Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Đường Ân lạnh lùng nhìn anh ta, tựa người lên ghế.

“Tôi nói là mình đang cứu người..”

Đỗ Hải Tân nghiến răng, giận quá hoá cười: “Được được. được…Đường Ân, loại cậu ấm như các cậu thực sự cho rằng mình có thể trốn thoát khỏi pháp luật sao? Tôi cho cậu biết, nếu đẫ vào tay tôi rồi thì không có cửa đâu!”

Ầm ầm ầm…

Lúc này, bền ngoải đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

“Ai?” Đỗ Hải Tân quay đầu lại, tức giận rống to.

“Đội trưởng, Cục trưởng đến rồi, đang ở bên ngoài..”

“Cứ nói tôi không có thời gian!” Đỗ Hải Tân gào lên, đứng dậy tức giận nhìn Đường Ân: “Đừng tưởng Cục trưởng đến rồi thì sẽ cứu được cậu, cậu phạm tội rồi, cho dù ai tới cũng không làm gì được đâu!”

“Tôi nói là mình đang cứu người.” Giọng nói của Đường Ân càng lạnh lùng hơn.

“Cứu người? Loại cặn bã như cậu tôi gặp nhiều rồi, sống một ngày là lãng phí không khí trên trái đất thêm một ngày!” Đô Hải Tân cực kỳ căm hận, nâng cổ tay lên.

“Đỗ Hải Tân!” Ngoài cửa vang lên tiếng rống to, sau đó ầm một tiếng, cửa phòng thẩm vấn bị đá văng ra: “Cậu muốn làm gì?”


Đỗ Hải Tân sửng sốt, tỏ vẻ không phục: “Cục trưởng, tôi đang thẩm vấn tội phạm…”

“Cậu đang thẩm vấn tội phạm hả?” Cục trưởng Lâm giận dữ kéo lấy hắn ta: “Nói tôi nghe xem cậu thẩm vấn tội phạm gì? Thẩm vấn như thế nào?”

“Cục trưởng! Thân là một cảnh sát, tôi cảm thấy trình tự thẩm vấn tội phạm của mình không có vấn đề gì cả..” Đỗ Hải Tân lớn tiếng nói, căm tức nhìn Cục trưởng: “Tôi biết vị trí của ông hơi nhạy cảm, chuyện này ông không làm được, nhưng tôi có thể làm…”

“Tôi không làm được?” Cục trưởng Lâm tức giận đến run rẩy, đánh một cái lên đầu Đỗ Hải Tân: “Vị trí của tôi nhạy cảm? Vị trí của tôi nhạy cảm cái gì? Đồ không có đầu óc này, cho dù cậu không sợ bất cứ chuyện gì, cậu cũng phải tìm hiểu tất cả mọi chuyện rồi mới được thẩm vấn..”

“Tôi đã tìm hiểu rồi, Cục trưởng, tôi biết ông lo mình mất chức, cũng biết ông sợ gia thế của thằng ranh này, nhưng tôi không sợi Ông có thể rời đi trước, tôi ở lại đây thẩm vấn, có chuyện gì tôi gánh hết..” Đỗ Hải Tân võ ngực.

“Tôi lo? Tôi lo bà nội cậu Cục trưởng Lâm tức giận đến đập bàn: “Cậu xem tin tức đàng hoàng cho tôi, xem thử cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đúng là ông đây cần người như cậu, nhưng không cần một thằng ngốc!”

Đỗ Hải Tân hơi sửng sốt, cảm thấy có vấn đề, vội vàng lấy điện thoại ra: “Đây là..”

“Cậu đúng là tên đầu heo! Con mẹ nó, nghi phạm cậu †ìm mấy năm cũng không thấy bị người ta bắt được rồi, bây giờ cậu còn muốn bắt người ta? Cậu xem thử phản ứng của những dân chúng này đi, nó sẽ mang đến bao nhiêu ảnh hưởng cho chúng ta? Cậu có biết bây giờ người bên ngoài đang nói gì không?” Cục trưởng Lâm tức giận gầm lên.

Đỗ Hải Tân ngơ ngác, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Cục trưởng nổi trận lôi đình, chửi rủa thậm tệ: “Trong đầu cậu toàn chứa phân hả? Đầu tiên không nói đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ chuyện tìm thấy xác của những cô gái mất tích, tìm thấy hang ổ làm ma tuý này đã là một chuyện có công lao to lớn với thành phố Giang chúng ta rồi! Lúc cậu bắt người ta còn làm dữ như: thế, kêu cả người bị hại xuống xe… Cuối cùng cậu nghĩ cái gì vậy?”

“Tôi.. tôi.

Đỗ Hải Tân nói không nên lời.

