Ta Đau!


Chương 10.

Lão hầu gia cẩn thận nhìn mặt Tùng Khanh, nước mắt chảy qua mi mắt, đứa con ông tìm mười mấy năm, xem như đã về nhà rồi.

Lão hầu gia chinh chiến mấy năm trời, thân thể đã không còn cao to như trước, nhưng vẫn còn khoẻ mạnh, con trai cả —— Thẩm Phù Chử thế vị trí của ông, hôm nay Thẩm Phù Chử đến bản doanh nên không thể gặp Tùng Khanh.

Bộ dạng lão hầu gia có chút hung, Tùng Khanh nhìn lão hầu gia mà thấy hơi sợ, cậu không tiếp xúc với người sống nhiều lắm, hiện giờ để cậu một mình ứng đối thì tất nhiên là không thể được.

"Tướng công......"
Tùng Khanh bị vây quanh không biết nên làm như thế nào, cậu nhớ tới Tạ Thầm Hoài liền quay đầu tìm hắn để xin giúp đỡ, Tạ Thầm Hoài đứng ở cách đó không xa nhìn ánh mắt cầu cứu của Tùng Khanh, hắn thở dài căng da đầu đưa tay hành lễ với lão hầu gia "Tại hạ là Tạ Thầm Hoài, bái kiến lão hầu gia."
Lão hầu gia vốn đang kéo tay Tùng Khanh đi vào trong phủ, nghe thấy cậu phát ra lời nói như vậy thì dừng lại, ông xoay đầu nhìn kỹ Tạ Thầm Hoài "Tướng công?! Tạ Thầm Hoài?!"
"Đúng là tại hạ!"
"Cút! Nhanh cút đi!!! Hạt Thông, đóng cửa......, mau đóng cửa!"
Lão hầu gia vội vội vàng vàng kéo Tùng Khanh vào phủ, bọn hạ nhân làm vẻ mặt nghi hoặc nhìn một màn đột nhiên phát sinh này.

Nhưng vẫn đều làm theo, vẻ mặt của Thẩm Kiệt Trạch cũng mê mang, chỉ có Tạ Thầm Hoài thở dài, hắn đối với Thẩm Kiệt Trạch nói "Làm phiền ngươi chiếu cố Khanh Khanh, ngày mai ta lại tới cửa bái phỏng."
Tùng Khanh bị cảnh tượng bên trong hầu phủ dọa sợ rồi, hoa viên vô cùng rộng lớn, những con đường nhỏ quanh co, Tùng Khanh được đưa tới sảnh ngoài, lão hầu gia lại hỏi cậu "Việt nhi muốn ăn cái gì? Cha sai người hầu chuẩn bị."
"Muốn tướng công, tướng công......"
Lão hầu gia nghe lời Tùng Khanh nói thì mặt liền run rẩy, giận sôi máu trong tức khắc.

"Tướng công! Tướng công! Cái tên Tạ Thầm Hoài kia có cái gì tốt, cái tên kia là thứ không biết tốt xấu!"
Lúc niên thiếu Tạ Thầm Hoài đi lính, chính là vào đội lính dưới trướng Chính Tắc An hầu, khi đó Tạ Thầm Hoài có thiên phú dị bẩm ở khoản dẫn binh đánh giặc, lão hầu gia cũng rất thưởng thức hắn, hơn nữa còn chủ động muốn làm ông mối cho Tạ Thầm Hoài, muốn kiếm cho hắn một tức phụ, ai ngờ Tạ Thầm Hoài lại cự tuyệt, sau đó hắn liền lui quân, nói cái gì mà cáo lão về quê, cả đời không muốn cưới hỏi.


Nhìn bộ dáng Tạ Thầm Hoài kiệt ngạo khó thuần, lão hầu gia tức giận đến râu cũng vểnh lên, nói rằng để xem ai tốt số lắm mới được hắn cưới.

Cái kiểu khen ngược này ——
Muốn hóng xem náo nhiệt nhưng cuối cùng chuyện lại tới trên đầu nhà mình.

Tùng Khanh nhìn bộ dáng lão hầu gia vểnh râu trừng mắt thì càng sợ hãi hơn, cậu thấy Thẩm Kiệt Trạch vừa đi đến sảnh ngoài thì liền kéo tay áo hỏi hắn "Tướng công đâu?"
Thẩm Kiệt Trạch cũng biết tính tình ông già nhà mình, hắn duỗi tay xoa xoa đầu Tùng Khanh, mềm giọng nói "Thầm Hoài huynh quay về khách điếm, ngày mai hắn lại đến, Khanh Khanh phải ngoan một chút."
"Ta cũng muốn trở về, ta muốn đi tìm tướng công." Tùng Khanh nóng nảy, cậu không cảm nhận được một chút cảm giác an toàn gì cả, cậu sợ Tạ Thầm Hoài để cậu ở lại nơi này rồi rời đi, cậu muốn đi tìm tướng công, cậu không muốn ở lại nơi này.

Tùng Khanh sải bước chân muốn chạy đi, lão hầu gia liền sai người đi cản, Thẩm Kiệt Trạch chặn ở trước người lão hầu gia, ông nổi giận mắng hắn "Nghịch tử! Ngươi cứ như vậy mà thả đệ đệ mình rời đi?!"
Thẩm Kiệt Trạch đỡ ông ngồi xuống ghế nói "Cha......, Tùng......!tình huống của Việt nhi con cũng nói qua ở trong thư cho cha biết rồi, đệ ấy từ nhỏ đã chịu ủy khuất, không có cảm giác an toàn nên cha cũng không thể ép buộc đệ ấy mà, đúng không? Sẽ có hạ nhân canh ở cửa dẫn đệ ấy đến khách điếm, cha không cần lo lắng, đợi xem ngày mai cái tên Tạ Thầm Hoài kia sẽ làm như thế nào?"
Lão hầu gia không nói chuyện, ông nhận chén trà do Thẩm Kiệt Trạch đưa qua rồi uống một ngụm, xem như đồng ý, Thẩm Kiệt Trạch cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tạ Thầm Hoài thất thần trở về khách điếm,trên đường lên lầu còn gặp gã sai vặt tiếp đãi bọn họ lúc trước, gã sai vặt thấy hắn đi một mình thì liền kỳ quái hỏi "Công tử, sao chỉ còn mình ngài? Hai vị quý nhân kia đâu?"
Tạ Thầm Hoài không nhấc nổi hứng thú, chỉ cười cười một chút không biết nói gì, hắn mới vừa đi đến phía trước thì nghe thấy gã sai vặt kêu lên "Công tử, hình như vị kia là một trong hai quý nhân đi cùng ngài đúng không ạ?"
Tạ Thầm Hoài không chút để ý mà quay đầu xem thử, thấy Tùng Khanh co quắp đứng ở giữa đường lớn không biết phải làm thế nào, Tạ Thầm Hoài phi thân xuống lầu, bay tới bên cạnh Tùng Khanh, đợi khi gã sai vặt hồi thần lại trước màn này, Tạ Thầm Hoài đã ở dưới lầu.

Trong mắt Tùng Khanh rưng rưng, cậu hận chết Tạ Thầm Hoài, Tạ Thầm Hoài muốn ôm Tùng Khanh, Tùng Khanh liền lui bước chân về phía sau không cho Tạ Thầm Hoài chạm vào, bọn họ ở giữa đường lớn lôi lôi kéo kéo, mà vừa rồi Tạ Thầm Hoài ở tình thế cấp bách nhảy trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống cũng đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, hơn nữa đám người đó thấy hai tên nam nhân lôi lôi kéo keo giữa đường thì liền chỉ chỉ trỏ trỏ thấp giọng thảo luận.

"Khanh Khanh......"
Tạ Thầm Hoài không màng đến ánh mắt của những người khác cũng thấy được Tùng Khanh kháng cự, hắn lén duỗi tay ra sờ tay Tùng Khanh, ngón tay Tùng Khanh được Tạ Thầm Hoài vuốt ve trên dưới, cuối cùng cậu bị hắn túm vào trong lòng ngực, Tạ Thầm Hoài lại cúi đầu dỗ cậu "Khanh Khanh, tướng công sai rồi......"
Tùng Khanh cúi đầu không nói lời nào, lén duỗi tay đi lau nước mắt, thực sự rất đáng thương, Tạ Thầm Hoài cũng đau lòng đành phải ôm lấy Tùng Khanh rồi cùng lên lầu, vừa đi vừa xin lỗi.

Chờ khi bọn họ vào phòng rồi, Tạ Thầm Hoài đóng cửa xong xoay người về phía sau thì không thấy thân ảnh Tùng Khanh đâu, Tạ Thầm Hoài nóng nảy, hắn quay người khắp nơi gọi "Khanh Khanh?!"

Trong phòng không có một tiếng động, Tạ Thầm Hoài làm vẻ mặt không thể tin được, rõ ràng là hắn dẫn Tùng Khanh vào phòng, sao chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi?
Chẳng lẽ ——
Hắn thấy ảo giác?
Tạ Thầm Hoài có chút ngây người, đột nhiên nghe được một tiếng nức nở, hắn ngưng thần lắng nghe —— thanh âm kia truyền đến từ phía dưới cái bàn.

Tạ Thầm Hoài ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn thử, quả nhiên, Tùng Khanh ôm chân ngồi cuộn tròn ở phía dưới bàn, trên mặt tràn đầy nước mắt, Tạ Thầm Hoài nhìn bộ dạng này của cậu vừa cảm thấy buồn cười lại vừa thấy đau lòng, hắn gọi Tùng Khanh "Khanh Khanh, tướng công ở đây mà! Sao Khanh Khanh lại chốn dưới bàn vậy?"
Mới đầu Tùng Khanh chỉ cắn răng che miệng chặn lại âm thanh nức nở, cậu vừa nghe Tạ Thầm Hoài nói thì không hiểu tại sao lại thấy bản thân thật ủy khuất nóng nảy, lần đầu tiên cậu làm mặt hung dữ nói với Tạ Thầm Hoài "Chán ghét......!Chán ghét tướng công, không cần......"
Tạ Thầm Hoài cũng ngốc luôn, hắn cũng hơi cảm thấy kỳ quái vì kể từ khi Tùng Khanh tới kinh đô thì cảm xúc cậu có chút thay đổi, hắn cũng không hỏi Tùng Khanh, ai bảo hắn sủng cậu đến như vậy.

Tạ Thầm Hoài đành phải nói lời an ủi Tùng Khanh "Được được được, chán ghét tướng công, Khanh Khanh trước tiên ra ngoài được không, đừng khóc, khóc hỏng thân thể thì không tốt đâu, Khanh Khanh ra ngoài đi được không?"
Đây là lần đầu tiên Tùng Khanh nói chán ghét Tạ Thầm Hoài nhưng hắn vẫn dỗ cậu, trong lòng cậu rất cao hứng, Tùng Khanh dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tạ Thầm Hoài, hiển nhiên là đã nguôi giân rồi "Không cần......!Ta không muốn trở về......"
Tùng Khanh nói ngắc ngứ từng chữ, còn có giọng mũi khàn khàn, Tạ Thầm Hoài biết cậu đang nói về chuyện gì, hắn cũng không muốn, Tùng Khanh thấy Tạ Thầm Hoài không nói, cậu lại vùi đầu nức nở, như là một con mèo không có cảm giác an toàn, chỉ có thể tự co mình súc ở trong góc.

Tạ Thầm Hoài biết Tùng Khanh sợ hãi, nhưng Tùng Khanh chết sống không chịu ra ngoài, hắn cũng không có cách gì đành phải nói "Khanh Khanh, là ngươi ép ta."
Tùng Khanh còn chưa hiểu rõ ý nghĩa câu này của Tạ Thầm Hoài, cái bàn gỗ tròn liền bị Tạ Thầm Hoài xốc lên bằng một tay, cuối cùng cậu cũng bị kéo ra tới.

Tùng Khanh bị Tạ Thầm Hoài ôm vào trong ngực, cậu giãy giụa muốn rời đi, Tạ Thầm Hoài dùng một bàn tay ôm eo cậu, một cái tay khác nắm hai tay của cậu, Tùng Khanh nước mắt lưng tròng chuyển qua đá chân ở dưới, Tạ Thầm Hoài mệt cực kỳ, hắn cúi đầu chống bả vai Tùng Khanh, thanh âm mỏi mệt như là đang nhẫn nại điều gì "Khanh Khanh."
Tùng Khanh không giãy giụa nữa, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà rơi từng giọt nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống má như trân châu, hết giọt này đến giọt khác.

"Thật xin lỗi, ta sai rồi, đừng khóc nữa được không?"
Tạ Thầm Hoài quay đầu hôn cổ Tùng Khanh, lại nhẹ nhàng mà mổ mổ, Tùng Khanh nhắm mắt lại cảm giác cổ phát ngứa thì lui người về phía sau, cậu nhấp miệng không nói lời nào, cậu vẫn còn đang tức giận, có hôn cũng không chịu.


"Có phải là ngươi...ngươi không, không thích ta?"
Giọng điệu Tùng Khanh hung hăng nói ra những lời mà cậu giấu ở trong lòng bao lâu nay, Tạ Thầm Hoài dùng môi vuốt ve vành tai trắng nõn của cậu, cuối cùng là mở miệng ngậm lấy vành tai non mềm kia.

"Làm gì có chuyện ta không thích chứ? Làm sao có khả năng......"
Tạ Thầm Hoài thích Tùng Khanh nên mới làm thế với cậu, hắn không dám mơ mộng giữ lại Tùng Khanh, Tùng Khanh đã trải qua quá nhiều khổ cực, cho nên hắn muốn để Tùng Khanh quay về hầu phủ sống những ngày an ổn phú quý, ngồi ở vị trí cao đường gương sáng, không cần lây dính một tia bụi đất.

Rõ ràng là hắn phải cho Tùng Khanh sống những ngày an ổn sung sướng, nhưng hắn cứ lần lượt để Tùng Khanh gặp thương tổn, mỗi một lần hắn đều không thể, không thể, canh giữ ở bên cạnh Tùng Khanh, chỉ cần đến trễ một chút, một chút thì...!
"Ngươi thích ta, vậy thì vì sao không cần ta?"
Tùng Khanh nói ra những lời tra hỏi chạm tới linh hồn Tạ Thầm Hoài, đúng vậy, hắn vốn là nghĩ đến chuyện rời đi, hắn để Tùng Khanh quay về hầu phủ sống cuộc đời sung sướng, không cần phải đi theo một tên nông dân quê mùa sống cuộc sống cực khổ như hắn.

"Tạ Thầm Hoài, ta không muốn lại thích ngươi!"
Đây là lần đầu tiên Tùng Khanh kêu thẳng họ tên Tạ Thầm Hoài, Tạ Thầm Hoài càng ôm chặt Tùng Khanh hơn, hắn không muốn thả cho Tùng Khanh rời đi, Tùng Khanh cắn răng hỏi hắn "Ngươi cái gì cũng đều không nói với ta, ngươi muốn một mình một người trở về, để ta ở lại nơi này, ngươi cảm thấy ta khờ, cảm thấy ta không có ngươi ở cạnh bên cũng được, đúng không?"
Tạ Thầm Hoài không nói chuyện, hắn nhắm mắt, xem như thừa nhận, tiếp theo đó hắn lại cười, ai nói Khanh Khanh nhà hắn ngốc, rõ ràng là một cậu nhóc thông minh.

"Tướng công......, ta thích ngươi, ngươi đừng bỏ ta ở đây một mình, được không?"
Tạ Thầm Hoài buông hai tay đang ôm cậu ra, Tùng Khanh liền vòng tay ôm Tạ Thầm Hoài, cậu dựa đầu mình vào vai hắn, nhẹ nhàng cọ, lại vỗ vỗ lưng Tạ Thầm Hoài.

Tạ Thầm Hoài khóc.

Hắn ôm eo Tùng Khanh, Khanh Khanh cũng thích hắn, thích hắn.

Kỳ thật Tạ Thầm Hoài cũng không có cảm giác an toàn, bởi vì Tùng Khanh không rành thế sự, hắn nghĩ rằng vì mình là người đầu tiên tiếp xúc và đối xử tốt với Tùng Khanh cho nên cậu mới ỷ lại và nghe lời hắn, không phải là tình yêu, hắn cũng vô cùng mâu thuẫn đặc biệt là chuyện Tùng Khanh có thể sống cuộc sống sung sướng với người nhà, hắn liền càng thêm tự ti, nhưng may mắn là cuối cùng vẫn nói cho nhau biết.

Lão hầu gia đã dậy từ sáng sớm, một mình ông ngồi ở trong viện uống trà, Thẩm Kiệt Trạch còn chưa tỉnh táo đã bị ông già nhà mình doạ cho hoảng sợ, mở miệng ngáp được một nửa cũng bị doạ cho nghẹn trở về.

"Cha......, mới có...sáng sớm mà cha tính làm gì vậy?"
"Làm gì? Hừ, ngươi còn hỏi, đã là giờ nào rồi mà cái tên Tạ Thầm Hoài kia còn chưa mang đệ đệ ngươi tới, thật là, ta nói rồi giao Việt nhi cho hắn căn bản là không được!"
Thẩm Kiệt Trạch xoa xoa đôi mắt, nhìn sắc trời bên ngoài còn chưa sáng, biết điều mà không nói gì.


"Ngươi nhìn xem ngươi như vậy là sao! Hả? Không có một chút dáng dấp của ta năm đó?!"
Lão hầu gia vừa nhớ tới chuyện Tạ Thầm Hoài dẫn Việt nhi bỏ chạy, liền giận sôi máu, ông kiếm chuyện nói mấy câu để chút giận, Thẩm Kiệt Trạch cũng không để ý, dù sao hắn cũng quen rồi, hắn nghĩa cách đáp lời để đánh trống lảng qua vấn đề khác "Đại ca đâu? Hắn còn chưa về nhà sao?"
"Chưa về, nói cái gì mà quân doanh có việc, còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện đệ đệ nhà mình hả? Thật là!"
Lão hầu gia lại bắt đầu lải nhải chuyện Thẩm Phù Chử mỗi ngày đều ở quân doanh, lớn đầu rồi mà còn chưa có ý định đón dâu, suốt ngày quấn lấy cái tên quân sư kia, nếu là nữ thì còn được đi, nhưng cố tình là nam nhân, này —— còn ra thể thống gì.

Thẩm Kiệt Trạch nghe xong thì ngáp một cái, tâm nói, hẳn là đại ca làm cha thất vọng.

Sắc trời từ từ thay đổi, Thẩm Kiệt Trạch cũng không biết mình đã ngồi bao lâu, người hầu đi đến bẩm báo, nói đại công tử đã trở lại.

Thẩm Phù Chử mặc chiến giáp, giống như là mới từ quân doanh trở về, hắn hành lễ với lão hầu gia, rồi lại chào hỏi với Thẩm Kiệt Trạch sau đó đi thay thường phục rồi quay lại.

Chờ khi hắn ngồi xuống, lão hầu gia lại cùng Thẩm Phù Chử ồn ào chuyện khi nào hắn mới đón dâu, Thẩm Phù Chử không trả lời, nói gần nói xa hỏi cha mình "Việt nhi quay về rồi à? Sao chưa thấy tới?"
Lão hầu gia lại bị chặn ngang chuyện muốn nói, Thẩm Kiệt Trạch cũng đón ý nói hùa hỏi theo sao còn chưa tới, thành công dẫn lực chú ý của lão hầu gia dời đi.

Thẩm Phù Chử hướng đệ đệ nhà mình trao cho ánh mắt cảm kích, Thẩm Kiệt Trạch âm thầm lắc đầu tỏ vẻ không cần cảm ơn, hắn ngồi liệt ở trên ghế, cảm thấy thật không có gì thú vị, ai ngờ khuôn mặt Tạ Miên Du đột nhiên hiện lên trước mắt hắn.

Không đợi hắn nghĩ lại, Tạ Thầm Hoài liền mang Tùng Khanh tới, Thầm Kiệt Trạch cũng đoan đoan chính chính mà ngồi thẳng người.

Tạ Thầm Hoài nắm tay Tùng Khanh cùng đi tới thính viện, từ khi Tùng Khanh vào cửa thì lão hầu gia liền nhìn chằm chằm Tùng Khanh, Tùng Khanh lại nắm chặt tay Tạ Thầm Hoài hơn, liên tiếp lui về phía sau Tạ Thầm Hoài muốn trốn.

Thẩm Phù Chử nhìn bộ dạng Tùng Khanh thì liền biết cậu bị ông già nhà mình dọa rồi, hắn nhìn bộ dáng lão hầu gia, có chỗ nào giống cha ruột đâu, nhìn giống như bọn buôn người, cứ như là một giây sau sẽ bắt cóc Tùng Khanh mất.

P/s: Nếu rảnh thì t sẽ edit lại danh xưng của các nhận vật, chuyển về kiểu cổ trang hết.

Vậy nên có bạn nào đọc tới chương này thấy danh xưng khác nhau thì khôn cần thắc mắc nhoa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận