Edit:hanna
Thượng Thanh mở bong bóng chat riêng, nhắn tin cho Dương Hi: 'Gần đây cậu có đi lên núi Chung Đỉnh không?'
Dương Hi rất nhanh trả lời lại: 'Không có, sao thế?'
Thượng Thanh vừa định đánh chữ, đối phương đã gọi điện thoại tới.
Âm thanh Dương Hi mang theo một chút thấp thỏm, "Thượng Thanh, có phải là cậu phát hiện ra chuyện gì không? Theo lý mà nói trúng số là chuyện tốt, nhưng gần đây tui trúng số quá nhiều lần, hơn nữa mỗi lần trúng thưởng tui đều cảm thấy rất sợ, giống như có người đang nhìn chằm chằm tui vậy."
Thượng Thanh: "Không cần hoảng quá, mai tôi sẽ cùng cậu đến núi Chung Đỉnh kia nhìn coi.
Còn nữa, lá bùa tôi cho cậu tuyệt đối không được làm mất."
Dương Hi: "Yên tâm, tui vẫn luôn mang trên người."
Hai người hẹn thời gian rồi cúp điện thoại.
Thượng Thanh suy nghĩ một chút rồi gửi một cái tin nhắn cho Thiệu Ngôn.
Thiệu Ngôn nhắn lại một đoạn thật là dài, Thượng Thanh tùy ý liếc mắt một cái rồi đáp lại một câu: 'Ngày mai nhớ đến đúng giờ.' Sau đó bò vào ổ chăn ngủ.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Thượng Thanh bảo chú Lý lái xe, trước đi đón Thiệu Ngôn sau đó đi đón Dương Hi, tiếp đó cùng nhau đến núi Chung Đỉnh.
Thiệu Ngôn vẫn khoác cái balo to bự chảng của anh ấy đến, nhìn thấy Dương Hi còn nhiệt tình chào hỏi: "Hề lố, xin chào, trưa nay chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu đi."
Dương Hi miễn cương nở nụ cười, sắc mặt tái nhợt cực kỳ.
Thượng Thanh hỏi: "Cậu làm sao thế?"
Dương Hi do dự một chút, lấy tấm bùa từ trong ví ra đưa tới.
Bùa chú kia cháy chỉ còn dư lại một nửa tấm, chu sa vẽ bùa cũng biến thành màu đỏ sậm vô hồn.
Cô nói với giọng có chút nức nở, "Tối hôm qua tui hơi sợ, liền lấy một tấm bùa đặt ở phía dưới gối, sáng nay ngủ dậy liền thành thế này.
Cậu nói xem đây là chuyện gì chứ? Có phải là có thứ gì đó nhìn chằm chằm tui lúc ngủ không?"
Thượng Thanh cầm lấy lá bùa chỉ còn một nửa về xem xét, sau quăng vào trong túi rồi tiện tay rút ra vài tấm mới đưa cho cô, lười nhác nói: "Đừng khóc, trong xe không có khăn giấy đâu."
Dương Hi trong nháy mắt phải nín khóc, mãi hồi lâu mới bình tĩnh lại, "...Tui tự có mang theo."
Thiệu Ngôn đưa cho cô một cái bánh plan, tiếp tục nhiệt tình nói: "Vị xoài đó, là anh tự tay làm, có muốn nếm thử hay không?"
Dương Hi:...
Cô nhìn nhìn hai bên một chút, vẻ mặt ngơ ngẩn nhận lấy chiếc bánh plan, xúc từng miếng từng miếng một ăn.
Xe thẳng tắp chạy đến núi Chung Đỉnh, ba người xuống xe đi bộ hơn một giờ trong rừng mới tới được chỗ Dương Hi đã từng cúng bái.
Thượng Thanh ngẩng đầu nhìn lên, trên tấm bảng treo trước cổng có viết ba chữ 'Miếu Phúc Quy'.
Miếu rất nhỏ, ba người vào trong đi một vòng, không tới nửa giờ là đi hết.
Thượng Thanh lắc đầu một cái, "Vấn đề không phải ở chỗ này, hôm đó cậu có còn đi chỗ khác không?"
Dương Hi cau mày cẩn thận nhớ lại, "Không nhớ rõ lắm, hơn nữa chúng ta đến vào buổi tối, thoạt nhìn hơi khác so với ban ngày."
Thượng Thanh cạn lời: "Nửa đêm nửa hôm tới cúng bái, nhà cậu cũng gan to thật đấy."
Dương Hi xoa tay, "Chứ còn cách nào khác đâu, ban ngày mẹ tui đi làm, tui thì đi học, đều không có thời gian.
Bà ấy tìm hỏi hồi lâu mới tra được chỉ có mỗi miếu Phúc Quy này có thể cúng bái vào buổi tối đó."
Cô lại nghĩ tới cái gì đó, "À đúng rồi, lúc đó còn tra được trước cửa miếu Phúc Quy có một rừng mơ, lúc hoa nở trập trùng một mảnh rất đẹp mắt, tối đó tui tò mò đi xem.
Tối đó trước khi rời đi, tui muốn tới phòng vệ sinh, mẹ còn đứng ở cửa chờ tui."
"Chỉ là lúc đi ra tui bị lạc, đi tới bìa rừng mơ, còn nhặt được một nhành hoa mơ, tui liền mang về nhà cắm.
Đúng rồi, tui còn vô tình gặp một người đàn ông, gã ta bắt chuyện với tui, nhưng tui không đáp lại.
Sau đó nữa, mẹ tui tìm được tui, tui với mẹ cùng trở về nhà."
Thượng Thanh thấy chán ngán vô cùng, nha đầu ngờ ngệch này sao lúc nên sợ thì chả biết sợ là gì thế? "Cậu chắc chắn người cậu tình cờ gặp hôm đó là người không?"
Dương Hi sợ đến run bắn lên, "Ủa? Chắc...chắc vậy? Nhìn rất bình thường mà!"
Thượng Thanh: "Vậy cậu nói tôi nghe coi đã tháng sáu rồi còn lấy đâu ra hoa mơ hả?"
Dương Hi sửng sốt một chút, lúc này mới nhận ra được, thành phố Thanh Vân chỉ là nằm ở gần khu bực phía bắc, hoa đào hoa mơ đều là tháng ba nở hoa, vào cái thời tiết hiện tại chỉ sợ trái cây đã sắp ăn được luôn rồi.
Cô khóc không ra nước mắt, "Vậy nhanh hoa mơ tui mang về nhà kia..."
Thượng Thanh: "Chỉ e là bùa đòi mạng đó!" Nói rồi y thúc giục: "Cậu nhặt hoa mơ ở chỗ nào, mau dẫn đường đi."
Dương Hi đầu óc choáng váng mơ hồ tìm đường, một bên vừa tự lẩm bẩm an ủi, "Quái lạ, tui nhớ lúc đó bước ra khỏi cửa miếu, đi vài bước là tới rừng mơ rồi mà...!Sao bỗng nhiên lại xa như vậy..."
Ba người đi đến bên bìa rừng mơ, cây mơ quả đúng là đã qua thời kỳ nở hoa, chỉ còn trùng điệp lá non xanh mướt cùng với từng quả mơ nho nhỏ vẫn còn xanh treo trên đầu cành.
Chỉ nghe bịch một tiếng, một quả mơ rơi xuống đất.
Thượng Thanh kéo Dương Hi đang đi đằng trước dẫn đường về, hơi nghiêng đầu, "Thiệu Ngôn!"
Thiệu Ngôn chậm rãi đi tới, "Biết rồi biết rồi!"
Anh tháo balo xuống, lấy ra một cây thước ngọc, không rõ la đang nghịch cái trò gì, chỉ nghe một tiếng bụp nhỏ giòn giã vang lên, trong không khí lan một đợt sóng gợn yếu ớt, như thể chọc vỡ một quả bong bóng xà phòng, hiển lộ ra thế giới chân thực phía sau.
槐花 Khi định thần nhìn lại, trước mặt nào còn rừng mai nữa, chỉ có một gốc cây hòe già to bằng ba người ôm, lá cây xanh biếc bóng loáng, hoa hòe rủ xuống như những chiếc chuông bạc được xâu thành chùm vào với nhau, mùi thơm ngát theo đó mà tản ra.
Thiệu Ngôn quay đầu lại, "Một trận pháp mê huyễn đơn giản, đặt ở cạnh ngôi miếu mà không ai nhìn ra được, cũng coi như lợi hại."
Thượng Thanh kéo Dương Hi ra phía sau, "Hòa thượng trong miếu Phúc Quy không có tu vi, không thấy được cũng bình thường thôi.
Một tay y thò vào trong túi, hai ngón tay kẹp ba tấm bùa chú đã được gấp lại ra, "Lăn ra đây!"
Gió nhẹ lướt qua, cây hòe lớn xao động cành lá, không hề có gì bất thường.
Thượng Thanh cười lạnh, "Vậy ta liền không khách khí!"
Y vung tay tung ra ba tấm bùa, bùa chú trên không trung tự động tản ra, phân ra ba hương bay về phía cây hòe.
Một tiếng rầm lớn vang lên, ba tấm bùa lúc đến gần thân cây hòe liền đồng thời nổ tung, thân cây cũng bị nổ ra mấy vết nứt.
Vào lúc này, cây hòe kia run rẩy dữ dội một trận, toàn bộ những chuỗi hoa đều rung rung, hoa hòe trắng muốt lập lòe như sao.
Song vào giây tiếp theo, từng bông hoa hòe bỗng nhiên bung từng cánh hoa ra, biến thành từng con mắt người! Những con mắt đó vậy mà còn chuyển động trái phải, nhìn chằm chằm ba người với ý đồ không tốt.
Dương Hi hãi đến mức hít vài ngụm khí lạnh, "Đậu, đậu má!"
Thiệu Ngôn ôm ba lô chậm rãi quay về, cùng cô trốn ở sau lưng Thượng Thanh, "Em biết chửi tục à? Chừng nào thì em học được cái đó vậy? Em gái anh năm nay mười ba tuổi, chưa từng chửi tục bao giờ.
Anh kể cho em nghe, em ấy cực kỳ đáng yêu nhé..."
Dương Hi nắm lấy balo của anh liều mạng lắc lắc, "Bây giờ là thời điểm tám nhảm à! Cái cây kia mọc ra chi chi mắt kìaaaaa!"
Thiệu Ngôn đáp: "Ôi chao yên tâm đi, có Thượng Thanh ở đây, là người hay là quỷ đều chấp tất, nhá!"
Đúng lúc này, ngàn vạn con mắt trên cây hòe kia đồng thời dính chặt vào một điểm, một giây sau trực tiếp rời khỏi cơ thể mẹ mà bắn tới.
Nhìn phương hướng kia chính là nhắm vào Dương Hi.
Dương Hi bị dọa ngu luôn rồi, cảm thấy mình như đang gặp phải ác mộng, trên bầu trời lít nha lít nhít con mắt đang nhìn cô a a a a!
Chẳng qua đợi đến khi cô phản ứng lại, một cây roi lửa đã lóe lên trước mặt cô, quất đám con ngươi đó văng ra xa.
Ánh lửa làm gò má cô như phải bỏng vậy.
Thiệu Ngôn chậc chậc hai tiếng, "Roi lửa cũng lấy ra luôn rồi, em giai đây là muốn diệt tận gốc đây mà! Chỉ là mấy con mắt này quả thực cũng quá ghê tởm, hồi trước anh phát hiện Thượng Thanh mắc phải hội chứng sợ lỗ, có lẽ là do áp lực quá lớn mà..." (me too)
Dương Hi nhìn cậu trai đứng trước cây hòe vung roi, bụm mặt wow wow wow, "Mẹ ơi đẹp trai quá! Nếu không phải biết cậu ấy không có hứng thú gì với em, em đã phải lòng cậu ấy luôn rồi!
Thiệu Ngôn: "Haizz, em đã từng yêu đương chưa? Có yêu sớm hay không? Trong lớp em gái anh có mất thằng nhóc thích ẻm, mỗi ngày anh đều thấy lo lắng.
Cũng may em gái anh ngoan lắm, sẽ không yêu sớm đâu..."
Dương Hi:...
Ầy, sao thế giới lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ!
Thượng Thanh đúng là bị làm cho ghê tởm muốn chết, mấy roi kia thực sự đánh cho cây hòe tan xác pháo, nhưng bên trong vậy mà trống rỗng.
Cây hòe giấu quỷ, đặc biệt là những cây hòe già có tuổi đời lâu năm, thân cây không còn ruột đặc nữa, đặc biệt thích hợp dùng để nuôi quỷ.
Y vung một roi luồn vào trong hốc cây, "...Tìm thấy rồi!"
Chỉ nghe một tiếng 'Úi da', một nam quỷ bị dây roi cuốn lấy lôi ra, lăn vài vòng mới dừng lại.
Thượng Thanh xoẹt xoẹt xoẹt quăng ra mấy lá bùa ổn định Ông ta lại, nhìn vài lần, "Quả nhiên, kẻ có thể nghĩ ra được chiêu thức tởm lợm thế này lớn lên cũng hèn mọn chẳng kém!"
Con quỷ kia bụng sưng to như có bầu chín tháng, vừa nhìn liền biết là bệnh chết, dáng vẻ lúc chết không phải quá khủng bố song tướng mạo quả thực không đứng đắn.
Chỉ thấy ông ta mắt lé, sống mũi thấp tẹt, răng miệng ố vàng, trên mặt còn có mấy cái mụn lớn, hơn nữa vẻ mặt lúc nào cũng dè dặt né tránh, đúng như Thượng Thanh nói: Quả là hèn mọn không chịu được.
Lúc này Dương Hi đánh bạo bước tới một bước, "A, đó chính là người buổi tối hôm đó minh gặp phải!" Cô giờ mới nhận ra, "Thực sự không phải là người ư? Trời ơi là trời, tui thực sự nửa đêm gặp quỷ?"
Thượng Thanh chẳng buồn đáp lại cô nàng nữa, hỏi nam quỷ kia, "Vì sao ông lại đổi mệnh cách của cậu ấy? Nghịch thiên cải mệnh là điều tối kỵ, ông không sợ trời phạt sao?"
Đôi con ngươi của nam quỷ xoay đảo láo liên, "Tôi không biết cậu đang nói cái gì hết, tôi nào có bản lãnh đó.."
Thượng Thanh cười nhạo, ""Bản lĩnh của ông không lớn, song bản lĩnh của tôi lại không nhỏ đâu.
Cho ông hồn phi phách tán chỉ như lật một cái bàn tay thôi, ông chắc chắn là muốn già mồm cãi láo với tôi?"
Lúc này nam quỷ một tẹo cốt khí cũng không có, biết Thượng Thanh không dễ chọc lập tức bắt đầu xin tha, "Tôi nói, tôi nói! Đại sư, ngài đừng nóng giận, tôi nói hết!"
"Tôi tên là Đinh Giáp, chết đã hơn mười năm rồi, bị bệnh gan chết.
Haizz, nhà tôi nghèo, vì chữa bệnh cho tôi mà táng gia bại sản, đến chết tôi cũng chưa lấy được cô vợ.
Tôi nghĩ sau khi chết rồi thì kiểu gì cũng nên tìm cho tôi một mối âm hôn chứ, ngài đoán xem thế nào? Em gái tôi khăng khăng thuyết phục cha mẹ tôi hỏa táng tôi là xong việc, âm hôn một chữ cũng không nhắc tới."
Bản thân Ông ta còn rất tức giận, "Con khốn đó, từ nhỏ đã nhìn không ưa tôi mà!"
Thượng Thanh không nhịn được gắt, "Nói trọng điểm!" phihan.wordpress
"Vâng vâng vâng!" Đinh Giáp tiếp tục kể: "Tôi chẳng phải là không có vợ, trong lòng thấy khổ sở vô cùng...!Sau đó tôi làm tổ trong cây hòe lớn này, mười mấy năm trôi qua quỷ lực của tôi càng lúc càng mạnh.
Mắt thấy trên núi nhiều cô gái tới cô dâu đến như thế, tôi chỉ muốn tự mình chọn một người làm vợ thôi mà..."
Ông ta nhếch miệng lộ ra cái miệng toàn là răng ố vàng, "Tôi ở trước miếu Phúc Quy bày một cái trận cải mệnh, chỉ cần nhặt được cành hoa nhỏ tôi để lại thì coi như là đồng ý với tôi rồi.
Đợi đến khi trận cải mệnh đổi mệnh cách của cô gái nào đó thành không còn sống được bao lâu nữa, sau khi cô ta chết, tôi sẽ tới câu linh hồn nhỏ bé của cô ta đi...!Khà khà khà!"
Gã đắc ý nói: "Tôi không sợ cô ta chạy mất, cực chẳng đã thì đánh cho vài trận, con vợ nào cũng cun cút thành chó hết, không đánh không nên – A – "
Thượng Thanh một roi quật tới hung hăng xoắn nát hai chân gã, một roi quất bay cánh tay gã, "Giữ cái mồm ông sạch sẽ tí!"
Dương Hi tức giận đến nỗi quên mất đối phương là quỷ, chạy tới đạp cho mấy phát, hai tay chống nạnh chửi ầm lên, "Bà đây nhổ vào ý! Cái loại ông mà đòi lấy vợ á hả? Súc sinh như ông đừng nói đời này không lấy được ai, chính là đời sau cũng đừng hòng kiếm được người nào! Cho dù đầu thai thành heo cũng là mệnh bị thiến nhá!"
Thiệu Ngôn ra tay chậm hơn, chỉ có thể ở phía sau mạnh mẽ đồng tình, "Đúng vậy!"
Đinh Giáp đau đến hồn thể bất ổn, thân hình gần như trong suốt, ông ta sợ mình bị đánh hồn phi phách tán, nhanh chóng xin tha: "Vâng vâng vâng! Tôi sai rồi, tôi không bao giờ muốn lấy vợ nữa...!Mọi người đại nhân độ lượng, coi tôi là cục rắm mà thả đi thôi..."
Thượng Thanh bị ông ta làm cho ghê tởm phát ói, nói thẳng: "Vấn đề cuối cùng, nếu như ông trả lời tốt sẽ tha cho ông."
Đinh Giáp gật đầu như giã tỏi.
Thượng Thanh hỏi: "Trận cải mệnh này ai dạy ông?"
Đinh Giáp đáp: "Là một lão đạo sĩ, họ Ngưu hay Lưu gì đó, quên mất rồi!"
Thượng Thanh: "Ông gặp ông ta hồi nào? Có biết ông ta hiện tại ở đâu không?"
Đinh Giáp bĩu môi: "Ông già đó hơn mười năm trước đã chết rồi.
Tôi chính là tình cờ gặp ông ta trước khi ông ta tắt thở, à, hình như ở dưới chân núi nha.
Ông ta chết thảm lắm, máu me khắp người.
Ông ta nói một thân bản lĩnh của ông ta không thể truyền thừa tiếp, quá đáng tiếc nên dạy cho tôi mấy cái trận pháp."
Thượng Thanh cau mày, lão đạo sĩ này rốt cuộc có phải là người bày trận pháp cải mệnh cho mẹ y hay không đây? Máu me khắp người...!Nghe như là tà thuật phản phệ rồi!
Đinh giáp nịnh nọt hỏi: "Đại sư, chuyện ngài hỏi tôi đều trả lời rồi, ngài nói thả tôi ra, có phải cũng nên..."
Thượng Thanh lấy lại tinh thần, trực tiếp dán một lá bùa vãng sinh lên trán ông ta, "Đi đầu thai đi ông già ạ!"
Ánh sáng xám bạc lóe lên, Đinh Giáp biến mất không còn tăm hơi.
Dương Hi vẫn còn đang giận, đạp mấy đạp trên mặt đất, "Vậy mà còn có thể đi đầu thai, dễ dàng cho ông ta quá!"
Thiệu Ngôn: "Cũng không thể nói như vậy đâu, em xem ông ta bị Thượng Thanh đánh cho tới mức hồn phách không còn hoàn chỉnh, như thế đầu thai thành heo cũng không được ấy chứ, chỉ có thể làm mấy con vật như ếch nè sâu nè thôi.
Đầu thai thêm ba, năm lần nữa, linh tính trong hồn thể cũng sẽ bị mài mòn cho bằng hết, coi như là hồn phi phách tán quay về với đất trời rồi..."
Thượng Thanh không quản hai người trò chuyện, vẫn còn đang suy tư: Đạo sĩ kia chết ở thành phố Thanh Vân, như vậy có phải chứng minh rằng việc cải mệnh đó có liên quan đến ông già hư đốn của y không? Nếu có liên quan, ông già đó đóng vai trò gì?
Hết chương 37.