Cục trưởng giận dữ đạp một cước, vội tiến lên mở còng tay cho Đường Ấn.

Đỗ Hải Tân này thật sự là một người tài giỏi, ngoài việc đầu óc không biết suy nghĩ thì không có khuyết điểm gì khác cả. Cái cục trưởng Vương xem trọng nhất là chuyện hắn ta không sợ quyền quý, gần như trở thành một vũ khí sắc bén của đội cảnh sát. Nhưng tên nhóc này còn là một con dao hai lưỡi, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ kỹ càng.

“Đường Ân… Thế này… thật là ngại quá!” Cục trưởng Lâm kéo tay Đường Ân, trên mặt lại không có nụ cười: “Mặc dù chuyện này có chút hiểu lầm, nhưng ảnh chụp cậu đá chết người thì hơi quá rồi…”

Đường Ân phun ra một hơi khí đục, biết ông ấy nói không sai, nếu không có tấm ảnh kia cũng đã không xuất hiện nhiều chuyện như thế: “Cục trưởng Lâm, tình hình lúc đó rất đặc biệt, đối phương có súng tự chế, có dao chém, hơn nữa còn độc ác… Trong mấy người tôi dẫn đi bị bọn họ dùng súng tự chế bắn chết một người, cho nên tôi vì tự bảo vệ mình, chỉ có thể khống chế hắn ta trước..”

“Ừm, tôi biết chuyện này, tôi sẽ nói rõ với truyền thông!”

Cục trưởng nhẹ nhàng gật đầu.


Súng tự chế và dao chém đều là sự thật, có thể chứng minh đó hoàn toàn không phải người dân lương thiện, gần như là một đám thổ phỉ gây hại cho dân.

“Đường Ân à, lần này cậu đã giúp tôi một việc lớn rồ Cục trưởng Lâm vỗ bả vai anh.

Đường Ân cười: “Cục trưởng Lâm, bạn gái tôi bị người ta bắt đi, bây giờ bị thương rất nặng, nếu có thể, tôi hy vọng được bảo lãnh! Tôi muốn đến bệnh viện chăm sóc bạn gái…

“Được, tôi bảo lãnh cho cậu! Chỉ cần trong khoảng thời gian này không rời khỏi thành phố Giang là được!” Cục trưởng võ ngực nói.

Anh gật đầu, quay lại sâu xa nhìn Đỗ Hải Tân một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Sắc mặt Đỗ Hải Tân trở nên cực kỳ khó coi, thấy Đường Ân nhìn sang thì há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Ra khỏi cục cảnh sát, Bùi Hạc cũng đã đến.

Đường Ân lên xe anh ta đi thẳng tới bệnh viện.

“Chuyện đã điều tra rõ ràng rồi, là Đồng Quân Hựu ra tay phía sau, kẻ chụp ảnh gửi đi cũng đã bị tôi tìm thấy!” Bùi Hạc ngồi trên xe, hơi áy náy nói.

Nếu không phải vì người đó, chuyện này hoàn toàn sẽ không trở nên phức tạp như vậy.

“Cậu chủ, cậu xem..” Bùi Hạc ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Đường Ân.

Anh gật đầu: “Nếu anh ta có việc khó nói thì cứ bỏ qua đi! Tuy đã gây ra ảnh hưởng, nhưng tôi cũng không sao cả!”

“Cảm ơn cậu chủ!” Bùi Hạc cúi đầu nói, trong lòng hơi cảm kích.


Người chụp ảnh kia thật sự có việc khó nói, người nhà bị khống chế ép làm ra chuyện như vậy, nếu không cũng sẽ không có kết quả này.

“Nếu đã điều tra ra là người của Đồng Quân Hựu làm, vậy chuyện này có thể làm lớn lên một chút..” Đường Ân gõ ngón tay lên đầu gối.

“Tôi hiểu!” Bùi Hạc gật đầu.

Đường Ân cong môi cười lạnh.

Lúc này, trong cao ốc Đầu tư Kim Dung, thư ký Tề đi nhanh vào, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Tổng giám đốc Đồng, chuyện có hơi không đúng, hình như đã xảy ra vấn đề rồi!”

“Hả? Xảy ra vấn đề gì?” Đồng Quân Hựu sửng sốt.

“Hình như Đường Ân phá huỷ một hang ổ làm ma tuý…”

Thư ký Tề buông tài liệu trong tay xuống: “Bây giờ tất cả dư luận đều nghiêng về phía cậu ta, quan trọng hơn là người gửi ảnh chụp sẽ gây ra bất lợi với chúng ta!”

“Cậu ta dám!” Đồng Quân Hựu lập tức trợn to mắt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận