Edit & Beta: SwaniSwania (Chỉ đăng tại Watt...pad & Word...press).
Chương 1.
Tùng Khanh là một con quái vật.
Cha mẹ gọi cậu như thế, đến em trai em gái cũng gọi cậu như vậy, lâu dần Tùng Khanh cũng cảm thấy mình là một con quái vật.
Chiến tranh xảy ra, cha mẹ cậu mang theo em trai và em gái chạy trốn, tay cậu nắm áo cha mình chặt không buông "Cha, mọi người muốn đi đâu? Đừng bỏ con lại mà."
Tùng Trạch muốn nhanh chân rời đi, ai ngờ là ông ta không giật tay mình ra được, Hoan Tước ở một bên thấy cảnh này liền mở miệng mắng, bà giơ tay lên muốn đánh cậu "Cái tên oan gia liều mạng này, còn không mau buông tay ra!"
Em trai em gái đứng ở một bên cũng học theo, duỗi tay chỉ vào cậu nói "Thằng ngốc! Thằng ngốc! Quái vật!"
Tùng Khanh buông tay, cậu theo phản xạ mà ôm đầu muốn trốn.
Cậu cũng nhiều năm làm việc lặt vặt nên có đôi chút kinh nghiệm.
Cho dù cậu là một thằng ngốc thì thân thể cũng lớn thành thiếu niên rồi.
Tùng Trạch nhìn bộ dạng Tùng Khanh, ông lắc lắc đầu ngăn Hoan Tước đang chuẩn bị đánh người "Dẫn nó đi theo vậy, trên đường còn có người nấu cơm làm việc vặt."
Tùng Khanh được mang theo, cả một đoạn đường toàn là khói lửa bay tán loạn, bọn họ liều mạng trốn, lương khô mang theo cũng đã ăn hết rồi, cả một nhà mặt mày dơ bẩn, trên mặt đều là biểu tình hoảng sợ, trên đường chạy nạn bọn họ nhìn thấy vô số người chết, cứ giống như giây tiếp theo người chết sẽ là bọn họ.
"Thằng ngốc, đi lấy cho ta chút nước uống!" Hoan Tước ngồi dưới bóng cây, bên cạnh là cô con gái đang thở thoi thóp, ỉu xìu uể oải.
Tùng Khanh ngồi ngoài nắng canh giữ túi đồ, phòng ngừa có người trộm đồ.
Đêm hôm qua, có mấy người dân chạy nạn tới chỗ bọn họ nghỉ ngơi, khi ấy có một tên sờ soạng túi đồ nhà cậu muốn trộm lương khô và nước.
Nhiều năm qua Tùng Khanh đã quen với việc không được ngủ say, bởi vì bất kỳ lúc nào cậu cũng bị cha mẹ mình sai khiến, tiểu đêm vào buổi tối, canh nhà vào mùa đông...vân vân.
Trong cơn mơ mơ màng màng Tùng Khanh nhìn thấy một bàn tay với vào trong bọc, cậu liền há mồm cắn cái tay kia, một tiếng kêu thê thảm đánh thức cả nhà đang ngủ say, cây đuốc liền được đốt sáng lên, chiếu sáng mặt tên trộm đồ kia.
"A! Nhả ——, buông ra! Tiểu tiện nhân! Ngươi nhả ra cho ta!" Tùng Khanh không chịu nhả miệng, hàm răng hung hăng cắn mạnh vào da thịt gã, ngoài miệng cậu là một mảng máu chảy.
Tên trộm kia mắt thấy trốn không thoát, thẹn quá thành giận, duỗi tay cho Tùng Khanh một cái tát, những người khác thấy tên trộm này còn muốn đánh người, liền cùng nhau ngăn gã lại.
Cuối cùng kẻ trộm cũng bị bắt, Tùng Khanh nhả miệng ra.
Nhìn trên mặt Tùng Khanh dính đầy máu, Tùng Trạch cùng Hoan Tước thầm run rẩy, trong lòng nghĩ mà sợ.
Tùng Khanh tìm bọc nước để uống, chỉ thấy túi nước xẹp lép, nước hết rồi, Tùng Khanh không biết phải làm sao bây giờ, đành cầm túi nước đứng một chỗ.
Hoan Tước đứng cách đó không xa thấy cảnh này mà khó thở quát "Cái thằng ngốc này, còn không biết đi tìm sông để múc nước hả? Mau đi tìm đi!"
Tùng Khanh bị mẹ mình quát đến không biết phải làm gì, chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng "Sông......, nước......, sông......, nước......"
Tùng Khanh đi xa.
"Cha của sấp nhỏ, mau đứng lên, thằng ngốc kia đi xa rồi!" Hoan Tước đứng lên, đá đá vào Tùng Trạch đang giả bộ ngủ "Nhân lúc thằng ngốc chưa trở về, chạy nhanh đi!"
"......" Tùng Trạch không nói gì, cầm lấy hành lý đi theo Hoan Tước, tiếp tục lên đường.
Ở cách bọn họ không xa có một người trốn sau cây đại thụ, rõ ràng là tên trộm đồ tối qua.
Gã bị mọi người đánh một trận xong thì được thả ra, nhưng gã lại nhớ mối thù này, bấy giờ gã nghe được cuộc nói chuyện của hai vợ chồng kia, lại nhìn thấy thân ảnh của bọn họ rời đi thì liền xoay người đi tìm Tùng Khanh.
Tùng Khanh ở bên này còn đang tìm sông, cậu phơi nắng dưới ánh mặt trời cũng đã được một lúc, cậu sờ sờ bụng, đã thật lâu rồi cậu chưa được ăn cơm no, dọc đường đi chỉ ăn một chút bánh nướng cùng lương khô thừa từ em trai và em gái.
(số thằng nhỏ tội thiệt sự)
Bổng nhiên mắt Tùng Khanh sáng rực lên, cậu nghe thấy tiếng nước chảy, Tùng Khanh kích động mà đi về phía tiếng nước chảy nhưng liền bị người đánh từ phía sau, hôn mê bất tỉnh.
.
ngôn tình hay
Tên trộm kia lấy bao tải ở phía sau ra, bọc Tùng Khanh lại, khiêng đi xa.
Chỉ còn túi nước xẹp lép rơi trên mặt đất.
Lời tác giả: Cuối chương công sẽ xuất hiện.
Tên trộm kia là một lái buôn.
Chiến tranh nổ ra khắp nơi, bọn lái buôn cũng ném hàng hóa mà chạy, gã thầm mắng đen đủi, sau đó cũng chạy theo đám người.
Vốn là gã đói khát đã lâu, thừa dịp ban đêm muốn trộm chút lương khô cùng nước uống, gã âm thầm quan sát một lúc, tỏa định mục tiêu là gia đình kia.
Gã cũng không để Tùng Khanh vào mắt, nhưng cố tình là thằng ngốc này làm hỏng chuyện của gã, khiến gã vừa nhịn đói vừa ăn một trận đòn.
Gã liền ghi hận trong lòng nên muốn trả thù một vố, lúc rình coi lại nghe được một chuyện hay như vậy, gã vác bao tải trên vai, quan trọng nhất vào lúc này là tìm một chỗ để bán thằng ngốc này.
Tên trộm cứ như vậy mà đi tới một thôn làng.
Một ngày lại trôi qua, hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, liền nghe được tiếng gà gáy truyền đến từ nơi xa, trong không trung bổ ra một tia sấm sét.
Tạ Thầm Hoài liền tỉnh giấc.
Hắn ngồi dậy xoa xoa chân, cũng đã lâu rồi mà đau đớn ở bắp đùi cũng không giảm bớt được phần nào.
Tạ Thầm Hoài thời niên thiếu mang một thân nhiệt huyết đi lính, cho tới bây giờ vết thương cũ vẫn thỉnh thoảng đau nhứt, khi về đến quê nhà thì cha mẹ cũng đã mất, còn một mình hắn lẻ loi.
"Thầm Hoài? Thầm Hoài?" Thanh âm của Thím Dư truyền đến từ ngoài cổng, Tạ Thầm Hoài đứng lên mặc xong quần áo, đẩy cửa viện đi ra mở cổng "Thím, xảy ra chuyện gì sao?"
Thím Dư nhìn thấy cửa mở, yên lòng mà nói "Ai u, may là đuổi kịp, Thím đây không ngừng đi thật nhanh đến đây, sợ con vào núi sớm, vậy thì cả một ngày không tìm thấy người rồi."
Thím Dư lôi kéo cánh tay Tạ Thầm Hoài đi ra ngoài, Tạ Thầm Hoài bất động "Thím đây là muốn kéo con đi chỗ nào? Thằng nhóc Du gặp chuyện gì sao?"
Tạ Thầm Hoài liền xoay người đi về phía nhà Thím Dư, lại bị bà ngăn lại "Không phải, không phải, là chuyện của con đó! Thằng nhóc kia thì xảy ra chuyện gì được!"
Thím Dư thấy Tạ Thầm Hoài quan tâm thằng nhóc nhà mình như vậy, trong lòng càng thêm băn khoăn, năm đó khi Tạ Thầm Hoài trở về thôn liền té xỉu ở ven đường, bà thấy Tạ Thầm Hoài đáng thương liền cho hắn chén nước, kể từ đó Tạ Thầm Hoài liền chiếu cố hai mẹ con nhà bà, mà bà cũng thật tình xem Tạ Thầm Hoài như con ruột mà đối đãi.
Thế nhưng hiện giờ, Tạ Thầm Hoài cũng sắp già đầu rồi mà bên người không có một người tri tâm, bà cũng sốt ruột.
"Thầm Hoài à, con nghe thím nói, có một người tới cửa thôn mình, mang theo một cô nương, Thím liếc mắt xem thử rồi, nói không chừng con sẽ thích đó!"
"Thím mà cũng thích xem mấy loại chuyện náo nhiệt này à?"
Tuy Tạ Thầm Hoài không đọc qua sách gì, nhưng tòng quân mười mấy năm cũng học được không ít kiến thức, đây rõ ràng là bọn buôn người chứ đâu.
Tạ Thầm Hoài không nói thêm gì, tuy hắn thấy những người bị đem ra buôn bán rất đáng thương, nhưng chính hắn cũng không thể làm gì được.
"Ai u! Sao ngực ta đau như thế này! Thầm Hoài à! Ai u! Thím đây là xảy ra chuyện gì vậy!" Kỹ thuật diễn của bà không tốt, nhưng thắng ở chỗ âm thanh lớn, thế nên Tạ Thầm Hoài đành thỏa hiệp.
"Thôi được rồi, thím à, con nghe theo lời người đi xem thử."
"Đi thôi.
Đi thôi." Tím Dư lôi kéo tay Tạ Thầm Hoài vội vội vàng vàng đi về hướng kia.
Chờ khi bọn họ đi đến, chỗ này đã bu đông đen ba lớp người.
Tạ Thầm Hoài nhìn thấy nhiều người như thế, hắn liền muốn khuyên Thím Dư quay về thì lại bị bà lôi kéo chen vào bên trong đám đông.
"Ai! Số chúng ta sao lại thảm như thế này vậy chứ! Chiến tranh xảy ra, khổ cực chạy nạn đến nơi này, con gái đáng thương của ta!"
La đến khàn cả giọng, thê thảm đến động lòng người.
Tạ Thầm Hoài lại không nhìn thấy chút thương tâm nào trên khuôn mặt người đàn ông tự nhận mình là cha kia, người này chỉ biết kêu rên thê thảm để che mắt người khác.
"Ai! Ngươi đừng có sờ cô nương nhà ta chứ!" Bọn buôn người chặn lại tên đang muốn vươn tay ra sờ soạng, cái tên đang lấm la lấm lét kia liền tức giận quát, đôi mắt của hắn trợn to "Như thế nào? Ta muốn mua, còn không được sờ thử sao."
"Đó không phải là Quan Khánh sao?"
"Là cái người ở góa, tức phụ (vợ) đã chết nhiều năm rồi......"
"Hình như là hắn ở trên giường có cái loại đam mê kia ấy."
"Cô nương này cũng thật là đáng thương mà! Haizz......"
Tạ Thầm Hoài nghe được, đang muốn nâng chân bỏ đi thì liền dừng lại, hắn quay đầu nhìn thử cô nương kia, quần áo dơ bẩn, giống như là chạy nạn lâu rồi, mái tóc rối loạn che khuất khuôn mặt, không thấy rõ khuôn mặt.
Tạ Thầm Hoài lớn lên rất cao, hắn cuối người xuống gần thì nhìn thấy một đoạn cánh tay của cô gái kia lộ ra một vệt hồng, là do dây thừng cột chặt mà ra tạo ra vết bầm ứ máu, trên gương mặt cô loáng thoáng hiện ra vẻ đỏ ửng bất bình thường.
"Ta mua!"
Cứ như vậy mà Tùng Khanh bị Tạ Thầm Hoài mua.
Xong việc, Thím Dư rất vừa lòng, bà vỗ lưng Tạ Thầm Hoài như một người mẹ âu yếm con mình "Thầm Hoài à, nếu đã mua thì phải đối xử tốt với nương tử của mình nha, Thím đi về trước đây."
Thím Dư liền xoay người đi, ý là muốn giấu đi công của mình.
Tạ Thầm Hoài ôm cô nương kia vào trong lòng, muốn phản bác rằng mình không có ý như thế, nhưng lại nói không ra lời, đành phải ôm người về nhà, lúc xoay người lại thì đụng phải Quan Khánh, Quan Khánh nhìn cô nương trong ngực Tạ Thầm Hoài, hắn muốn duỗi tay sờ sờ, lại bị Tạ Thầm Hoài dùng chân đá ngã xuống đất "Quan Khánh, niệm tình chúng ta là người cùng thôn, ta không so đo chuyện ngươi mơ ước nương tử của ta, nhưng nếu lại có lần sau, cũng không phải bị ta đơn giản đá một cái là xong đâu."
Quan Khánh vô cùng giận dữ, nhưng giận mà không dám nói gì, thân hình Tạ Thầm Hoài cao lớn, dáng người đĩnh bạt lại từng đi lính, trên người còn có chút võ công, hắn thật sự sợ, thế là tức muốn hộc máu mà hướng phía Tạ Thầm Hoài "Phi!" một tiếng đầy hung hăng.
Hắn nhìn bóng dáng Tạ Thầm Hoài đi xa rồi nhưng lại ngừng bước chân, cho rằng Tạ Thầm Hoài nghe được lời mình nói muốn xoay người giáo huấn nên hắn liền vội vàng xoay người chạy đi.
Tạ Thầm Hoài không chú ý tới động tĩnh ở phía sau, người trong lòng ngực vẫn luôn không có gì động tĩnh, cũng không phát ra tiếng.
Không biết là hôn mê hay là ngủ.
Người trong lòng ngực hắn đột nhiên giật mình, Tạ Thầm Hoài vội dừng bước chân mà nhìn thử, hắn vén ra những sợi tóc hỗn độn che khuất mặt, dùng mắt thường cũng có thể thấy được mặt người này đỏ bừng, môi không ngừng mấp máy "Nóng......, nóng quá đi......"
"Hửm? Cái gì?"
Tạ Thầm Hoài để sát tai vào nghe, thanh âm lại biến mất không có tung tích.
Tạ Thầm Hoài sợ người trong lòng ngực xảy ra chuyện gì, chân bước nhanh chạy về phía nhà mình.
Đợi tới khi hắn bước vào sân, một chú chó lông phối hai màu trắng xám nhào tới phía trước hắn, tai dựng đứng mũi chó hít hít, Tạ Thầm Hoài quát lên "Nguyệt Bạch, dừng lại!"
Nghe chủ mình quát Nguyệt Bạch mới chịu dừng móng vuốt, ủy khuất mà thắng gấp ở chỗ chân hắn làm cát đá bay một mảnh, nó dừng ở bên chân Tạ Thầm Hoài.
Nguyệt Bạch ô ô vài tiếng, tỏ vẻ mình bị ủy khuất, Tạ Thầm Hoài không quan tâm tới nó, ôm người trong lòng ngực đi vào phòng.
Tạ Thầm Hoài thả người ở trên giường, rối rắm một hồi, đây là một cô nương, tuy rằng hắn mua người này về, nhưng là xuất phát từ ý tốt muốn giải cứu cô ấy, hắn không thể tùy tiện cởi quần áo người ta ra được.
Nhưng toàn thân cô nương này cùng quần áo đều dơ bẩn cần phải tắm rửa, nếu không sẽ sinh bệnh.
Tạ Thầm Hoài bối rối một lát, cảm thấy mình vẫn nên đi quấy rầy Thím Dư thì hơn, Tạ Thầm Hoài vừa muốn đứng dậy, đau đớn từ hai chân phát ra ý kháng nghị, thân hình hắn vô ý ngã về phía người đang nằm trên giường, tay không cẩn thận áp lên người cô nương kia.
"Ưm......"
Người nằm dưới thân phát ra âm thanh kháng nghị, thân hình run nhẹ muốn duỗi tay kéo cái tay đang đặt trên người mình ra.
Tùng Khanh cảm giác được có bàn tay đặt ở chỗ hạ thân của mình, cả một đường kẻ buôn người kia không chạm vào cậu, có lẽ là vì gã thấy cậu là nam nhân thân thể lại dơ bẩn, mẹ đã từng nói với cậu rằng không được để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy "chỗ kia" của mình, nếu không cậu sẽ bị coi như quái vật.
"Ngươi? Ngươi là......"
Tạ Thầm Hoài sửng sốt, đây rõ ràng là một cậu con trai.
Tạ Thầm Hoài vô cùng khiếp sợ cũng cảm thấy may mắn vì đây là một cậu con trai, chờ mọi chuyện ổn lại, thì có thể để cậu tự rời đi.
Môi của cậu trai này lại bắt đầu đóng mở, trên gương mặt dơ bẩn càng lộ ra màu đỏ hồng "Nóng......, nóng quá đi......"
Thế là cậu đưa tay muốn cởi hết quần áo trên người, quần áo lỏng lẻo rơi xuống, thân thể gầy yếu của cậu lộ ra làm Tạ Thầm Hoài càng xác định người mình mua chính là một cậu trai.
Một tay của cậu cào lên ngực mình, vẽ ra mấy vết đỏ hồng, Tạ Thầm Hoài liền vội ngăn lại, trên khuôn ngực bằng phẳng của cậu đã hiện lên mấy vết máu.
Tạ Thầm Hoài không đành lòng, hắn cúi người kéo chiếc chăn bông dày lên, bọc hết cả người cậu lại, Tạ Thầm Hoài dùng hết khả năng để chăn bọc chặt người cậu lại, khống chế động tác của cậu, làm xong rồi thì xoay người đi ra khỏi phòng.
Chờ tới khi đi vào trong viện Tạ Thầm Hoài mới bình tĩnh lại, hắn xoay người đi đến phòng bếp nấu một thùng nước ấm, vẫn là lau người cho cậu nhóc trước đã.
Gió bắt đầu thổi, lướt qua tường gạch đỏ có đầy dây đằng xanh tươi, từ nơi xa ngẫu nhiên truyền đến tiếng gà gáy cùng tiếng chó tru vang dội, giống như đang nghênh đón mùa Xuân tới cùng những tin vui.
Nước ấm được nấu xong rất nhanh, Tạ Thầm Hoài chuẩn bị xong hết mọi thứ liền ôm cậu nhóc thả vào thùng.
Tiếng nước rì rào vang lên, những sợi tóc rối loạn kia thuận theo làn nước chảy về phía sau, làn tóc lơ lửng trên mặt nước từ từ giãn ra, tóc đen phủ kín toàn bộ thùng nước tắm, nhìn lại như rong biển trong nước, nhìn kỹ hơn thì liền bị mê hoặc.
- Hết Chương 1-
Lời tác giả:
Tạ Thầm Hoài: Thật tốt.
Không phải duyên tới rồi sao? (〃ノωノ)
Khẽ meo meo mà nói một chút, duyên số làm sao mà tui đang viết một bộ nọ, nhưng mà sau đó lại chuyển qua viết bộ này, chỉ là vì tui ngẫu nhiên muốn thay đổi đầu óc nên mới viết một bộ "xôi thịt", sẽ không bỏ hố đâu nà.
Chương tới sẽ là play trong thùng tắm cùng chỉ gian.
(¬‿¬)
P/s: Editor cũng không bỏ hố đâu nà, chỉ hơi lười thôi:v
Sau chuỗi ngày ăn không ngồi rồi t lại ngoi lên đào hố mới đâyyy:3
Thật ra là gần đây toàn edit H văn nên t khá ngán xôi thịt rồi, muốn đổi gió qua edit truyện thể loại vô hạn lưu, mà thể loại này lại cần khá nhiều kiến thức (tự đọc QT hiểu là một truyện mà edit cho người đọc hiểu lại là chuyện khác) thế là t đành ngậm ngùi quay về edit đoản H văn tiếp:)))))))
Dạo này PC hư, t nản quá muốn ngừng edit luôn mà ở không thì ngứa tay, nên t đã sắm bộ bàn phím chuột Bluetooth kết nối với Ipad để gõ chữ đây.
(* ¯ ³¯ *) ♡
Like/ Bình luận để giúp t có động lực gõ chữ nhé:3.