Đặc biệt là Lý Thanh Diệp, thành tích không tồi đã học đến cấp hai.
Nhìn thấy cô từ bên ngoài trở về, Lý thợ mộc cố ý hỏi một câu, cô liền thành thật kể ra.
Lý thợ mộc tức giận nói: "Quản chuyện nhà bọn họ làm gì, thằng nhóc nhà họ Hoắc kia chính là tên du côn.
Cả cán bộ trong thôn cũng dám đánh."
Lý mẫu cũng nói: "Đúng vậy, về sau ít tới gần bọn họ, bọn họ chính là nhà địa chủ, ai biết về sau có hay không giống như trước kia."
Lý Thanh Diệp nhấp môi gật đầu, trong lòng lại nhớ đến đôi anh em kia.
Cảm thấy bọn họ đáng thương.
Chính cô tuy rằng cũng sống không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có người thân, cha mẹ đều còn sống.
Hai anh em kia lại cái gì cũng không có, không nơi nương tựa.
Cô liền quyết tâm, về sau nếu có chỗ nào cần giúp đỡ cô vẫn sẽ trộm giúp một chút.
Nếu chỉ có mỗi Hoắc Cần, cô cũng không dám nghĩ như vậy nhưng trong nhà bọn họ còn một cô bé đâu, cũng sẽ không bị người ta nói gì.
Tô Nguyên Nguyên nhưng một chút cũng không muốn tiếp xúc với Lý Thanh Diệp.
Mùng một tết, cô liền từ ổ chăn ấm áp bò dậy.
Anh cô nhưng thật ra khó có được muốn ngủ dậy trễ liền đem cô nhét vô ổ chăn lại: "Mùng một nhà chúng ta không cần đi chúc tết nên ngủ đi thôi."
"Anh hai, không được, ta phải đến chúc tết nhà ông bí thư.
Ông là người tốt."
Có phải người tốt hay không thật không quan trọng, quan trọng là đùi vẫn phải ôm một chút.
"Không cần đi." Hoắc Cần không thích, bởi vì khi còn nhỏ đã trải qua, hắn chưa bao giờ thích tiếp xúc với những người trong thôn.
Trên thực tế, nếu không phải bởi vì có bé, hắn đều chuẩn bị dọn đi.
Nhưng mang theo bé thì không được.
Hắn không thể để bé theo hắn lưu lạc được.
"Muốn đi, muốn đi." Tô Nguyên Nguyên liền nháo.
Thấy Hoắc Cần giả bộ ngủ, cô liền giơ móng vuốt nhỏ của mình lên véo cái mũi cao của Hoắc Cần.
Sau đó véo mặt hắn.
Thấy hắn giả bộ còn rất giống, trực tiếp chọt nách hắn.
Hoắc Cần lúc này giả vờ không được nữa, cười duỗi tay bắt lấy móng vuốt của cô, ôm cô hôn một cái: "Được, nghe lời bé."
Gương mặt bị hôn một cái, khuôn mặt nhỏ của Tô Nguyên Nguyên tức khắc liền hồng lên.
Ngược lại tưởng tượng, thằng nhóc này cũng chỉ mới mười mấy tuổi đâu, coi như là bị em trai hôn một cái vậy.
Anh em họ dậy liền nấu bánh trôi ăn.
Trước kia Hoắc Cần đều không cần chuẩn bị nhưng thứ này, nhưng năm nay bởi vì Tô Nguyên Nguyên đến, hắn chuẩn bị thực đầy đủ, đều dựa theo trước kia bà nội làm mà chuẩn bị như vậy.
Ăn xong, Hoắc Cần liền ôm Tô Nguyên Nguyên đã mặc áo bông mới đi đến nhà bí thư thôn chúc tết.
Trên đường đụng không ít người trong thôn ra cửa chúc tết, mọi người đều tò mò nhìn hai người.
Rốt cuộc mấy năm nay, Hoắc Cần mùng một liền không thấy mặt mũi đâu, hôm nay thế nhưng ôm đứa trẻ đi khắp nơi.
Hoắc Cần không để ý bọn họ, nhưng Tô Nguyên Nguyên lại vẫy vẫy tay nhỏ chúc tết bọn họ: "Cậu ơi năm mới tốt lành, năm mới vui vẻ."
Nhìn tiểu bằng hữu chủ động chào hỏi, những trưởng bối này tự nhiên cũng cười đáp vài tiếng, vì thế dọc đường đi cũng vô cùng náo nhiệt.
Thật nhiều người cũng bắt đầu thay đổi cách nhìn về Hoắc Cần cảm thấy đứa nhỏ này cũng không kỳ quái như trước.
Tô Nguyên Nguyên cùng Hoắc Cần đến chúc tết nhà bí thư thôn, nhưng thật ra làm bí thư thôn rất cao hứng.
Tô Nguyên Nguyên thành tâm thành ý xin lỗi chuyện hôm qua.
Bí thư thôn nhưng không có để trong lòng.
Đứa trẻ nhỏ mà chạy nhảy khắp nơi là chuyện bình thường.
Ngược lại cổ vũ Hoắc Cần: "Về sau cháu cũng thành thật làm trụ cột trong nhà.
Hiện giờ chính sách đã tốt hơn, cố gắng chăm sóc những hạt giống trong nhà cũng nuôi em gái cháu thật tốt."
Hoắc Cần không tính trồng trọt, nhưng hắn chuẩn bị nuôi em hắn thật tốt.
Vì thế thực thành thật gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Bí thư thôn tức khắc cảm thấy bản thân có chút thành tựu.
Người cứng đầu như vậy cũng được hắn giáo dục tốt.
Hoàn thành nhiệm vụ xong, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy thật cao hứng.
Về sau sinh hoạt trong thôn của gia đình bọn họ sẽ từ từ bình thường.
Có sinh trưởng trong hoàn cảnh bình thường, anh của cô tâm lý cũng sẽ trưởng thành khỏe mạnh.
Tô Nguyên Nguyên lại nghĩ đến chuyện ân tình.
Thiếu nhân tình của nữ chủ cần thiết phải được giải quyết sớm một chút, bằng không Anh hai cô vẫn luôn nhớ thương thì làm sao.
Tuy rằng bên trong cốt truyện không có miêu tả Hoắc Cần có bao nhiêu ái Lý Thanh Diệp, nhưng có thể được hắn giữ bên cạnh, được hắn bảo hộ thì ít nhất cũng được xem như đặc biệt.
Hào quang nữ chủ thật đáng sợ mà.
Về đến nhà, Tô Nguyên Nguyên liền đem kẹo mạch nha chính mình còn chưa ăn bỏ vào túi: "Cầm cái này đi tặng cho chị kia nha."
Hoắc Cần đã sớm quên chuyện này, nghe cô lần nữa nhắc đến cũng liền gật đầu: "Được."
Kẹo mạch nha ăn nhiều không tốt, hắn chuẩn bị mua cho bé đường phèn rồi thứ kia không dính răng.
Hoắc Cần ôm Tô Nguyên Nguyên tới nhà Lý Thanh Diệp, vừa lúc thấy Lý Thanh Diệp đang quét rác ở cửa nhà, thấy bọn họ đến cũng rất tò mò.
Tô Nguyên Nguyên thấy cô liền khẩn trương, từ lòng ngực của Hoắc Cần vọt xuống chạy đến đem kẹo mạch nha đưa cho Lý Thanh Diệp: "Chị ơi, anh hai em cho chị đó.
Cảm tạ thuốc của chị nha."
Cô gái à, ân tình đã trả lại cho ngươi, ta không còn nợ ngươi nữa.
Về sau mỗi người không liên quan nhau.
Lý Thanh Diệp đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhìn về Hoắc Cần đang đứng một bên không nói lời nào, Lý Thanh Diệp bỗng đỏ mặt lên.
Tô Nguyên Nguyên: "..."
Làm gì vậy, làm gì vậy, tự nhiên ngươi đỏ mặt làm gì?
Đối mặt với khuôn mặt đỏ rực của Lý Thanh Diệp, Tô Nguyên Nguyên lập tức nhớ đến trong cốt truyện bởi vì Hoắc Cần cho cô một số tiền, giúp đỡ cô đi học, đã bị cô coi như vị hôn phu..
Lúc này chắc là vì mấy cái kẹo mạch nha mà tự não bổ ra hồi tuồng gì nữa rồi.
Sao Tô Nguyên Nguyên lại vô tình quên mất thói quen thích não bổ của nữ chủ đâu.
Da đầu cô liền tê dại, xoay người liền lôi kéo anh mình chạy đi.
Cũng may trong lòng anh hai cô thì ngườiem gái này tương đối quan trọng nên cùng theo cô về nhà.
Tô Nguyên Nguyên quyết định về sau nhìn thấy Lý Thanh Diệp liền né.
Trong đầu cô gái này có chút không bình thường, thực dễ dàng..
Tự mình đa tình.
Mà sau khi anh em họ đi rồi, Lý Thanh Diệp liền đỏ mặt đem túi kẹo bỏ vào túi.
Cả một buổi sáng cô đều thất thần.
Khi thì nhớ đến trong nhà Hoắc Cần là thành phần địa chủ, khi thì nghĩ đến gương mặt so với các nam nhân trong khác đều đẹp hơn của Hoắc Cần.
Con gái 13 tuổi đã bắt đầu biết mơ mộng về tình yêu.
Tuy rằng Hoắc Cần không phải loại hình lý tưởng trong lòng cô.
Nhưng cũng là người đặc biệt trong những người cô từng gặp.
Sau khi biết Hoắc Cần có khả năng có hảo cảm đối với cô, Lý Thanh Diệp liền suy nghĩ thật lâu, càng nghĩ càng rối rắm, càng rồi rắm càng muốn..
Bởi vì chân đi lại không thuận tiện, Hoắc Cần mấy ngày nay cũng chưa ra ngoài, nhưng thật ra lại có nhiều thời gian làm xong quần áo.
Một cái áo bông xám.
Bông là dùng bông bên trong cái áo bông cũ trước kia.
Nhà họ Hoắc trước kia là giai cấp địa chủ, đồ tốt trong nhà tuy rằng bị phá hư cùng bị cướp đoạt đi mất.
Nhưng quần áo cũ vẫn còn rất nhiều.
Hoắc Cần trước kia không để ý những thứ này, hiện giờ có thời gian liền đem quần áo tìm ra không thể mặc thì tháo ra lấy bông bên trong.
Chuẩn bị lúc sau đi huyện thành nhờ người ta làm lại một chút.
Đến năm sau bé còn có thể mặc chiếc áo mới ấm áo.
Nhìn thấy tương lai là đại lão hiện giờ lại hiền huệ ở nhà trông trẻ, Tô Nguyên Nguyên cũng không biết nên cảm thấy tốt hay không nữa.
Rốt cuộc tổ chức an bài nhiệm vụ, không chỉ muốn Hoắc Cần không được hắc hóa, còn muốn hắn sử dụng sự thông minh tài trí của bản thân để trở thành một người hữu dụng với xã hội.
Không biết nuôi trẻ có được xem như hữu dụng với xã hội hay không.
Trước một ngày Rằm tháng Giêng, chân của Hoắc Cần đã lành.
Vừa lúc thức ăn trong nhà cũng sắp ăn hết.
Hắn chuẩn bị đi mua đường phèn cùng một số đồ ăn vặt khác cho Tô Nguyên Nguyên.
Đương nhiên chủ yếu ra ngoài vẫn là để kiếm tiền.
Trước kia trong nhà không cần chuẩn bị thứ gì, nhưng hiện giờ đã có bé liền phải sửa sang lại cho giống một cái nhà.
Cần có đồ nội thất, còn mua xe đạp, tốt nhất có thể có một căn nhà mới.
Lúc ra thôn, bọn họ lại gặp Lý Thanh Diệp đang giặt quần áo ở hồ nước cạnh cửa thôn.
Cô cầm chậu gỗ đứng dậy, hiển nhiên là vừa giặt quần áo xong chuẩn bị về nhà.
Ngẩng đầu lên thấy anh em Tô Nguyên Nguyên liền ngượng ngùng cúi đầu bỏ đi.
Tô Nguyên Nguyên run run.
Duỗi tay nắm chặt quần áo sau lưng của Hoắc Cần, kiên định bắt lấy anh hai nhà mình.
Hoắc Cần không để ý đến Lý Thanh Diệp, cõng em gái liền đi huyện thành.
Hai người vừa vào huyện thành liền bị mấy tên côn đồ chặn đường.
Cầm đầu là tên Lưu Tiểu Quang đầu trọc kia.
Nhìn thấy Hoắc Cần, Lưu Tiểu Quang lo lắng nói: "Chân anh Hoắc đã lành rồi sao, không có sao chứ?"
Tên côn đồ bên cạnh liền hừ nói:
"Ta nói Tiểu Quang, ngươi kêu hắn là anh cái gì chứ, bị người đánh liền ngã thật vô dụng.
Mất công anh Bưu còn coi trọng hắn như vậy.
Anh Bưu xảy ra chuyện cũng không thấy hắn hỗ trợ."
Lưu Tiểu Quang trừng mắt liếc tên côn đồ kia một cái.
Hoắc Cần thật ra không chút nào để ý hỏi: "Anh Bưu xảy ra chuyện gì?"
"Đừng nói nữa, không biết là ai cử báo, ngày đó chúng ta vừa tan cuộc.
Liền có người tìm đến chỗ của chúng ta bắt một đám anh em, anh Bưu cũng bị bắt.
Nghe nói người kia cử báo anh Bưu tụ tập bài bạc, còn đánh nhau.
Liền dao cũng bị họ tìm được."
Tô Nguyên Nguyên nghe thấy vậy thiếu chút nữa vỗ tay ăn mừng rồi.
Hoắc Cần cau mày tỏ vẻ lo lắng: "Vậy hiện giờ phải làm sao, anh Bưu có thể ra sao?"
Lưu Tiểu Quang thở dài: "Cái này thì không biết.
Chúng ta may mắn không bị bắt, sao còn dám hỏi."
Tô Nguyên Nguyên rất cảm tạ người cử báo, rốt cuộc vì xã hội trừ hại.
Lúc này cô cũng không thích Hoắc Cần ở chung với những người này, cho nên lôi kéo quần áo Hoắc Cần: "Anh hai, em muốn ăn kẹo."
Hoắc Cần đem cô bế lên, nói với mấy người Lưu Tiểu Quang: "Ta phải mang em gái ta đi mua kẹo.
Tiểu Quang, có chuyện gì cứ gọi ta một tiếng.
Anh em chúng ta cũng không thể mặc kệ anh Bưu được."
Lưu Tiểu Quang liên tục gật đầu: "Anh Hoắc, khó trách anh Bưu coi trọng anh.
Anh không cần nói nữa, mau đi mua cho em anh ăn đi, em nghĩ biện pháp hỏi thăm tin tức, có tin tức em sẽ đi tìm anh."
Hoắc Cần gật gật đầu rồi bỏ đi.
Chờ hắn đi, những người khác lại oán giận với Lưu Tiểu Quang: "Thằng nhóc này hiện giờ làm vú em rồi.
Ta cảm thấy không trông cậy vào hắn được."
Luu Tiểu Quang lập tức không cao hứng: "Anh Hoắc như vậy gọi là có tình có nghĩa.
Nếu như em gái mình còn không nuôi thì còn gọi là người sao"
Hoắc Cần mang theo Tô Nguyên Nguyên đi mua đường phèn, để cô ăn, sau đó đi dạo khắp nơi trên phố.
Lúc này trên phố, các quán nhỏ đã bắt đầu buôn bán.
Từ khi cải cách mở ra, tiểu thương càng ngày càng nhiều, trải qua hai năm đầu thì năm nay người càng nhiều.
Nhưng trong lòng mọi người vẫn cảm thấy tiểu thương không phải nghề đàng hoàng.
Hoắc Cần mang theo Tô Nguyên Nguyên đi dạo một vòng xong thì cùng Tô Nguyên Nguyên nói: "Bé, chúng ta cũng đi bán hàng được không?"
"Được Được Được." Tô Nguyên Nguyên cao hứng gật đầu.
Chỉ cần là công việc đàng hoàng cô liền duy trì: "Em giúp anh hai bán hàng."
Hoắc Cần cười xoa đầu cô.
Tô Nguyên Nguyên cho rằng Hoắc Cần thực mau là buôn bán, còn cân nhắc tiền bồi thường của cha mẹ 200 khối kia có thể lấy ra làm tiền vốn.
Nhưng Hoắc Cần mấy ngày rồi vẫn luôn không có động tĩnh gì, nhưng lại ngẫu nhiên đi huyện thành dạo quanh.
Tô Nguyên Nguyên rất sốt ruột, lo lắng Hoắc Cần thay đổi chủ ý.
Thẳng đến lúc gặp lại bọn người Lưu Tiểu Quang biết được kết quả cuối cùng của Trương Đại Bưu.
Bởi vì Trương Đại Bưu là đầu xỏ, hơn nữa trước kia làm việc xấu không ít.
Lần này bị bắt, còn bị người ta cẩn thận điều tra ra rất nhiều chuyện.
Hơn nữa hiện giờ chính phủ cũng đang chỉnh đốn.
Cho nên hình phạt lần này thực nặng, bị phán định 20 năm tù.
Hoắc Cần nghe xong, mày nhăn gắt gao.
Hắn tỏ vẻ thực lo lắng hỏi mọi người còn đi làm bảo kê chợ nữa không.
"Không thể." Một tên côn đồ gầy xua tay, buồn bực nói: "Đây là phương pháp của anh Bưu, anh Bưu còn không làm được.
Chúng ta sao làm được chứ."
"Kia chúng ta sau này mưu sinh như thế nào?" Hoắc Cần lo lắng sốt ruột: "Ta còn chờ anh Bưu trở về, để đi theo kiếm tiền đâu."
Tô Nguyên Nguyên ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy bản thân sống nhiều năm như vậy thật lãng phí mà.
Nhìn anh mình biểu tình chân tình vì anh Bưu tiếc hận như vậy, cô cũng có chút không biết thật hay giả.
Không hổ là đại lão diễn kịch cũng diễn giống như vậy.
Hoắc Cần nói đến chuyện này làm bọn họ đều buồn bực.
Rốt cuộc trước đó mọi người đều ngóng trông làm bảo kê kiếm tiền đâu.
Nếu có thủ đoạn kiếm tiền, ai muốn làm kẻ thất nghiệp lang thang bị người ta ghét bỏ đâu.
Không có chỗ dựa, không có bản lĩnh mà thôi.
Lưu Tiểu Quang cũng là người không cha mẹ.
Sau khi cha hắn không còn thì mẹ hắn liền đi tái giá.
Nhưng hắn so với anh em Tô Nguyên Nguyên khá hơn, hắn còn có ông bà nội.
Nhưng hai người cũng đã lớn tuổi, hắn áp lực cũng lớn.
.