!"

"Ta đã xếp gọn cho cậu xong, lát nữa cậu rời đi, trực tiếp xách lên máy bay là được!"

Lâm Huyền xem xét vali chứa đầy tranh chữ bên người...

Cảm giác Ngô quán trưởng thật là quá tri kỷ!

Hắn cần nhất chính là cái này!

Hắn ngẩng đầu, phát hiện tất cả lão tiên sinh trong phòng đều cười tủm tỉm nhìn hắn.

Cũng không nói lời nào, cứ như vậy cười tủm tỉm, từ ái nhìn hắn.

Cảm giác kia...


Miễn bàn rùng mình cỡ nào!

Lâm Huyền đổi dáng ngồi một chút, miễn cưỡng cười vui:

"Cái kia...!Cảm ơn các vị lão tiền bối coi trọng ta như vậy, sau này ta chắc chăn sẽ không khiến các vị thất vọng, hiến tặng thêm nhiều văn vật!"

Những lời này dẫn tới một trận cười vui.

Văn vật có thể gặp, không thể mong cầu, làm sao có thể muốn hiến tặng là hiến tặng được.

Cười vui qua đi.

Phòng tiếp khách đột nhiên trở nên yên tĩnh như trong động băng!

Ai cũng không biết nên nói gì, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Mọi người cúi đầu, sử dụng chiến thuật uống nước, trong thời gian ngắn, căn phòng lặng ngắt như tờ, rất là xấu hổi Lâm Huyền nhìn trái ngó phải, cũng không biết nên nói gì.

Hiện tại kéo vali rời đi luôn?

Hình như có chút không thích hợp?

Cuối cùng...

Vẫn là Lưu Diên Thanh đứng dậy, ông thâm mắng trong lòng một đám không làm được việc, một bên cười gượng với Lâm Huyền:

"Cái kia...!Lâm tiên sinh.

Kỳ thật hôm nay chúng ta tới..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận