Lại một con tiểu qủy bò từ trong bụng Mạnh Hỉ Thành ra, gã chỉ cảm thấy nửa thân dưới của gã đau đến tê dại, muốn động đậy dù chỉ một chút cũng không được, tự mình cảm nhận được thế nào gọi là sống không bằng chết.
Gã ngẩng đầu cầu xin, cố hết sức tiến lại gần phương hướng phát ra âm thanh, "Van cầu cậu tha cho tôi, cậu bảo tôi làm cái gì cũng được, xin đừng dày vò tôi nữa, van cầu cậu..."
Thượng Thanh lạnh lùng nhìn gã, mở điện thoại ra bắt đầu ghi âm, đưa tới trước mặt ông ta, "Hi vọng ông biết mình nên nói những chuyện gì."
"Tôi hiểu! Tôi hiểu!" Mạnh Hỉ Thành tóm lấy cái điện thoại, kể lại những chuyện mình đã làm rõ ràng từng câu từng chữ.
Sinh con quả thực là đáng sợ, đau đớn cực đại như đem người xé thành hai nửa kia khiến cho con người ta cảm thấy cứ thế mà chết cũng chẳng đáng ngạc nhiên.
Chả trách trong bệnh viện của gã, thường hay có mấy cô gái đang mang thai lại đi tự sát.
Ghi âm tròn một giờ, Mạnh Hỉ Thành vừa mới khai hết toàn bộ tội ác của mình.
Gã lê thân thể nửa tàn phế đên dập đầu bùm bùm lại, trên khuôn mặt chỉ còn sự cầu xin: "Van cầu cậu tha cho tôi, hiện giờ tôi lập tức đóng cửa bệnh viện, không bao giờ làm chuyện xấu nữa, van cầu cậu..."
Gã đã bị giam trong phòng tiêu hủy lâu như thế, căn bản không biết bên ngoài đã phát sinh chuyện gì, còn tưởng rằng bản thân sau khi ra ngoài vẫn còn là ngài viện trưởng phong quang vô hạn kia.
Thượng Thanh rút điện thoại từ trong tay gã ra, "Tôi chỉ muốn ông có tội thì phải chịu quả báo thôi!" Trong tiếng gào thảm thiết thê lương, Thượng Thanh bấm số điện thoại của Du Minh Trì, bảo người của anh ta tới bắt người.
Du Minh Trì lấy tốc độ sét đánh chạy xuống tầng hầm, hiểu ra liền nói: "Quả nhiên cậu giấu bọn họ đi."
Thượng Thanh đưa lời khai cùng bản ghi âm cho anh ta, "Họ Trịnh kia bắt được chưa?"
Du Minh Trì đáp: "Trịnh gia nào dám đắc tội Du gia, lại càng không dám đặc tội cơ quan quốc gia.
Người của tôi vừa tới cửa, lão gia của Trịnh gia đã tự tay trói Trịnh Gia Hoa lại rồi.
Bên đó đã mang người về cục, bắt đầu thẩm vấn."
Anh hất cằm, chỉ vào Mạnh Hỉ Thành còn đang thê thảm rên 'Sắp sinh! Không! A ——", cùng với cô Thanh biểu tình hỗn loạn, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm 'Đừng bán tôi đi...!Van cầu các người buông tha tôi', mở miệng bảo: "Cậu nghĩ giùm cái biện pháp, làm cho bọn họ thoạt trông có vẻ khỏe mạnh chút, bằng không với thể trạng kia còn phải đưa đến bệnh viện, lãng phí tài nguyên."
Thượng Thanh ngẫm lại chuyện này cũng đúng, liền ném hai cái phép che mắt lên thân thể hai người, rồi dán thêm một tấm bùa trấn hồn cho mỗi người.
Phép che mắt có thể khiến cho bọn họ thoạt nhìn không khác gì người bình thường, song đau đớn và thương tổn phải gánh chịu thì không hề thiếu một phân.
Còn bùa trấn hồn thì để trấn áp hồn phách hai người, không đến thời khắc bị phán định phải chết, cho dù hai khối thân thể này có chằng chịt vết thương, bốc mùi hôi thối, bọn họ cũng chết không nổi.
Trước khi lên pháp trường, bọn họ sẽ bị vây hãm trong thân thể này mà chịu khổ, dùng đau đớn đó để trả lại tội nghiệt mà họ đã nợ.
Du Minh Trì rất ư là đã cái nư với hiệu quả của phép che mắt, bảo đồng nghiệp dẫn người đi.
Trong tay anh ra nắm hai phần khẩu cung, liên hệ với nhân viên thẩm tra chỗ Trịnh Gia Hoa bên kia, hai bên cùng nhau ra sức, cuối cùng cũng coi như thẩm tra rõ ràng một vụ án mang tính chất cực kỳ nghiêm trọng này.
Tuy rằng trước đó đã thẩm vấn một lượt, mấy nhân viên công tác trong bệnh viện đã khai ra không ít chuyện, song tình trạng thực sự so với lời bọn họ nói còn vô nhân tính hơn.
Tất cả những cô gái mang thai lớn trong bệnh viện đều là do cô Thanh một tay đem người lừa gạt từ khắp nơi tới.
Sau khi các cô bị bắt đến bệnh viện, căn cứ vào tướng mạo, chiều cao, hộ khẩu, học lực các kiểu, sẽ được phân chia thành từng đẳng cấp khác nhau.
Tỷ như hộ khẩu thành phố tất nhiên là cao hơn so với hộ khẩu nông thôn, học lực đại học và học lực cấp ba cũng được đánh giá như thế, v.v..
Cấp cao nhất là cấp 1, cấp thấp nhất là cấp 5.
Mà đẳng cấp càng cao, giá cả cái thai lại càng lớn.
Trong các cô gái được giải cứu, bị phân vào cấp 1 chỉ có ba người.
Một cô gái trong số ba người thậm chí còn tốt nghiệp đại học số một thủ đô.
Cô đã bị lừa đến đây ba năm, bị ép sinh hộ ba cái thai, tinh thần đã không còn bình thường, trong miệng vẫn còn phát âm vài câu tiếng pháp rất là dễ nghe.
Còn phí mang thai của cô, định ở giá năm triệu/thai.
Khi mấy người Thượng Thanh nhìn thấy tình trạng của những cô gái này, chỉ hận không thể mang Mạnh Hỉ Thành và cô Thanh kéo về đây, hung hâng tẩn cho một trận.
Những kẻ này, quả thực không thể gọi là người nữa!
Sau khi các cô gái bị phân cấp xong, thì bắt đầu mang thai hộ.
Nếu như việc kinh doanh có thể thuận lợi hoàn thành thì còn may, nếu như xảy ra trục trặc liền bị liệt vào 'tỷ lệ phế phẩm'.
Có khả năng là sản phụ gặp sự cố, chết ở trên bàn mổ, hoặc là mất khả năng sinh dục.
Mà đối với bệnh viện mà nói, mất khả năng sinh dục chẳng khác nào với người chết.
Những sản phụ như thế sẽ nhanh chóng bị xử lý.
Hoặc cũng có khả năng là thai nhi xuất hiện vấn đề, hoặc trực tiếp chết trong bụng hay chết sau vài giờ, hoặc là sau khi sinh ra thì khách hàng không hài lòng, muốn tiêu hủy.
phihan.wordpress
Lúc này, đến phiên Mạnh Hỉ Thành ra tay.
Bất luận là người lớn hay trẻ nhỏ, Mạnh Hỉ Thành đều thích tự mình xử lý, chính là ở trong mấy gian phòng tiêu hủy dưới lòng đất kia.
Không chỉ vậy, Mạnh Hỉ Thành còn thích tra tấn trừng phạt những đứa bé này.
Ví dụ như một đứa bé có đôi mắt khiến khách hàng không hài lòng, gã sẽ móc đôi mắt của đứa bé ra.
Lỗ tai làm khách hàng không hài lòng, gã sẽ cắt tai của đứa nhỏ xuống.
Một con quỷ tìm được sân khấu của riêng mình, những việc ác có thể làm ra, người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Rồi xử lý người sống xong, còn phải xử lý thi thể.
Thi thể sản phụ sẽ được xử lý tương đối 'tỉ mỉ', bởi những cô gái này trên mặt pháp luật là đang ở trạng thái mất tích, khó tránh khỏi sẽ có người nhà tìm kiếm.
Mạnh Hỉ Thành sẽ kéo các cô vào trong phòng thiêu, cẩn thận đốt hết thành tro bụi, mài xương cốt thành bột, cố gắng làm cho không thể nghiệm ra DNA, sau đó đổ hết đám bột phấn này trôi sông.
Có thể nói là điển phạm của hủy thi diệt tích.
Về phần thi thể của trẻ con thì đơn giản hơn nhiều.
Những đứa bé đó trên cõi đời này chắc chắn chẳng ai đi tìm, tùy tiện đốt hoặc kéo vào trong rừng chôn cái liền xong.
Chẳng qua, cánh rừng bọn họ trước đây thường mang xác vào chôn giờ có quỷ nháo, bọn họ không dám đi vào nữa, đành tìm chỗ khác để xử lý.
Nghe đến đây, mấy người Thượng Thanh đều hiểu, đó là do nữ quỷ đang bảo vệ những đứa bé kia.
Sau khi thẩm vấn hết thảy đã kết thúc, Du Minh Trì dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh sửa lại tài liệu, tống đám người kia đến trước vành móng ngựa.
Mấy tháng sau, phiên tòa xét xử được mở ra, Mạnh Hỉ Thành, cô Thanh cùng Trịnh Gia Hoa đều bị phán tử hình, những kẻ còn lại mỗi người đều bị tòa tuyên án phạt khác nhau.
Nghe đâu, Mạnh Hỉ Thành và cô Thanh lúc còn ở trong ngực, một tên cả ngày rên 'Sắp sinh rồi! Đau chết mất!', tên còn lại thì rên cả ngày 'Xin đừng bán tôi!", mà giám định tâm thần bọn họ thì lại biểu hiện bọn họ chẳng có vấn đề gì cả.
Đợi đến khi chấp hành lệnh xử bắn, hạ thân Mạnh Hỉ Thành đã hoàn toàn tê liệt, đừng nói đứng lên, ngay cả muốn nhúc nhích cũng không nhích nổi, hơn nữa trên người còn tỏa ra mùi lạ khó ngửi, ánh mắt đều đờ đẫn của kẻ gần đất xa trời.
Nhưng bề ngoài thoạt nhìn gã chẳng hề có gì dị thường, tất nhiên chẳng ai thương hại gã mang gã tới bệnh viện.
Vì thế, gã cứ như vậy mà bị bắt lên pháp trường, một viên đạn kết thúc nhân sinh của một ác nhân.
Nếu như trên pháp trường có huyền thuật sư, thì họ sẽ biết hồn phách gã vẫn phải chịu đựng trừng phạt thống khổ như cũ.
Chỉ là, chẳng ai thèm quan tâm đâu.
Đương nhiên, những chuyện này là ở tương lai.
Tình hình lúc này, Du Minh Trì dẫn người về tổng bộ, anh ta còn muốn đi bắt hết những kẻ thực hiện mua bán người, những tên mua người mang thai hộ, cùng với tất cả những người phạm tội liên quan đến vụ án này.
Mà những sản phụ đang mang thai cùng với các bé đều được lực lượng cảnh sát địa phương đưa về khám chữa, sắp xếp.
Còn bốn người Thượng Thanh, Du Tử Minh, Tào Mộc Tinh và Lưu Phù thì tính toán về thành phố Dương Gia nghỉ ngơi một đêm, chờ đến ngày mai sẽ quay về thủ đô.
Trở lại khách sạn, Thượng Thanh chợp mắt một lát, sau đó tỉnh dậy, tranh thủ ban đêm móc bùa dưỡng hồn ra.
Lá bùa mở ra, nữ quỷ bị cắt đứt đầu lưỡi xuất hiện.
Ở trong bùa dưỡng hồn ngây ngốc mấy tiếng đồng hồ, giờ đây trông cô đã hồi phục tốt hơn nhiều lắm.
Thượng Thanh hỏi: "Cô biết viết không?"
Nữ quỷ gật đầu.
Thượng Thanh liền lấy giấy vàng ra gấp thành một cái bút rồi đốt lên, lại cung cấp thêm mấy tờ giấy vàng.
Trong tay nữ quỷ liền xuất hiện giấy và bút.
Thượng Thanh hỏi: "Cô tên gì? Nhà ở đâu? Chết như thế nào?"
Nữ quỷ đặt bút viết, chữ viết rất đẹp mắt: "Tôi tên là Hồ Tú Linh, nhà ở thành phố bên cạnh."
"Mười lăm năm trước tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, ba mẹ dẫn tôi đến thôn nhà họ Mạnh du lịch.
Tối đó, tôi chạy đi ngắm đom dóm, không cẩn thận lạc đường.
Sau đó tôi đụng phải một người đang gọi điện thoại, tôi cho rằng ông ta là người địa phương, liền tiến đến hỏi đường.
Ai ngờ kẻ kia biến sắc mặt, hỏi tôi đã nghe được những gì, tôi nói cái gì tôi cũng chưa nghe thấy, gã liền siết cổ tôi đến chết."
Nữ quỷ càng lúc càng kích động, tốc độ viết càng lúc càng nhanh, "Này còn chưa tính! Sau khi gã bóp chết tôi, còn tính giấu thi thể của tôi đi, rồi dùng đinh trấn hồn ghim lại hồn phách của tôi, khiến tôi vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Ngày ngày tôi phải chịu đựng dày vò thống khổ, mà mỗi ngày tôi đều muốn lột da rút gân gã, hận đến mức tâm can đều đắng nghét!"
"Mãi cho đến một hôm nào đó, có mấy kẻ mang một túi thi thể trẻ con tới.
Bọn họ đào hố ngay tại chỗ, chôn hết mấy thi thể trẻ con xuống.
Lúc bọn họ đào hố lấp đất, hồn phách mấy đứa nhỏ đều ngồi xổm ở bên cạnh ngoan ngoãn nhìn, còn vừa nhỏ giọng nói 'Chú ơi, chú có thể nhẹ tay chút không...'.
Lúc đó tôi lập tức liền, liền cảm thấy những đứa bé này quá đáng thương."
Thượng Thanh truy vấn: "Cho nên cô bắt đầu bảo vệ mấy đứa nhỏ?"
Nữ quỷ gật đầu, tiếp tục viết: "Tôi bị đinh trấn hồn áp chế, lúc mới đầu chuyện gì cũng không làm được.
Lại tiếp, tôi phát hiện trên người những đứa bé kia đều có oán khí, tuy rằng bọn nhóc cái gì cũng chưa hiểu song trong lòng vẫn còn hận thù.
Tôi sợ mấy bé mất đi thần trí, nên hấp thu hết oán khí trên người bọn nhóc, liên kết bản thân cùng với tất cả các bé.
Sau đó, tôi chỉ huy bọn nhóc hù dọa những người kia, khiến bọn chúng dần dần không dám đi vào rừng nữa.
Tôi biết bọn họ có thể đã tìm được chỗ khác để xử lý thi thể, nhưng tôi không thể rời đi, chỉ có thể làm đến bước này thôi..."
Thượng Thanh lấy bốn cái chén ra, "Oán khí trong chén này là của cô?"
Nữ quỷ gật đầu, viết: "Thôn Mạnh gia có truyền thống làm đồ sứ, có lẽ là oán khí của tôi đã làm ô nhiễm khoáng thạch làm thuốc màu, tôi không phải cố ý đâu."
Thượng Thanh gật đầu, nguyên do của chiếc chén này cuối cùng cũng làm rõ.
Y nói tiếp: "Đinh trấn hồn không phải người bình thường có thể sử dụng, người giết cô khẳng định trên người có tu vi.
Một tà thuật sĩ như vậy ở bên ngoài sẽ hại chết rất nhiều người, cô còn nhớ tướng mạo của gã, hoặc là tối đó gã đã nói gì không?"
Nữ quỷ không chút do dự đáp, "Những năm nay, ngày nào tôi cũng hồi tưởng lại chuyện phát sinh buổi tốm hôm ấy, từng câu từng chữ đều không dám quên.
Tôi nhỡ rõ, tên đàn ông kia lúc ấy đang gọi điện thoại, gã nói 'Ông chủ Chu, mọi chuyện Lão Ngưu tôi đây đã giúp ông làm xong.
Bày một lần Huyền thiên nghịch mệnh trận cũng chẳng dễ dàng gì, tuy rằng đối tượng đổi mệnh cuối cùng của ông bị nhầm lẫn, nhưng cũng không thể đổ hết tội lên đầu tôi.
Hơn nữa, tôi không phải đã đem hết toàn bộ số mệnh tốt đẹp đổi hết lên toàn bộ người nhà họ Chu sao? Thế nào hả ông chủ Chu, nhà họ Chu các người gần đây kiếm được không ít phải không?'"
"Người đầu bên kia không biết nói cái gì, tên đàn ông kia đáp lại: "Tốt, vậy tôi sẽ chờ tin tốt của ông chủ Chu đấy'.
Đó là toàn bộ hội thoại tôi nghe được."
Nữ quỷ viết xong, ngẩng đầu, phát hiện Thượng Thanh cả người ngây ra như phỗng.
Bản thân Thượng Thanh không nghĩ tới, y ở nơi này thế mà tìm được manh mối mới! Đoạn hội thoại này người ngoài nghề tất nhiên là nghe không hiểu, song y lại có thể hiểu được rõ ràng nhất.
Chu Chính Lương tìm Ngưu Thắng bày ra Huyền thiên nghịch mệnh trận, muốn đổi mệnh cách của một người nào đó với mệnh cách của ông ta, song lại mang nhầm đối tượng thay mệnh thành mẹ của y.
Mệnh cách nam nữ bất đồng, Ngưu Thắng liền giúp ông ta đổi mệnh cách cho toàn bộ người nhà họ Chu.
Vận thế của mẹ y khẳng định là rất tốt, thậm chí vận thế của Chu gia cũng bắt đầu thay đổi theo.
Thượng Thanh cúi đầu, vẻ mặt bình thản.
Chu Chính Lương không cho y tới thủ đô, chứng tỏ mẹ của y nhất định là người thủ đô, hơn nữa có lai lịch cực kỳ thâm hậu, cho dù Chu gia hiện tại cũng đánh không lại.
Sẽ là nhà ai đây?
Thượng Thanh đếm lại mấy cái gia tộc mình đã từng nghe nói ở thủ đô: Phó gia, Du gia, Đàm gia, Phong gia,....