Tà Đạo Tu Tiên Lục

Một ngày mới bắt đầu ,trên ngã tư đường của Ngọc Cảnh Châu thành, cũng vì vậy mà trở nên náo nhiệt.Bọn Trần Nhược Tư bắt đầu khai trương Vô Ưu Y Quán ,trên tấm biển trước của y quán đề chiêu bài miễn phí ba ngày, là do Mộng Tuyết dùng phép thuật biến thành.Trước cửa y quán, như họ đã dự tính, người đến khám bệnh rồng rắn xếp hàng, cảnh tượng này khiến cho bọn họ cảm thấy kỳ quái, bởi vì những người khám bệnh này cơ hồ đều bị cùng một loại, hơn nữa dường như là có dấu hiệu bị trúng độc.Mộng Tuyết từ một người bệnh biết được, bọn họ đại đa số gần đây mới mắc phải quái bệnh này, không ai biết đã mắc bệnh thế nào, mà y quán người ta nói chỉ có thể áp chế được loại quái bệnh này chứ căn bản là không thể diệt trừ được. Nàng cũng thông qua người bệnh biết được nghe đồn Ngọc cảnh đệ nhất Y quán đã đóng cửaMộng Tuyết sau khi nghe được điều này, trong lòng nàng nghĩ sự việc này có chút kỳ quái. Nàng quyết định muốn tìm ra nguyên nhân, phải điều tra rõ ràng.Giữa giờ Ngọ, những người bệnh khám buổi sáng đều tới quán hướng tới Mộng Tuyết bọn họ mà cảm tạ, bởi bọn họ được uống phương thuốc của Mộng Tuyết đưa cho, bệnh hoàn toàn biến mất hơn nữa thân thể so với trước kia còn cảm thấy khỏe mạnh hơn. Đặc biệt là bọn họ còn tập trung lại làm làm một cái bảng đề "Tại thế thần y" trao cho bọn Trần Nhược Tư.Điều này bọn Trần Nhược Tư không mong đợi.Trần Nhược Tư miễn cưỡng đỡ tấm biển trên tay, ngoài cửa người bệnh, xếp thành hàng dài nhìn không tới cuối, điều này khiến cho Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết cảm thấy cực kỳ khó xử."Tuyết, ta cho rằng dù sao bọn họ cũng mắc cùng một quái bệnh, chúng ta ghi lại các phương thuốc rồi đưa cho bọn họ, để tự họ đi bốc thuốc trị liệu, nàng xem thế nào, như vậy chúng ta cũng dễ dàng mà bọn họ cũng không phải xếp hàng chờ đợi" Trần Nhược Tư nhìn Mộng Tuyết nói."Được rồi, ta thấy chỉ có cách làm như vậy thôi" Mộng Tuyết đáp,đoạn quay đầu hướng tới những người bệnh lớn tiếng nói: "Mọi người đợi một chút, chúng ta sẽ đem danh sách thuốc ra ngoài, các ngươi dựa vào danh sách thuốc mà tự mình điều trị, nếu có vấn đề gì hãy tới đây, ta tự mình điều trị cho các ngươi, không thu phí."Mộng Tuyết nói xong, khẽ niệm chú ngữ biến ra kiện văn bản, sau đó từ trong ống tay áo lầy ra một danh sách các đơn thuốc.Trần Nhược Tư đi đến, tiếp lấy danh sách từ tay Mộng Tuyết, sau đó hướng tới người bệnh hô lớn : "các vị dân môn, bệnh của các vị hoàn toàn có thể chữa trị được, chỉ cần dựa theo phương pháp trong đơn thuốc của chúng ta mà thực hiện, có thể khỏi, các vị theo ta đến đây, ta dán danh sách phối chế này trước cửa y quán, để cho tất cả mọi người đều tiện theo dõi mà không cần phải phải xếp hàng chờ đợi nữa !"Trần Nhược Tư nói xong ,bước nhanh ra của y quán.Mọi người nghe thấy Trần Nhược Tư nói vậy trong lòng cảm thấy vui sướng vô cùng, vì việc làm của hai người bọn họ, cảm thấy khâm phục không thôi, cảm động rơi nước mắt.Tình hình như thế này từ trước đến giờ bọn họ chưa từng thấy qua ,cũng không có một y quán nào vì người bệnh mà điều trị miễn phí.Trần Nhược Tư đưa phương thuốc dán lên bảng, tất cả người bệnh đều đi tới.Trần Nhược Tư rẽ khỏi đám người đi về y quán, nhìn Mộng Tuyết nói : "thế nào, bây giờ có thể thanh nhàn một chút chứ, nếu tất cả người bệnh đều tới khám có lẽ đến chết vẫn chưa khám xong."Mộng Tuyết mỉm cười, hôn lên mặt Trần Nhược Tư nói : "Là chàng thông minh, đi nào, chúng ta đi điều tra nguyên nhân trúng độc của những người này.""Chúng ta bây giờ không hề có đầu mối, làm thế nào để điều tra." Trần Nhược Tư hỏi."Thông minh như chàng mà vấn đề đơn giản vậy cũng không nghĩ ra sao, chúng ta từ y quán duy nhất của thành mà điều tra, nhất định sẽ có thu hoạch." Mộng Tuyết cười nói.Trần Nhược Tư nhỏ giọng nói vào bên tai Mộng Tuyết : "Chỗ ta có một lão bà đại nhân rất thông minh" hắn nói xong, tiện đó, hôn lên mặt Mộng tuyết một cái.……………. Nguồn tại http://Trông bộ dạng của bọn họ lúc này như đôi tình nhân thân mật, tất cả đều hâm mộ bọn họ, tất cả đều yên lặng vì bọn họ, đôi tình lữ tốt bụng, mà chúc phúc.Đột nhiên, trên ngã tư đường trước y quán xuất hiện hơn mười người, tay cầm đại đao, hướng y quán vọt tới. Bọn họ vừa tiến tới vừa kêu lên: "người trên đường tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta hạ đao không lưu tình."Trần Nhược Tư cùng Mộng Tuyết nghe tiếng vội vàng lao ra y quán.Lúc này ,trước cửa y quán một cảnh hỗn loạn, những người bệnh vô cùng hoảng sợ, miệng la hét bỏ chạy tán loạn.Mười tên kia đi đến chỗ dán phương thuốc y quán, một lão cao cao gầy gầy, mặc trường bào mầu xám, mặt rỗ, trên trán đầy nếp nhăn, nhẹ khua tay ,hơn mười tên kia nhất thời dừng cước bộ, đứng ở đó.Lão nhân kia thoáng nhìn qua Trần Nhược Tư cùng Mộng Tuyết, quay đầu nhìn lại phương thuốc dán trên vách, cười lạnh một tiếng, đột nhiên cực kỳ giận dữ , tay chỉ bọn thủ hạ giận giữ hét lên : "lấy danh sách phối chế trên tường xuống, ta sẽ bắt bọn chúng nhai hết danh sách này trước mặt ta"Mộng Tuyết thong thả, cười, nhỏ giọng nói : "Tư ,ngươi sợ không ?""Sợ sao, vài tên tiểu vô lại, ta sợ bọn chúng sao. Để ta xem bọn chúng dùng phương pháp gì để đưa danh sách kia xuống" Trần Nhược Tư cười đáp, hắn nói xong, bộ dạng đắc ý nhìn đám người kia.Một tên thanh niên cường tráng thủ hạ của lão kia lên tiếng rồi bước nhanh hướng tới chỗ danh sách đi tới, một tay đưa ra lột danh sách kia. Nhưng tay hắn, sờ, mò mẫm trên tường cả nửa ngày, đúng là không có gì bóc ra, hắn cảm giác được cái danh sách kia được khảm khắc lên trên vách tường, cùng với bức tường là một thể hoàn chỉnh, hắn lập cập quay lại nhìn lão kia nói : "thủ lĩnh, danh sách này hình như được khảm lên trên tường, không thể gỡ ,làm sao bây giờ ?""hỗ đản, thực vô dụng, ngay cả tờ giấy cũng không lấy xuống được, đồ bỏ đi. Không xé được thì đập cả bức tường cho ta." Lão già ngang ngược gào lên."Tư, ngươi làm phép trên danh sách kia à" Mộng Tuyết nghe người nọ nói, trong lòng cảm thấy kỳ quái hỏi." Thực ra ,ta chỉ muốn thử xem pháp lưc của ta có tăng không thôi."Trần Nhược Tư đáp."Xem ra ,pháp lực của chàng cũng đủ để ứng phó với vài tên tiểu tốt, ta thấy mừng cho chàng, ta cảm thấy rất lạ, chàng trước kia pháp lực có một chút, sao bây giờ lại đột nhiên tăng tiến thế ?" Mộng Tuyết nói.Trần Nhược Tư mỉm cười, ghé tai Mộng Tuyết nói: "đúng là sau khi cùng ân ái với nàng, ta có cảm giác pháp lực của ta dần tăng tiến, ta cũng không biết vì sao lại như vậy, nếu chúng ta mỗi ngày đều ân ái, ta nghĩ pháp lực sẽ tăng nhanh."Mộng Tuyết đỏ mặt ,đáp: "nói hưu nói vượn gì thế, sao lại nói như làm thế thì pháp lực tăng tiến được, chàng không cần dấu ta, là chàng tự mình nghĩ ra, lại nói bậy bạ."Trần Nhược Từ bất đắc dĩ nhíu mày nói: "ta nói thật, nàng không tin, làm như ta nói dối giỏi lắm không bằng"Trong lúc bọn Trần Nhược Tư nói chuyện, lão già kia đã ra lệnh cho bọn tay sai đánh mạnh vào bức tường.Nhưng bức tường kia bị bọn họ đập mạnh "thịch, thịch" vào chính diện, mà không có một chút dấu vết gì.Lão già kia mơ hồ, trong lòng thầm nghĩ : "chẳng lẽ chúng ta làm việc thất đức, nên ông trời phái người tới trừng phạt chúng ta, bức tường này như thế nào mà bị đập không vỡ, chẳng lẽ y quán của bọn họ có thần linh che chở. Không quản là ai, nhà cửa không thể đập đổ, nhưng người thì có thể đánh." Hắn nghĩ vậy có lý, hướng bọn thủ hạ ra lệnh : "Không đập được tường, giết người cho ta, chúng chỉ có hai người không thể chống lại chúng ta, tiến lên."Bọn thủ hạ của lão còn chưa di động cước bộ, "thịch thịch thịch" tiếng bước chân vang lên một hồi, truyền tới tai Trần Nhược Tư thanh âm của một người, hắn nói: " Trần Nhược Tư huynh đệ, chúng ta tới giúp huynh trợ trận."Trần Nhược Tư không quay đầu lại cũng biết là ai đến, hắn lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "các ngươi có tới cũng vô dụng, nếu thực sự bắt đầu thì cũng lưỡng bại câu thương, cũng là lợi bất cập hại mà thôi." Hắn nghĩ vậy có lý, hướng tới người vừa đến, đáp lại: "cám ơn hảo ý của các huynh đệ, các ngươi đến đây xem chuyện náo nhiệt là được rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui