Ta Đánh Bắt Hải Sản Ở Trên Đảo Hoang


"Đen? Là nhím biển?"
Vân Thanh nghiêng đầu: "Nhím biển cũng tốt, mấy chục đồng một cân.

"
Trước đây có chủ nhà hàng đến làng thu mua nhím biển, giá một con mười đồng, Vân Thanh nhìn vào trong khe đá, nghĩ rằng lấy nhím biển ra cũng không tốn nhiều thời gian.

Vì vậy, bắt đầu!
Sau vài lần thăm dò bằng cây sắt, Vân Thanh nhận ra.

Không đúng, nhím biển có gai, sao lại mềm mềm?
Nhưng lúc này, khối đen đó cũng đã bị cậu kéo ra.

Vân Thanh mắt chữ O mồm chữ A.


Một con mèo con lông mịn như nhung, lông đen như bóng đêm đã bị nước biển làm ướt, không còn phồng lên, trông nhỏ xíu.

Bị lôi ra khỏi khe đá, con mèo đen dựng lông, giơ móng định tấn công Vân Thanh nhưng không biết do quá nhỏ hay quá yếu ớt, động tác của nó rất chậm chạp.

Vân Thanh, người đã quen với trò trêu đùa mèo trong nhiều năm, dễ dàng tránh được cuộc tấn công của nó.

Vân Thanh nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy gáy của con mèo đen nhỏ và nâng nó lên ngang tầm mắt, "Sao nhóc lại ở đây? Chủ của nhóc đâu?"
Không chần chừ một giây, chàng trai trẻ tóc xoăn tiếp tục nói: "Không đúng, nơi này ngoài tôi ra thì không còn ai khác.

Nhóc là mèo hoang đúng không? Nhìn nhóc đáng thương thật, y như tôi vậy.

Đừng lo, theo tôi đi, sau này tôi sẽ là ba của nhóc, ba sẽ nuôi nhóc.

"
Trước khi đến đây, Vân Thanh từng nuôi một con mèo hoa nhỏ ở nhà, con mèo hoa đáng yêu rất quấn người, Vân Thanh cũng xem nó như một thành viên trong gia đình.


Yêu nhà mà yêu cả mèo, Vân Thanh rất có cảm tình với mèo và… con mèo đáng thương này hiện giờ có hoàn cảnh giống hệt cậu, cô đơn lẻ loi, xung quanh không có đồng loại nào.

Mặc dù Vân Thanh là người thích nói chuyện nhưng đôi khi cậu cũng cảm thấy rất cô đơn và cậu thực sự không muốn sống cô độc như Robinson.

Giờ đây nhặt được một con mèo đen nhỏ yếu ớt, Vân Thanh quyết định sẽ mang nó theo.

Dù sao thì con mèo nhỏ này cũng không ăn nhiều thức ăn.

Vân Thanh đặt con mèo đen vào trong xô, chọc nhẹ vào mũi của nó: "Nhóc ở đây ngoan ngoãn chờ nhé, ba đi bắt cua cho nhóc ăn.

"
Nói xong, Vân Thanh cầm xô đi tiếp, cậu không để ý rằng trước đó, con mèo đen nhỏ luôn nhắm mắt giờ đã chậm rãi mở mắt nhìn mình.

Đôi mắt xanh lam nhạt như những viên ngọc xinh đẹp trong tủ trưng bày, cũng giống như một dải băng giá rộng lớn, lạnh lùng và thờ ơ.

Nhìn một cái, đôi mắt lại cụp xuống.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận