Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Sắc mặt Frank lập tức lạnh xuống: “Cho thâng ranh này nếm chút vị đẳng đi…”

“Các anh có biết đây là đâu không?” Trần Kỳ Phong giận dữ, quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Nhược: “Bùi Nhược, khi gặp nguy hiểm, anh ta sẽ không quan tâm đến cô, sẽ không che chở trước mặt cô…”

Đường Ân không nói gì, mà bên kia người đứng sau lưng Frank đã chuyển động, trong tay cầm gậy bóng chày, đập về phía Trần Kỳ Phong. Trần Kỳ Phong hoảng sợ hết hồn: “Các anh dám ra tay sao? Cảnh sát sẽ đến ngay…”

Bốp… Một tiếng, Trần Kỳ Phong lảo đảo lùi hai bước, bả vai đã bị đập cho trật khớp, e rằng hoàn toàn không có cách

nào đứng dậy được.

Ba bốn người đàn ông nước ngoài cao to xông lên, trong tay cầm gậy đập liên tiếp lên đầu Trần Kỳ Phong.

“Dừng tay… Các anh làm trò gì vậy? Các anh dám giết người sao?” Trần Kỳ Phong đau đến mức kêu rên, anh ta thật sự không ngờ rằng trong xã hội này còn có người dám ra tay? Anh ta cho rằng chỉ cần mở miệng đe dọa hai câu, những người này nhất định sẽ sợ đến mức không dám ra tay..

Mấy cây gậy nện xuống, Trần Kỳ Phong bị đánh đến mức. vỡ đầu chảy máu, thân thể co rúm trên mặt đất không. ngừng run rẩy.

Frank cười lạnh, bước lên hai bước, một chân đá lăn Trần Kỳ Phong: “Ngoại trừ ba người này ra, người không. liên quan có thể lập tức rời khỏi đây, tôi cũng không muốn giết chóc quá nhiều ở đây!”

Kim Địch hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, liếc mắt nhìn tình hình ở hiện trường, cầm túi xoay người chạy ra ngoài cửa.

Hoắc Phi suy nghĩ một lát, cũng không nhìn Trần Kỳ Phong nữa, xám xịt đi theo sau lưng Kim Địch.

Sắc mặt Trần Kỳ Phong cực kỳ tái nhợt, miệng mở rộng, nhìn Frank sắc mặt tàn nhãn, thân thể run rẩy.


“Anh muốn ở lại đây sao?” Frank cúi đầu, cười gãn một tiếng.

“Tôi… Trần Kỳ Phong há to miệng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

“Ở đây cũng được thôi, cũng chỉ thêm một xác chết ấy. mà..” Frank cười hì hì, lấy con dao găm từ trong ngực ra.

“Tôi không, tôi không ở lại đây!” Trần Kỳ Phong vừa nhìn thấy dao găm, đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng bò dậy từ dưới đất, nhưng nghĩ đến lời nói của mình vừa nãy, cảm thấy mất hết mặt mũi, quay đầu lớn tiếng nói với Bùi Nhược: “Bùi Nhược, cô nhìn đi, anh ta chọc phải rắc rối rồi, ngay cả người ngoại quốc cũng chọc vào, cô còn muốn đi cùng anh ta sao?”

Bùi Nhược nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ thất vọng. lắc đầu, Trân Kỳ Phong này quả thật quá hèn nhát. Nếu

không trước đây khi lên đại học cũng sẽ không bị mấy tên côn đồ mà Bùi Hạc tìm đến dọa cho sợ hãi.

Frank dõi mắt nhìn về phía Trần Kỳ Phong, Trần Kỳ Phong xoay người chạy ra ngoài, vết thương trên vai cũng không quan tâm đến. Mới vừa nói là đứng chắn trước mặt gì đó, Trần Kỳ Phong chỉ coi như mình vừa đánh rắm.

Lúc này, trong toàn bộ nhà hàng chỉ còn lại có Đường Ấn, Jenny và Bùi Nhược.

Frank liếm môi, vẻ mặt dữ tợn và tàn nhẫn: “Đường Ân, chúng ta có thể nói chuyện được chưa? Tên người Hoa hèn hạ như anh, khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn, tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, tôi cảm thấy ngày hôm nay, anh có thể chết ở chỗ này được rồi…”

Đường Ân nghiêng đầu, quan sát Frank một lát, nhếch miệng lên thành một nụ cười chẳng hiểu ra sao.

“Anh vẫn còn có thể cười được à?” Frank giận dữ, chỉ tay

vào Đường Ân: “Xông lên cho tôi, tôi thật sự muốn nhìn xem, khi anh biến thành một xác chết rồi, còn có thể cười được nữa hay không…


“Có biết đây là đâu không?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Frank, cười chế giễu: “Đây chính là Trung Quốc đấy! Anh dẫn theo mười mấy tên côn đồ, định làm mưa làm gió ở đây hay sao? Có phải là cho rằng chỗ này quá đơn giản rồi hay không?”

Vừa dứt lời, Đường Ân liền vươn tay võ hai tiếng.

Lúc này, từ cửa nhà hàng Tây có bảy, tám mươi người vội vàng tràn vào, đám người cầm vũ khí sắc nhọn trên tay, trong nháy mắt bao vây Frank.

Khi những người này xông vào, chặn lại đẩy tất cả Kim Địch, Hoắc Phi và Trần Kỳ Phong vừa chạy ra quay ngược vào bên trong.

‘Vu Thành Quang liếc mắt nhìn Đường Ân, gật đầu: “Cậu Đường, giải quyết thế nào?”

“Fuck!” Frank giận dữ, vươn tay định ném dao găm ra.

Vu Thành Quang chém một đao xuống, lập tức chém thẳng lên cổ tay của Frank, Frank hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức ngã xuống mặt đất.

Đường Ân đi lên trước mấy bước, ngồi xổm xuống: “Anh

cũng không xong rồi..:

“Tránh ra, con lợn Trung Quốc này..” Frank giận dữ, điên cưồng gào lên.

Một ngón tay Đường Ân ghìm chặt một bên khóe miệng còn lại của Frank, sau đó kéo mạnh.


“A..” Frank lớn tiếng gào lên, âm thanh cũng trở nên run rẩy, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.

‘Vốn dĩ một bên khóe miệng đã bị Đường Ân xé rách, hôm nay bên còn lại cũng bị xé rách luôn, giống như một tên hề vậy.

“Cắt đứt tay chân tất cả bọn họ, đưa đến sở cảnh sát, những người này hắn đều có tiền án tiền sự hết rồi…” Đường Ân cười cười, một tay kéo Bùi Nhược, đi ra ngoài cửa.

Khi đi ngang qua cửa nhìn thấy sắc mặt Kim Địch và Trần Kỳ Phong cực kỳ khó coi, Đường Ân cố tình dừng bước, nghiêng đầu nói: “Khi có nguy hiểm, tại sao tôi lại phải đứng trước mặt Bùi Nhược? Người của tôi đứng trước hai người chúng tôi, chẳng phải còn tốt hơn à?”

Sắc mặt Trần Kỳ Phong trắng bệch, không dám nhìn Đường Ân.

Đường Ân nở nụ cười: “Bộ dạng chạy trốn của anh, thật

sự rất hèn nh:

Trần Kỳ Phong nghiến răng, trong lòng oán hận.

Đường Ân không để ý đến nữa, mà chỉ nhìn về phía Kim Địch, lắc đầu: “Đáng tiếc, thay tôi hỏi thăm sức khỏe bác. trai nhà cô nhé… Bộ dạng không đẹp cho lắm, không biết trên giường ông ta có thể thỏa mãn được cô. không…”

Sắc mặt Kim Địch không tốt cho lắm, nhìn Đường Ân rời đi, kéo lại Trần Kỳ Phong đang phẫn nộ: “Quân tử trả thù mười năm cũng chưa muộn, chúng ta nhịn trước đãt”

Trần Kỳ Phong cũng nghĩ như vậy, vội vàng gật đầu.

“Yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ sống thoải mái đâu, mấy ngày tới nhất định sẽ nghĩ ra cách dạy cho anh ta một bài học!” Kim Địch cắn răng, gần như cười ác độc nói.

Đường Ân kéo Bùi Nhược, ra khỏi nhà hàng Tây, quay. đầu cười liếc mắt nhìn .Jenny: “Chúng tôi tiễn cô về, mấy ngày nữa để Steve xử lý xong chuyện của Frank đã rồi hãy ra ngoài!”

Jenny gật đầu: “Được, chỉ có thể như vậy thôi, có điều vẫn rất cảm ơn anhl”


Đang nói đến đây, Đường Ân cảm giác được trong lòng đột nhiên giật mình, đẩy Bùi Nhược ra: “Cẩn thận!”

Lúc này, một ánh đao trắng như tuyết từ đỉnh đầu Đường. Ân hạ xuống.

Sắc mặt Đường Ân thay đổi, vội vàng hất tay, anh cảm giác được cánh tay giống như vung hất rất tự nhiên, trong thời khắc nguy hiểm này, dưới bụng như có một dòng nước ấm, từ trong thân thể tràn ra. Mà lưỡi đao lại lệch một chút, Đường Ân khó khăn lắm mới tránh thoát.

Đường Ân sửng sốt một lát, sát thủ mặc áo đen toàn thân cũng sửng sốt một lát, trong đôi mắt to như nước. trong veo lộ vẻ kinh ngạc.

“Đưa .Jenny rời khỏi đây trước đã!” Đường Ân gào lên giận dữ, chân đá mạnh về phía sát thủ kia.

Thân thể sát thủ này nhỏ nhắn xinh xắn, khi nhìn thấy một đao không thể lấy mạng Đường Ân, xoay người chạy về phía xa.

“Đuổi theo!”

Bên tai Đường Ân vang lên giọng nói của Hồ Tùng.

Đường Ân không nói hai lời, bước chân nhanh chóng di chuyển ra ngoài, đến tận giờ phút này Đường Ân mới cảm giác được, dưới bàn chân giống như sinh ra gió, tốc độ thế mà nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Trong nháy mắt, đuổi theo mấy trăm mét, mắt thấy tên sát thủ kia lao vào trong một ngõ hẻm.

Đường Ân hơi do dự một lát, sau đó đâm đầu lao vào. Trong ngõ hẻm tối đen như mực, đưa tay không thấy ngón, Đường Ân lập tức cẩn thận nâng cao cảnh giác, đôi mắt thỉnh thoảng lướt nhìn về phía xung quanh, trong mắt tràn đầy đề phòng.

Đúng vào lúc này, một hương thơm trong trẻo truyền vào trong mũi Đường Ân, Đường Ân ngẩng đầu lên, thế mà lại thần kỳ phát hiện ra, trong ngõ hẻm nhỏ mờ tối này, lại có từng bông hoa anh đào đang nhẹ nhàng rơi xuống.

Trong những bông hoa kia có một người đang đứng, nhẹ nhàng nức nở, bóng người kia…

Kỷ Du Du!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận