Ta Cùng Vai Ác Sống Nương Tựa Lẫn Nhau


Tô Nguyên Nguyên kích động sắp khóc luôn rồi.

Anh hai cô thật là thiện lương mà.

"Anh hai, về sau em không cần tiền tiêu vặt nữa, em đều để dành.
Em muốn trợ giúp được nhiều người."

Tưởng An Nam đều bị hành động của tiểu thiên sứ Tô Nguyên Nguyên làm cảm động, xoa xoa đôi mắt: "Chị cũng quyên tiền, tiền lương của chị quyên một nửa."

Hoắc Cần bất đắc dĩ nhìn hai người, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy làm việc tốt kỳ thật cũng rất có ý nghĩa.

Nhìn ba người vô cùng cao hứng rời đi, Trần Cảnh Hoa cau mày lên xe.

Nhìn thấy Lý Thanh Diệp còn ngây ngốc đứng bên ngoài, hắn nhíu mày: "Lý bí thư, cô đang nhìn gì vậy?"

"Không, không thấy gì." Lý Thanh Diệp lúc này mới chạy nhanh lên xe, nhìn mặt Trần Cảnh Hoa không vui, trong lòng cô bỗng chột dạ.

Chuyện vừa xảy ra khi nãy, cô căn bản không dám nói thật cùng Trần Cảnh Hoa.

Nếu để Trần tổng biết Hoắc Cần khi nãy làm vậy là bởi vì cô, nên mới cạnh tranh cùng Trần tổng, Trần tổng khẳng định sẽ tức giận thậm chí chán ghét cô.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn quý khí thiên thành của Trần Cảnh Hoa, Lý Thanh Diệp trong lòng tim đập không ngừng.

Cô thừa nhận, sâu trong nội tâm là ngưỡng mộ Trần Cảnh Hoa.

Trần Cảnh Hoa là loại người lý tưởng nhất trong mộng tưởng của cô.
Hắn ta xuất thân tốt, tốt nghiệp trường danh giáo, hơn nữa mọi cử chỉ của hắn đều lộ ra sự giáo nuôi tốt đẹp của hắn.

Người như vậy, cùng với cô tự nhiên là không cùng một thế giới, lại khiến cô nhịn không được mà mà ngước nhìn.

Nhưng Lý Thanh Diệp biết rõ bản thân không xứng với Trần Cảnh Hoa.

Hắn gia thế như vậy, về sau nhất định sẽ tìm một cô gái cũng có xuất thân tốt, mà không phải như cô..

Nhưng mặc kệ về sau cô có thể ở cạnh Trần tổng hay không, thì cô không thể để Hoắc Cần vì cô mà nhằm vào Trần tổng được.

Hôm nay cô gái đứng cạnh Hoắc Cần kia, có lẽ là bạn gái hiện tại của hắn đi.

Đã có người yêu, vậy thì không nên nhớ thương chuyện trước kia.

Lý Thanh Diệp cảm thấy bản thân cần phải nói rõ với Hoắc Cần, Hoắc Cần hẳn có thể hiểu rõ lý lẽ.

* * *

Bên này Trần gia, Trần Cảnh Hoa về đến nhà liền hội báo tình huống buổi tiệc tối công ích lần này.

Nghe con trai mình hội báo xong, người cầm quyền Trần thị liền trầm ngưng.

"Cảnh Hoa, con vẫn khiếm khuyết."

"Ba, con có nghĩ đến liên hệ với ngài, nhưng Hoắc Cần sau lại đột nhiên tăng thêm 50 vạn.
Lúc ấy thời gian đã không kịp cho nên con không có.."

Trần phụ nhíu mày nói: "Con chính là tổng giám đốc, con như thể nào làm một chút việc phá lệ cũng không được?"

Trần Cảnh Hoa tức khắc trầm mặc không nói.

Ngày thường ở công ty có bất kỳ chuyện gì, cha hắn cũng đều bắt hắn phải hội báo lại cho ông ấy, việc lớn hay việc nhỏ gì cũng thế.
Vài vị trưởng bối cũng muốn hỏi đến quyết sách của hắn.

Cho nên lúc đưa ra quyết sách, hắn mới do dự như vậy.

Nếu giống Hoắc Cần tự mình làm chủ thì hắn còn có thể tự nhiên mà phá lệ.

Trần phụ tuy rằng đối với kết quả lần này không cao hứng, nhưng cũng thực mau nghĩ thông suốt.
Rốt cuộc đây cũng chỉ là bắt đầu, về sau cơ hội còn có nhiều: "Con nên tiếp xúc nhiều với vị Hoắc tổng này, từ hắn có rất nhiều thứ đáng để con học tập."

"Một kẻ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ toàn dựa vào vận khí."

"Vận khí? Không, tuyệt đối không chỉ bởi vận khí.
Con vẫn là quá trẻ tuổi." Trần phụ lắc đầu thở dài.

Trần Cảnh Hoa nắm chặt tay mình.

"Đúng rồi, miếng đất ở thành tây kia, nhất định phải lấy được.
Có tin tức nói miếng đất kia về sau sẽ khai phá, sau này các khu ở chủ thành đều sẽ dời qua hướng bên kia, sau khi chúng ta lấy được nếu ở bên kia xây dựng một cái khách sạn sẽ rất có ưu thế."

"Đã biết, con vẫn luôn theo dõi nó."

Ngày hôm sau Trần Cảnh Hoa rới công ty liền trực tiếp liên hệ nhân mạch của Trần thị, hỏi thăm tin tức của miếng đất kia.

Lúc này, Hoắc Cần đang mang theo Tô Nguyên Nguyên đi xem đất.

"Miếng đất này, anh đã chuẩn bị mua, về sau xây cho bé nhà chúng ta một cái trường dạy vũ đạo được không?"

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe liền sợ ngây người.

Cô thế nhưng có thể làm "Địa chủ"!

"Anh hai, em không dùng nó được đâu, nói nữa, về sau không chừng em nhảy không tốt, không thể làm giảng viên dạy múa thì sao?"

Tô Nguyên Nguyên có chút chột dạ, rốt cuộc cô cảm thấy trình độ bản thân là không đủ.
Nhiều lắm là lên sân khấu diễn cái gì thôi, chứ kêu cô đi làm giảng viên, cô lại cảm thấy dạy học rất mệt.

"Không cần em dạy, đến lúc đó chúng ta mời người đến, bé chúng ta làm hiệu trưởng là được.
Những học sinh của nơi này sau này đều là học sinh của em."

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe liền ảo tưởng đến cái cảm giác bản thân được gọi là giảng viên.
Tức khắc kích động đến mặt đỏ.

Cô ngượng ngùng nói: "Anh hai, chỗ này tốt như vậy, sao anh không giữ lại để làm chuyện quan trọng hơn?"

"Chuyện của bé chính là chuyện quan trọng nhất.
Nói nữa, đây chỉ là một miếng đất thôi mà.
Anh ở Kinh Thị cùng Thâm thị mua rất nhiều đất, cũng không thiếu một miếng."

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe nhiều chỗ như vậy đều mua có mua đất, tức khắc liền cảm thấy anh hai nhà mình giống như thổ hào vậy.

Anh hai hắn thật là có cái nhìn nha!

Hoắc Cần nhìn bộ dạng vui mừng của em gái mình, hỏi: "Thế nào, thích sao?"

"Thích, đặc biệt thích." Anh cô có nhiều tiền như vậy, vậy cô cũng không cần khách khí.
Ha ha ha ha ha.

"888, về sau an bài nhiều nhiệm vụ cho ta nha, ta vô cùng nguyện ý đó! Ta cảm thấy mình phải trở thành một chiến sĩ thi đua của tổ chức!"

888 mỉm cười: "Như ngươi mong muốn."

Khối đất bị Tô Nguyên Nguyên nhìn trúng, Hoắc Cần liền hạ quyết tâm phải dùng hết thảy đại giới lấy được, không thể thất tín với em gái hắn.

Buổi đấu giá hôm nay, hắn mang theo Tô Nguyên Nguyên cùng tham gia, chuẩn bị để Tô Nguyên Nguyên tự mình giơ thẻ bài đề cử để giành được miếng đất thuộc về bản thân cô ấy.

Tô Nguyên Nguyên hiện giờ đang trong kỳ nghỉ hè, trừ bỏ mỗi buổi chiều cùng tối học khóa vũ đạo ra thì đều nhàn rỗi.

Vừa nghe muốn tham gia cái loại trường hợp lớn như vậy liền tức khắc hứng thú bừng bừng tham gia.
Lúc chuẩn bị xuất phát còn chuẩn bị mời Tưởng An Nam đi cùng, trường hợp náo nhiệt như vậy đương nhiên là muốn đi cùng với chị An Nam.
Rốt cuộc chị An Nam có chuyện tốt gì cũng đều gọi theo cô mà.

Nhưng cái đề nghị này liền bị Hoắc Cần phủ quyết.

Hoắc Cần nghiêm túc nói: "Bé, chúng ta không thể không hiểu chuyện.
Tưởng tiểu thư ngày thường vất vả như vậy, cho cô nghỉ ngơi đi."

"A? Nhưng mà An Nam tỷ tỷ thích nhất là cùng em đi xem náo nhiệt mà." Tô Nguyên Nguyên thất vọng nói, sau đó thở dài thật dài.

Nhìn về phía anh hai, cô không biết sao, cô cảm thấy anh hai cứ xa cách với chị An Nam.

Mỗi lần đều tình huống như vậy.

Tô Nguyên Nguyên dù có ngốc cũng nhìn ra.
Đối đãi với cô gái duy nhất tiếp xúc nhiều còn như vậy, cô thật khó tưởng tượng ra anh hai sẽ đối xử thái độ khác với con gái nha.

"Anh hai, anh không thể đối xử với con gái như vậy, cẩn thận về sau anh thành cẩu độc thân đó."

Hoắc Cần nói: "Cái gì là cẩu độc thân? Anh nói rồi không được nuôi chó.
Nếu cảm thấy buồn thì anh đưa em ra ngoài đi dạo."

Nhìn biểu hiện thẳng nam của hắn, Tô Nguyên Nguyên thử hỏi: "..
anh hai, anh không cảm thấy nhà mình thiếu cái gì sao?"

Hoắc Cần không chút để ý nói: "Thiếu thứ gì? Em cứ liệt kê danh sách đi, làm dì Lâm đi mua về cho chúng ta."

Dì Lâm là quản gia trong nhà.

Tô Nguyên Nguyên nghe Hoắc Cần nói lời này thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi mình rồi.

"Anh hai, anh không cảm thấy em thiếu một người chị dâu yêu thương sao?" Tô Nguyên Nguyên dứt khoát hỏi trực tiếp.

Lời này kỳ thật cô sớm muốn nói rồi, chỉ là không nghĩ thúc giục kết hôn thôi.
Rốt cuộc anh của cô còn tính là trẻ tuổi.

Lần này vừa lúc nhắc đến đề tài này, cô cảm thấy có thể hơi nhắc nhở một chút.

Hoắc Cần nhíu mày: "Anh thương em còn không đủ sao?"

"Kia không giống nhau.
Chị dâu khẳng định sẽ không giống vậy." Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nói.
Có một người mình yêu, có một đứa con của chính mình, đây mới là một gia đình hoàn chỉnh.
Cô hy vọng anh của cô có thể có một gia đình hạnh phúc.

Hoắc Cần nhìn thấy cô hy vọng có chị dâu như vậy không khỏi liên tưởng đến em gái mình tuổi nhỏ đã mất mẹ.

Tuy những năm gần đây hắn đều nỗ lực chiếu cố tốt cho bé, nhưng có một số việc vẫn vô pháp thay thế được.

"Được, anh hai đáp ứng ngươi, về sau sẽ suy xét mấy vấn đề này.
Chờ mấy năm này bận việc xong rồi thì suy xét."

Tô Nguyên Nguyên nghĩ thấy cũng đúng, vì thế thập phần tri kỷ nói: "Anh đúng là rất bận rộn, nhưng anh hai cứ yên tâm, chờ sau này anh có người yêu rồi, nếu không có thời gian ở cạnh người ta, thì em sẽ giúp anh ở cạnh làm bạn."

Hoắc Cần: "..."

Tới hội trường đấu giá, Tô Nguyên Nguyên đã bị cái không khí cao lớn này làm quên mất chuyện đi tìm chị dâu rồi, ngoan ngoãn đi theo anh mình tìm chỗ ngồi.

Kết quả vừa ngồi xuống thì phát hiện cách mình một lối đi, thế mà là Lý Thanh Diệp cùng với Trần Cảnh Hoa.

Cái này đúng là..
Đời người nơi nào không gặp lại.

Thừa dịp hai người còn chưa phát hiện, Tô Nguyên Nguyên liền dời tầm mắt.
Sau đó hỏi hệ thống: "Tam Bát ca, bọn họ sẽ không gây ra chuyện gì chứ."

"Không biết, cốt chuyện đã bị ngươi sửa hoàn toàn thay đổi rồi.
Bổn hệ thống lại không biết tiên tri."

Tô Nguyên Nguyên hừ một tiếng, thập phần nắm chắc nói: "Thôi, đụng mặt cũng không sao.
Cốt chuyện hiện tại đều đã bị ta sửa dổi hoàn toàn.
Dù sao anh của ta cũng không phải tình huống giống như đời trước."

Trần Cảnh Hoa bên này cũng rất nhanh đã phát hiện ra đoàn người Hoắc Cần.
Nhìn thấy Hoắc Cần vững chắc ngồi ở đó, trong lòng hắn liền có chút lo lắng.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sau khi gặp được Hoắc Cần, nội tâm tự tin của hắn xác thật bị đánh mất vài phần.

Hắn nghiêng đầu phân phó một bí thư khác của mình Tiểu Vương: "Nghĩ cách hỏi thăm khối đất lần này Hoắc Cần theo dõi."

Qua một lát, Tiểu Vương liền chạy đến hội báo tin tức: "Là số 3."

Nghe được tin tức, sắc mặt Trần Cảnh Hoa liền lạnh xuống.
Quả nhiên tới đoạt đất cùng Trần thị.

Lý Thanh Diệp ngồi bên canh hắn tức khắc chột dạ cúi đầu.

Buổi đấu giá rất nhanh liền bắt đầu.
Tô Nguyên Nguyên vẫn luôn khẩn trương cầm thẻ bài.
Rốt cuộc cũng đến miếng đất số 3.
Bởi vì khối đất này diện tích không lớn lắm, hơn nữa vị trí của nó trước mắt cũng không xem như tốt cho nên giá khởi điểm không cao, chỉ cần 50 vạn.
Tô Nguyên Nguyên khẩn trương giơ thẻ lên hô một tiếng: "55 vạn."

Những người ở đây nhìn thấy bên Hoắc Cần giơ thẻ liền biết đây là yếu địa của hắn.

Mọi người đều biết thực lực của tập đoàn Tam Thủy Nguyên, cũng biết thế nào cuối cùng khẳng định là tập đoàn này sẽ lấy được, cho nên tự nhiên không cạnh tranh đắc tội với hắn, bởi vậy những người khác đều từ bỏ đấu thầu.

Thấy không có ai đấu thầu, Tô Nguyên Nguyên cao hứng không thôi.

Nhưng đang vui vẻ thì đột nhiên nghe một thanh âm nói: "60 vạn."

Tô Nguyên Nguyên: "..."

Quay đầu nhìn thì thấy vậy nhưng là nam chủ!

"Bé, đừng sợ, tiếp tục đi."

Tô Nguyên Nguyên lại lần nữa run rẩy giơ thẻ lên hô 65 vạn.
Kết quả vừa dứt lời thì Trần Cảnh Hoa liền trực tiếp hô 75 vạn.

Hoắc Cần lúc này mới liếc nhìn Trần Cảnh Hoa một cái.

Sau đó trực tiếp giơ cánh tay của Tô Nguyên Nguyên lên hô: "90 vạn."

Trần Cảnh Hoa cười một chút: "110 vạn."

Hoắc Cần vô biểu tình tiếp tục hô: "150 vạn."

Sau đó Trần Cảnh Hoa trực tiếp bỏ thêm 50 vạn.

Tô Nguyên Nguyên vội vàng nói: "Anh hai à, thôi bỏ đi." Cô cũng không phải nhất định muốn miếng đất kia.
Không cần tốn nhiều tiền uổng phí như vậy.

Hoắc Cần tiếp tục tăng giá: "300 vạn."

Trần Cảnh Hoa bên này tức khắc ngừng một chút.
Chuẩn bị gọi điện thoại hỏi trưởng bối.
Lại lo lắng Hoắc Cần tăng giá nên dứt khoát hô một tiếng: "380 vạn."

Hoắc Cần liền hô: "400vạn."

"480 vạn."

Tô Nguyên Nguyên lập tức bắt lấy Hoắc Cần không ủng hộ nói: "Anh hai à, thôi.
Miếng đất kia em cũng không phải thực thích.
Có nhiều tiền như vậy còn không bằng mua đất bên phương Nam hoặc bên Kinh Thị đâu.
Ngàn vạn đừng vì em mà làm mua bán lỗ vốn, có nhiều tiền như vậy, nói nào không mua được đất.
Hôm nay không phải còn cái khác sao? Anh nếu mua, em liền sẽ tức giận đó."

Hoắc Cần trầm mặt một lát, liền buông thẻ xuống.
Sau đó làm trợ lý Tiểu Thái đem tình huống một miếng đất khác đến cho hắn xem.

Thấy Hoắc Cần không giơ thẻ nữa, Trần Cảnh Hoa đầu tiên là nhẹ nhõm thở ra, nhưng chờ đến bình tĩnh lại hắn mới ý thức được, bản thân vậy nhưng đã vượt qua dự toán lớn nhất để mua miếng đất này.
Tuy rằng lấy được nhưng phí tổn quá cao.
Mà bên thành tây còn chưa đưa ra kết luận cuối cùng.
Nếu đến lúc đó có vấn đề gì thì sẽ tổn thất quá lớn.

Hắn tức khắc có chút ảo não, cũng tức giận Hoắc Cần cố ý nhằm vào hắn.

Ở hắn xem ra thì bình thường Hoắc Cần nếu thật sự muốn miếng đất này sẽ không lý do gì vứt bỏ.
Hiện giờ từ bỏ như vậy, chỉ có thể chứng minh trước đó hắn chỉ muốn nâng giá mà thôi.

Quả nhiên, chờ đến lượt đấu giá khá bắt đầu, Hoắc Cần lại bắt đầu tăng giá.
Hơn nữa lấy gần 200 vạn mua một khối đất lớn hơn nữa.

Khối này hôm nay là Tô Nguyên Nguyên tự mình chọn.

Cô không có suy xét nó ở đoạn đường gì.
Dù sao cái trường học ở đó nên đương nhiên muốn khối đất lớn mới tương đối có lời.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui