11.
Ta còn chưa kịp phản ứng lời của Tề Ngọc, bên ngoài ngôi miếu hoang vang lên tiếng quát lớn của Tề Lạc. Ta bị mấy người đẩy ra ngoài.
Tề Lạc và An Dương quận chúa đứng trước miếu, bốn phía có cấm vệ quân vây quanh.
Tề Ngọc khoan thai đi đến bên cạnh ta, một tay bóp mặt ta, nhìn về phía Tề Lạc:
- Cửu đệ, buông tay đi, ngươi tranh không lại trẫm đâu.
Tề Lạc không nhìn y, chỉ nhìn thoáng qua ta một cái.
- Heo con, đừng sợ.
- Tiểu Chu? - Tề Ngọc đột nhiên cười lớn. - Cửu đệ, cắt chữ của người ta làm của mình chắc thú vị dữ lắm ha? (**)
(*) Chu và Trư trong Tiểu Trư (Heo con) đồng âm
(**)Gốc: 拾人牙慧: thành ngữ chỉ việc nhặt một từ hoặc một nửa lời nói của người khác và coi chúng như của mình
- À đúng rồi, ngươi đã dùng tà đạo biến Chu Chu thành cái thứ nửa người nửa quỷ này, nàng mất trí nhớ rồi đúng chứ? Cửu đệ, ngươi thật đáng thương, trước giờ nàng chưa từng nhớ được ngươi, hahahaha!
Tề Lạc tái mặt, cấm quân xung quanh hắn đồng loạt giương cung.
- Nhị ca, bây giờ ngươi thả nàng ấy ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Tề Ngọc lắc đầu, rút thanh kiếm của thị vệ bên cạnh ra kề vào cổ ta.
- Trẫm nói lần cuối, từ bỏ đi, Tề Lạc.
Ta lặng lẽ quan sát xung quanh, rất rõ ràng, Tề Ngọc chỉ có mấy chục người, vốn đã sức cùng lực kiệt từ lâu.
Ta phải tìm thời cơ giúp Tề Lạc một tay.
Gió ngừng, trăng lặn, chân trời hửng sáng, tình hình căng thẳng.
An Dương quận chúa ở đối diện bỗng nhiên khổ sở van nài với Tề Ngọc:
- Ngọc ca ca, A Lạc đã đồng ý với ta rồi, chàng đi với ta, hắn sẽ không giế. t chàng. Chúng ta cùng nhau lên núi ở ẩn sống yên ổn qua ngày, được không?
Tề Ngọc nhìn nàng ta, cười mỉa:
- Đêm qua, cha ngươi đến tận lúc chế. t cũng không biết chính ngươi giúp cửu đệ mưu phản. Lời của kẻ thù giế. t cha ngươi mà ngươi cũng tin à?
An Dương quận chúa khuôn mặt đẫm lệ:
- Nhưng chính chàng và cha đã giế. t chế. t người mà chàng gọi là Chu Chu và cả sáu nghìn binh sĩ mà! Sao các người có thể tàn nhẫn đến vậy!
- Câm mồm! Đó là quân của trẫm, trẫm muốn giế. t thì giế. t thôi!
Tề Ngọc bỗng nổi giận, mà cũng nhân lúc này, ta liều hết sức mình đảo ngược về phía sau, đè ép hai kẻ đang khống chế mình xuống đất.
Tề Ngọc lập tức vung kiếm muốn đâm ta, nhưng cơn đau như dự kiến đã không đến.
Ta nhìn An Dương quận chúa đang đứng chắn trước mặt, máu tươi tuôn ra nhuộm bộ giá y đỏ rực càng thêm đỏ sẫm.
Ta mở to mắt nhìn nàng, nàng quay đầu lại nhẹ nhàng xin lỗi ta, sau đó ôm chặt Tề Ngọc.
Tiếp đó, cơn mưa tên từ trên trời rơi xuống, Tề Ngọc không kịp làm bất cứ hành động nào, cùng An Dương quận chúa tựa như bàn chông, đóng đinh tại chỗ.
Họ chế. t rồi.
Ta thất thần nhìn cảnh tượng trước mặt, lại bị ôm chặt vào một lồng ngực, cằm của Tề Lạc gác lên đỉnh đầu ta, giọng nói run rẩy:
- Không sao rồi Heo con, không sao rồi.
Trời dần sáng, đầu ta bất chợt nổi cơn đau, trong tâm trí dường như có thứ gì đó cuồn cuộn đổ về.
Lát sau, ta từ từ đẩy Tề Lạc ra, sắc mặt trắng bệch.
- Ta, nhớ ra rồi.
12.
Ta nhớ lại rồi.
Ta là đệ nhất nữ tướng quân của Nam Sở, Chu Văn Ý, chế. t trong trận Lương thành nửa năm trước.
Lương thành là một nơi yếu nhược ở Tây Bắc, hoang vu cằn cỗi, trời lạnh đất giá. Lúc người Man dẫn vạn binh mã tấn công sang, ta vừa lĩnh sáu nghìn binh sĩ đến chi viện.
Thế nhưng Lương thành dễ công khó thủ, chúng ta nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể cắn răng chịu đựng để giữ thành.
Ta gửi thư về kinh thành xin viện trợ binh mã và lương thảo, thế nhưng hai tháng trời đằng đẵng trôi đi, viện binh và lương thảo đều bặt vô âm tín.
Trong thành ngày nào cũng có người ch ế t, lúc người Man công phá Lương Thành, phần lớn binh sĩ đã chế t đói chế t rét. Ta là người được xưng tụng là bất khả chiến bại, nhưng phụ nữ tài giỏi mà không có gạo thì làm sao nấu thành cơm được (*), lúc đó ta cũng không còn binh để dùng nữa.
(*)Thành ngữ 巧妇难为无米之炊: chỉ làm việc mà ko có đủ công cụ thì người giỏi mấy cũng chịu
Sau khi bị kẻ địch ch.ặt đầu, hồn phách của ta luôn ở bên thi thể.
Ta trơ mắt nhìn người Man mổ xác của ta, chắc tính làm nhục ta, nhưng khi chúng thấy trong bụng ta toàn là đất đá và rễ cây, những người Man hung hãn tàn nhẫn ấy đều trầm mặc.
Sau khi Lương thành thất thủ, kinh thành phái sứ thần tới, nhường lại một toà thành khác để hòa giải với người Man rồi mang xác ta về.
Hồn phách ta đi theo thi thể về kinh thành, nhưng đợi chờ ta chính là tin toàn tộc Chu Thị bị lưu đày.
Tề Ngọc nói, là do ta phán đoán tình hình sai lầm, cố chấp cứng đầu, khiến cho sáu ngàn binh đã đều vong mạng, còn làm mất hai toà thành.
Sau khi chế t, ta từ Nam Sở đệ nhất nữ tướng quân được toàn dân tán dương trở thành tên tội đồ bậc nhất, thanh danh bị hủy hoại.
Hồn phách của ta rơi vào vực sâu thống khổ và tự trách, vẫn còn hoài nghi thư cầu viện của ta xảy ra chuyện trên đường đi.
Ta cứ mãi đau khổ như vậy, làm một con quỷ cô độc lang thang.
Cho đến một ngày, hồn phách của ta bị cuốn vào một nơi nào đó, ta tưởng mình đã vào địa phủ, khi tỉnh lại, ta đã trở thành bệ đá trước cổng Cửu vương phủ.
13.
Năm lên tám tuổi, ta theo cha từ biên quan về kinh thành, đây là lần đầu tiên ta gặp Tề Ngọc.
Đàn ông con trai ở biên quan đa số đều cao lớn cường tráng, ta chưa bao giờ thấy công tử nào đẹp đẽ sáng sủa, thanh tú quý phái như vậy,
Sau lần gặp mặt gây sốc về mặt thẩm mỹ ấy, ta thường bám đuôi Tề Ngọc, kể với y tất cả những điều thú vị mà ta biết.
Có lẽ Tề Ngọc chưa từng gặp đứa con gái nào không câu nệ lễ nghi như ta, y cũng mặc cho ta bám lấy.
Những năm đó, y cùng ta đi chơi hội hoa đăng, ngắm sao, đua ngựa. Người khác đều gọi ta là A Ý, chỉ có y gọi ta “Chu Chu”, y nói đây là biệt danh chỉ thuộc về y.
Thế nhưng dính lấy y không chỉ có mình ta, mà còn có quận chúa An Dương kém ta hai tuổi. Chúng ta đều thích y, thường xuyên cùng nhau đấu võ mồm ầm ĩ.
Lúc đó đang tranh giành với An Dương quận chúa, trong mắt ta chỉ nhìn thấy Tề Ngọc, thế nên ta thậm chí đã quên mất, có một bóng hình nhỏ bé vẫn lặng lẽ đi theo sau chúng ta.
Là Tề Lạc nhỏ hơn chúng ta bốn tuổi.
Tề Lạc rất lanh lợi ngoan ngoãn, chỉ ở sau ta nhỏ nhẹ gọi một tiếng “tỷ tỷ”.
Ta mua đồ ăn ngon cho hắn, hắn sẽ nhìn ta bằng ánh mắt sáng ngời và nói cảm ơn. Khi ta đang khoe với Tề Ngọc mấy món đồ chơi hay ho của biên quan, Tề Lạc luôn ngoan ngoãn đứng một bên, không nói không ồn, không tranh không giành.
Cho đến năm ta cập kê, theo cha lên phía bắc chinh chiến, ba năm sau hồi kinh, gặp lại cố nhân, chỉ còn lễ quân thần.
Tề Ngọc đã đăng cơ từ lâu, hoàng trưởng tử mới được một tuổi.
Chàng thiếu niên ta hằng mong nhớ đã không còn như xưa, khi y nhìn ta, đáy mắt trầm lắng không một gợn sóng.
Y có triều đình của mình, lòng ta chứa đựng phương xa. Mấy năm nay, cha huynh đã tử chiến sa trường, ta tiếp nối di nguyện, thề sẽ bảo vệ lãnh thổ này đến chế. t.
Về sau ta cũng ít khi về kinh, Tề Ngọc cũng chẳng hay gọi ta, chỉ là cách một khoảng thời gian sẽ gửi cho ta một ít đồ chơi đang thịnh hành ở kinh thành, duy trì tình bạn mỏng manh thời niên thiếu.
Vì thế, ta chưa từng nghĩ tới người vì cái chế.t của ta mà đau khổ tột cùng lại là Tề Lạc.
Sau khi Tề Ngọc và An Dương quận chúa ch.ế.t, vẫn còn mười bốn ngày nữa mới tới hạn bảy bảy bốn chín ngày mà Tề Lạc nói. Nhưng kể từ ngày đó, ta không còn biến thành đá nữa.
Có lẽ ký ức ùa về quá mãnh liệt, ta rơi vào hôn mê mất ba ngày.
Ba ngày này, linh hồn của ta dường như bị tách khỏi thân thể, ta không thể khống chế được mà bị hút vào một nơi hỗn độn, từ trong đó, ta nhìn thấy Tề Lạc.
Tin tức ta chế. t truyền về kinh thành, đến tai Tề Lạc, đây là lần đầu tiên ta thấy cậu em trai vốn ngoan ngoãn này rút kiếm ra muốn ch.ém chế. t người truyền tin.
Hắn cứ như phát điên lên vậy, phớt lờ lệnh giới nghiêm của hoàng cung, chạy tới cổng hét lớn:
- Hoàng huynh! Nàng chưa chế. t phải không?!
Nội thị xung quanh không ai dám tiến lên, Tề Lạc liền quỳ bên ngoài cửa cung, cho đến khi bên trong truyền ra đáp án chắc chắn, đôi mắt hắn đỏ ngầu, phun ra một ngụm máu lớn rồi ngã ra đất ngất đi.
Mà bên trong tường cung, Tề Ngọc cũng mất đi phong độ đế vương cao ngạo bề trên, hắn bộc phát cơn giận dữ với nội thị.
Phụ thân của An Dương quận chúa, Bình Xương hầu, nhấp một ngụm trà, ở bên cạnh ung dung nói:
- Hà cớ gì mà bệ hạ lại nổi giận và đau buồn thế chứ? Chính ngài cho phép thần ngăn chặn thư cầu viện, cũng chính miệng ngài ra mệnh lệnh muốn Chu Văn Ý ch ế. t tại Lương thành. Bên hạ hãy lấy đại cục làm trọng, đừng tức giận hại long thể.
Đôi vai hơi sụp xuống của Tề Ngọc khẽ run, một lúc sau mới bình tĩnh lại, lí nhí đáp lời:
- Biểu cữu (*) lo lắng quá rồi.
(*)Biểu cữu: cậu họ đằng ngoại
Một đêm này, người bị phanh thây ở Lương thành là ta đây, đến chế. t cũng chưa từng nghi ngờ Tề Ngọc.
Ta biết tranh chấp giữa các đảng phái trên triều đình biến hoá khôn lường, Chu gia ta liên tiếp lập được chiến công, từ lâu đã có kẻ trách mắng chúng ta công cao lấp chủ, khó tránh khỏi sinh lòng bất trung. Tề Ngọc nghi kị ta, Bình Xương hầu quyền khuynh triều dã cũng kiêng dè ta.
Nhưng ta nghĩ, y là hoàng đế, đối mặt giữa đất nước và lợi ích gia tộc, hắn nên biết lựa chọn thế nào mới phải.
Hoá ra, là ta đã không nhìn thấu, bản tính con người đã bị quyền lực nuốt chửng rồi.
14.
Trong không gian hỗn độn, ta thấy Tề Lạc tìm một đạo sĩ già.
Lão đạo sĩ ấy sống ẩn cư trong đạo quán mà lúc trước Tề Lạc nửa đêm đưa ta đi chơi đã tới.
Lão đạo sĩ cũng có chút năng lực, biết một số tà thuật. Sau khi Tề Lạc năm lần bảy lượt cầu xin, lão đạo sĩ nói, có thể thử cướp người của Diêm vương.
Sau đó, hồn phách của ta bị bắt nhốt vào tảng đá kia, chờ tới khi có ý thức, sau khi có thể biến thành người, lại tới tìm ông ấy xin bùa giữ thân.
Mở mắt ra lần nữa, vẫn còn mười một ngày nữa mới đến hạn 49 ngày.
Lúc tỉnh lại không thấy Tề Lạc, nghe nói sau lần cung biến đó, hắn từ lãnh cung xách ra một tiểu hoàng tử mới năm tuổi, đẩy lên ngai vàng. Những ngày này, hắn vẫn luôn ở trong cung giải quyết hậu quả.
Tiểu nha hoàn hầu hạ ta cho ta uống thuốc bổ xong, còn phải đi sắc thuốc cho Tề Lạc, ta mới biết trong trận cung biến hắn cũng bị thương.
Hai ngày sau, Tề Lạc từ trong cung trở về, vừa bước chân vào sân, ta đã xông tới vội vàng cởi y phục của hắn ra.
Tề Lạc sững sờ tại chỗ, gấp gáp khép tà áo lại, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng.
- Tỷ, tỷ tỷ, làm cái gì vậy má?
- Nhanh cái tay lên, cởi quần áo ra.
- Tỷ tỷ, tỷ đừng như làm thế, đệ sợ.
- Bây đừng sợ, để tỷ xem cái nào.
Hắn đỏ mặt bị ta tống vào trong phòng:
- Tỷ tỷ, như này hông có được, hay là chờ đến khi chúng mình thành thân đã…
Ngón tay của ta đã chạm vào vết thương trên người hắn, có cái đã bắt đầu đóng vảy, có chỗ lại bị rách ra nhiều lần do nằm ở vị trí đặc biệt.
Khuôn mặt hắn từ đỏ chuyển thành trắng, bất lực lau nước mắt của ta:
- Đừng khóc, đệ có đau đâu.
Làm sao mà không đau cho được, ta cũng đâu phải chưa từng bị thương, nếu những vết thương này sâu hơn một chút thì toi mạng luôn rồi.
Tề Lạc ngốc.
Ta lau nước mắt, lấy thuốc đã chuẩn bị ra bôi cho hắn:
- Sao phải cứu ta làm gì, rõ ràng ta chế. t từ đời rồi.
Hắn lặng lẽ nhìn ta:
- Tỷ vốn không phải chế. t đáng chế. t là Tề Ngọc kìa, ta chỉ là đưa mọi thứ về đúng chỗ thôi.
- Nhưng ta chế. t được mấy tháng rồi sống lại, cái hành vi làm trái đạo trời này lại dễ làm thế à? Nếu vậy thì chẳng phải mọi người đều có thể chế. t đi sống lại sao?
Lông mi của hắn run rẩy, ho nhẹ một tiếng:
- Với người khác thì khó chứ với ta thì không.
Ta có chút nghi ngờ:
- Thật à?
Hắn kêu “sssss” một tiếng, cực kì tội nghiệp:
- Tỷ tỷ, làm đau ta rồi.
Ta im lặng, chuyên tâm chăm chú bôi thuốc cho hắn